Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công
Thịt Tươi Thân...
Yêu Hoàng
2024-08-27 12:45:40
Ra khỏi khu cầu thang bộ, Trình Ngộ bước đi như người vô hồn, phía sau, trên mặt Hàn Liệt tràn đầy hận ý và khoái ý.
Anh ta đau khổ thì càng muốn khiến cho kẻ lòng lang dạ sói này sống không bằng chết.
Đúng vậy, sống không bằng chết, đây cũng là cảm giác của Trình Ngộ lúc này, hay nói cách khác, hiện tại anh không có bất cứ cảm giác gì cả, tựa như linh hồn đã xuất khỏi thể xác phiêu đãng bên ngoài.
Anh không có cách nào tin tưởng, anh ôm nỗi hận 5 năm, vô số lần anh nhịn xuống không đi tìm cô trong 5 năm, anh cho rằng bản thân khổ cực, vất vả vươn lên, bò lên trong 5 năm này, nhưng cuộc sống của cô… so với anh còn đau khổ gấp nhiều lần!
Thi đại học xong không bao lâu, cô đã ngã bệnh… Cô không có cách nào tiếp tục từ chối sự giúp đỡ của Hàn Liệt và Tô Anh nhưng vẫn không cho bọn họ nói với Trình Ngộ.
Làm phẫu thuật xong cô biết mình có lẽ chỉ còn 5 năm, nhưng cô lại rất vui vẻ, không hề có cảm giác mất mát, mỗi ngày cô đều dành thời gian vẽ tranh, sau đó… nặc danh gửi tiền cho anh.
Cô vẽ rất tốt, đủ để trang trải sinh hoạt của anh và cô… 5 năm qua, anh không biết gì cả nhưng đối với cô mà nói, bọn họ vẫn đang ở bên nhau.
Cô vẽ rất nhiều tranh, đều là những ký ức bọn họ từng có với nhau.
Thiếu nam thiếu nữ cùng đạp xe đi học, thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục phát tờ rơi…
Trình Ngộ nghĩ đến người tốt giấu tên giúp anh trả tiền học phí và sinh hoạt, khiến anh không cần lãng phí thời gian vào việc làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí.
Anh vừa muốn cười, vừa muốn khóc… Tình yêu thương từ người tốt nặc danh chó má, từ đầu đến cuối, đối với anh, tình yêu chỉ có một mình cô thôi!
Nhất định là vì cô không muốn liên lụy đến anh, cho nên cô một mình đau đớn 5 năm không để anh biết. Còn anh, chỉ bởi vì lần chia tay đáng buồn cười đó mà 5 năm liền chưa từng hỏi thăm cô lấy một lần.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Trình Ngộ cúi đầu nhìn bát Hàn Liệt đặt trên mặt đất.
Bên trong là hơn nửa bát canh, không cần đoán cũng biết, nhất định là cô đến canh cũng không uống nổi nữa, Hàn Liệt mới khổ sở như vậy.
Anh cứ đứng im trước cửa, không dám đẩy cửa vào, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Hàn Liệt?”
Trong phòng bệnh vang lên một giọng nói suy yếu, Trình Ngộ chấn động, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hai mắt anh lập tức đỏ lên.
Cô vốn dĩ đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn, nằm đó đắp chăn, dưới chăn hầu như chẳng thể nhìn rõ dáng hình… Nhìn cô càng thêm đơn bạc, gầy yếu.
Cánh tay cứng ngắc từ từ đẩy cửa ra, người trên giường ngẩng đầu lên nhìn, một cái chớp mắt nhìn thấy anh, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười hiền dịu: “Anh đến rồi.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như anh chưa bao giờ rời đi.
Trình Ngộ mấp máy môi, vẫn luôn nhìn cô, anh bước tới kéo ghế ngồi xuống cạnh mép giường, trực tiếp nắm lấy tay cô, gần gũi nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Em gạt anh.”
Hô hấp của Tô Noãn cứng lại, trong lòng lại thấy bất đắc dĩ, sau đó cô nghe thấy thanh âm tuy bình tĩnh lại cất giấu run rẩy của Trình Ngộ.
“Em nói em sẽ sống thật tốt, em… luôn gạt anh.”
Cảm nhận bàn tay trơ xương mình đang nắm, Trình Ngộ nghiêm túc mở miệng: “Em đừng ra đi, anh sẽ tha thứ cho em, được không?”
Tính tình trẻ con nói khiến Tô Noãn bật cười, cô nâng một tay khác lên, ý đồ định sờ lên khuôn mắt đã không còn đường nét trẻ con của anh, Tô Noãn chầm chậm nói: “Em biết mấy năm nay anh sống khá tốt, em thực sự rất vui!”
Trong nháy mắt, những ngụy trang anh cố gắng xây dựng ầm ầm sụp đổ, giọng nói Trình Ngộ chợt trở nên nghẹn ngào, không còn vẻ vờ trấn định trước đó.
“Nhưng mà anh không vui, anh không vui, em không thể như vậy được… Tô Noãn, em không thể đối xử với anh như vậy được!” Trình Ngộ nắm tay cô đưa lên che đôi mắt mình, thanh âm nghẹn ngào.
“Em không thể tàn nhẫn như vậy, em như vậy, em nói anh… nói anh sau này phải làm sao bây giờ, em không thể…”
Người đàn ông trước mắt phảng phất như biến trở về cậu thiếu niên của 5 năm trước, nghiến răng nghiến lợi, rồi lộ ra cực độ tuyệt vọng, đau lòng.
Cảm nhận được cảm giác ướt nóng truyền đến bàn tay, Tô Noãn thở dài: “Trình Ngộ, xin lỗi.”
Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, ấm áp như cũ nhưng gò má gầy gò đến mức hóp lại đập vào mắt khiến mắt anh lên men, yết hầu căng đến phát đau.
Vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, Trình Ngộ chợt nở nụ cười, cầm lấy tay cô đặt bên môi hôn: “Chúng ta kết hôn đi.”
Ngoài cửa phòng, Hàn Liệt đứng dựa lưng vào tường, hai mắt khép lại.
Anh ta đau khổ thì càng muốn khiến cho kẻ lòng lang dạ sói này sống không bằng chết.
Đúng vậy, sống không bằng chết, đây cũng là cảm giác của Trình Ngộ lúc này, hay nói cách khác, hiện tại anh không có bất cứ cảm giác gì cả, tựa như linh hồn đã xuất khỏi thể xác phiêu đãng bên ngoài.
Anh không có cách nào tin tưởng, anh ôm nỗi hận 5 năm, vô số lần anh nhịn xuống không đi tìm cô trong 5 năm, anh cho rằng bản thân khổ cực, vất vả vươn lên, bò lên trong 5 năm này, nhưng cuộc sống của cô… so với anh còn đau khổ gấp nhiều lần!
Thi đại học xong không bao lâu, cô đã ngã bệnh… Cô không có cách nào tiếp tục từ chối sự giúp đỡ của Hàn Liệt và Tô Anh nhưng vẫn không cho bọn họ nói với Trình Ngộ.
Làm phẫu thuật xong cô biết mình có lẽ chỉ còn 5 năm, nhưng cô lại rất vui vẻ, không hề có cảm giác mất mát, mỗi ngày cô đều dành thời gian vẽ tranh, sau đó… nặc danh gửi tiền cho anh.
Cô vẽ rất tốt, đủ để trang trải sinh hoạt của anh và cô… 5 năm qua, anh không biết gì cả nhưng đối với cô mà nói, bọn họ vẫn đang ở bên nhau.
Cô vẽ rất nhiều tranh, đều là những ký ức bọn họ từng có với nhau.
Thiếu nam thiếu nữ cùng đạp xe đi học, thiếu nam thiếu nữ mặc đồng phục phát tờ rơi…
Trình Ngộ nghĩ đến người tốt giấu tên giúp anh trả tiền học phí và sinh hoạt, khiến anh không cần lãng phí thời gian vào việc làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí.
Anh vừa muốn cười, vừa muốn khóc… Tình yêu thương từ người tốt nặc danh chó má, từ đầu đến cuối, đối với anh, tình yêu chỉ có một mình cô thôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất định là vì cô không muốn liên lụy đến anh, cho nên cô một mình đau đớn 5 năm không để anh biết. Còn anh, chỉ bởi vì lần chia tay đáng buồn cười đó mà 5 năm liền chưa từng hỏi thăm cô lấy một lần.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Trình Ngộ cúi đầu nhìn bát Hàn Liệt đặt trên mặt đất.
Bên trong là hơn nửa bát canh, không cần đoán cũng biết, nhất định là cô đến canh cũng không uống nổi nữa, Hàn Liệt mới khổ sở như vậy.
Anh cứ đứng im trước cửa, không dám đẩy cửa vào, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Hàn Liệt?”
Trong phòng bệnh vang lên một giọng nói suy yếu, Trình Ngộ chấn động, ngẩng đầu, trong khoảnh khắc hai mắt anh lập tức đỏ lên.
Cô vốn dĩ đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy hơn, nằm đó đắp chăn, dưới chăn hầu như chẳng thể nhìn rõ dáng hình… Nhìn cô càng thêm đơn bạc, gầy yếu.
Cánh tay cứng ngắc từ từ đẩy cửa ra, người trên giường ngẩng đầu lên nhìn, một cái chớp mắt nhìn thấy anh, đầu tiên cô sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười hiền dịu: “Anh đến rồi.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như anh chưa bao giờ rời đi.
Trình Ngộ mấp máy môi, vẫn luôn nhìn cô, anh bước tới kéo ghế ngồi xuống cạnh mép giường, trực tiếp nắm lấy tay cô, gần gũi nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Em gạt anh.”
Hô hấp của Tô Noãn cứng lại, trong lòng lại thấy bất đắc dĩ, sau đó cô nghe thấy thanh âm tuy bình tĩnh lại cất giấu run rẩy của Trình Ngộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em nói em sẽ sống thật tốt, em… luôn gạt anh.”
Cảm nhận bàn tay trơ xương mình đang nắm, Trình Ngộ nghiêm túc mở miệng: “Em đừng ra đi, anh sẽ tha thứ cho em, được không?”
Tính tình trẻ con nói khiến Tô Noãn bật cười, cô nâng một tay khác lên, ý đồ định sờ lên khuôn mắt đã không còn đường nét trẻ con của anh, Tô Noãn chầm chậm nói: “Em biết mấy năm nay anh sống khá tốt, em thực sự rất vui!”
Trong nháy mắt, những ngụy trang anh cố gắng xây dựng ầm ầm sụp đổ, giọng nói Trình Ngộ chợt trở nên nghẹn ngào, không còn vẻ vờ trấn định trước đó.
“Nhưng mà anh không vui, anh không vui, em không thể như vậy được… Tô Noãn, em không thể đối xử với anh như vậy được!” Trình Ngộ nắm tay cô đưa lên che đôi mắt mình, thanh âm nghẹn ngào.
“Em không thể tàn nhẫn như vậy, em như vậy, em nói anh… nói anh sau này phải làm sao bây giờ, em không thể…”
Người đàn ông trước mắt phảng phất như biến trở về cậu thiếu niên của 5 năm trước, nghiến răng nghiến lợi, rồi lộ ra cực độ tuyệt vọng, đau lòng.
Cảm nhận được cảm giác ướt nóng truyền đến bàn tay, Tô Noãn thở dài: “Trình Ngộ, xin lỗi.”
Đôi mắt cô vẫn sáng lấp lánh, ấm áp như cũ nhưng gò má gầy gò đến mức hóp lại đập vào mắt khiến mắt anh lên men, yết hầu căng đến phát đau.
Vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt cô, Trình Ngộ chợt nở nụ cười, cầm lấy tay cô đặt bên môi hôn: “Chúng ta kết hôn đi.”
Ngoài cửa phòng, Hàn Liệt đứng dựa lưng vào tường, hai mắt khép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro