Nữ Phụ Pháo Hôi Nổi Điên, Xin Các Vai Chính Mau Chạy.
Chương 26
2024-10-31 10:59:02
“Tiêu đề của video là "Nhật ký cải tạo nhà của Tần Dật và Kỳ Duyên". Tôi đoán tổ chương trình cũng có người bí mật "ship" cặp đôi này. Vẻ ngoài quá đỉnh như họ khiến tôi không ngừng tưởng tượng, không biết con cái họ sau này sẽ đẹp cỡ nào. [Nuốt nước miếng].”
Tuy nhiên, fan ruột của Tần Dật ngay lập tức có mặt: "Kỳ Duyên mà cũng xứng ghép đôi với anh Tần của chúng tôi sao?"
Bình luận nhanh chóng trở nên hỗn loạn với đủ mọi ý kiến trái chiều.
Làng Hạnh Phúc, sân nhà Hạnh Phúc.
Đạo diễn Vương giơ chiếc loa to hét lên: “Tối qua trời mưa. Chắc mọi người chưa biết, nhưng ở mùa này mà có mưa thì thật là chuyện đáng mừng. Vì tháng sáu là mùa hái nấm, trời mưa lại càng là thời điểm thích hợp!”
Ông hào hứng thông báo: “Nhiệm vụ hôm nay của các bạn là cùng dân làng lên núi hái nấm. Số nấm thu hoạch được, các bạn có thể chọn cách bán cho thương lái để đổi tiền, hoặc đổi lấy bữa trưa thịnh soạn cùng nhu yếu phẩm tại chỗ của tôi.”
Nghe tới đây, mắt Kỳ Duyên sáng lên. Cô thầm nghĩ: “Hái nấm à? Việc này mình giỏi lắm! Nhất định phải đổi ra tiền, chỉ có tiền mới giúp mình thoát nghèo!”
Tần Dật liếc mắt nhìn cô, hờ hững hỏi:
“Nấm bao nhiêu tiền một cân?” Anh bắt đầu tính toán xem phải hái bao nhiêu nấm mới được một nghìn tệ và làm thế nào để đạt được con số tối đa.
Đạo diễn Vương cười mỉm: “Nấm mỗi năm mỗi khác, giá trị cũng không giống nhau. Việc này còn tùy vào vận may của các bạn.” Ông chợt cười thầm rồi nói nhỏ: “Nếu chẳng may ai hái phải nấm độc và ăn phải, chắc tôi phải bán sạch gia sản để đền bù quá.”
Đúng lúc đó, Kỳ Duyên ngộ ra: “Trời ơi, lại là chiêu trò của tổ chương trình giúp diễn viên chính gian lận đây mà!”
Cô đột nhiên nghĩ quẩn, lớn tiếng xin xỏ: “Đạo diễn Vương à, ông bà mình có câu: ‘Thành công là nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ.’ Nhưng mà cho tôi nghỉ ngày hôm nay và ngày mai, có được không?”
Đạo diễn Vương chỉ biết nhếch mép cười, định từ chối thẳng thừng. Nhưng chưa kịp nói, anh bạn thân của cô, Tần Dật, đã bật cười, nói một câu còn kỳ lạ hơn: “Tôi từng nghe một chân lý: ‘Nỗ lực không chắc sẽ thành công, nhưng không nỗ lực chắc chắn rất thoải mái.’ Vậy nên tôi cũng xin nghỉ giống Kỳ Duyên, nghỉ hôm nay và ngày mai.”
Tần Dật nói, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, như thể mang theo một chút đùa cợt khiến tim người đối diện loạn nhịp.
Kỳ Duyên sững người trong giây lát, rồi tự đập vào trán mình: “Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông độc miệng sao? Tỉnh táo lại đi, Kỳ Duyên!”
Không thể chịu nổi nữa, Đạo diễn Vương hét toáng lên qua loa: “Nghỉ cái gì mà nghỉ! Hai người còn muốn lười biếng? Còn nửa tiếng nữa là xuất phát, tất cả chuẩn bị cho tôi. Tiến, VÀO NÚI!!”
Tuy nhiên, fan ruột của Tần Dật ngay lập tức có mặt: "Kỳ Duyên mà cũng xứng ghép đôi với anh Tần của chúng tôi sao?"
Bình luận nhanh chóng trở nên hỗn loạn với đủ mọi ý kiến trái chiều.
Làng Hạnh Phúc, sân nhà Hạnh Phúc.
Đạo diễn Vương giơ chiếc loa to hét lên: “Tối qua trời mưa. Chắc mọi người chưa biết, nhưng ở mùa này mà có mưa thì thật là chuyện đáng mừng. Vì tháng sáu là mùa hái nấm, trời mưa lại càng là thời điểm thích hợp!”
Ông hào hứng thông báo: “Nhiệm vụ hôm nay của các bạn là cùng dân làng lên núi hái nấm. Số nấm thu hoạch được, các bạn có thể chọn cách bán cho thương lái để đổi tiền, hoặc đổi lấy bữa trưa thịnh soạn cùng nhu yếu phẩm tại chỗ của tôi.”
Nghe tới đây, mắt Kỳ Duyên sáng lên. Cô thầm nghĩ: “Hái nấm à? Việc này mình giỏi lắm! Nhất định phải đổi ra tiền, chỉ có tiền mới giúp mình thoát nghèo!”
Tần Dật liếc mắt nhìn cô, hờ hững hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nấm bao nhiêu tiền một cân?” Anh bắt đầu tính toán xem phải hái bao nhiêu nấm mới được một nghìn tệ và làm thế nào để đạt được con số tối đa.
Đạo diễn Vương cười mỉm: “Nấm mỗi năm mỗi khác, giá trị cũng không giống nhau. Việc này còn tùy vào vận may của các bạn.” Ông chợt cười thầm rồi nói nhỏ: “Nếu chẳng may ai hái phải nấm độc và ăn phải, chắc tôi phải bán sạch gia sản để đền bù quá.”
Đúng lúc đó, Kỳ Duyên ngộ ra: “Trời ơi, lại là chiêu trò của tổ chương trình giúp diễn viên chính gian lận đây mà!”
Cô đột nhiên nghĩ quẩn, lớn tiếng xin xỏ: “Đạo diễn Vương à, ông bà mình có câu: ‘Thành công là nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ.’ Nhưng mà cho tôi nghỉ ngày hôm nay và ngày mai, có được không?”
Đạo diễn Vương chỉ biết nhếch mép cười, định từ chối thẳng thừng. Nhưng chưa kịp nói, anh bạn thân của cô, Tần Dật, đã bật cười, nói một câu còn kỳ lạ hơn: “Tôi từng nghe một chân lý: ‘Nỗ lực không chắc sẽ thành công, nhưng không nỗ lực chắc chắn rất thoải mái.’ Vậy nên tôi cũng xin nghỉ giống Kỳ Duyên, nghỉ hôm nay và ngày mai.”
Tần Dật nói, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, như thể mang theo một chút đùa cợt khiến tim người đối diện loạn nhịp.
Kỳ Duyên sững người trong giây lát, rồi tự đập vào trán mình: “Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông độc miệng sao? Tỉnh táo lại đi, Kỳ Duyên!”
Không thể chịu nổi nữa, Đạo diễn Vương hét toáng lên qua loa: “Nghỉ cái gì mà nghỉ! Hai người còn muốn lười biếng? Còn nửa tiếng nữa là xuất phát, tất cả chuẩn bị cho tôi. Tiến, VÀO NÚI!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro