Nữ Phụ Sa Điêu Là Khắc Tinh Của Bá Tổng
Thay Đổi 2
Linh Nhất Nhất
2024-07-23 17:30:42
Tưởng Lăng nghĩ đến mười bậc thang bên ngoài cửa sổ sát đất: "......
Cảm giác bị trêu đùa đột nhiên nảy sinh.
Hắn nhíu mày, vừa muốn mở miệng, sau một khắc, một bóng lưng cao lớn ở trước mắt hắn chậm rãi bước xuống bậc thang cuối cùng trước cửa.
"…?"
Mặc kệ Trầm Thần, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
Trầm Thần đứng ở bên cửa sổ, cũng nhìn thấy Cố Chi Hi, do dự một chút, lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy cố đi tới.
"Cố tổng?" Tưởng Lăng bước nhanh về phía trước.
Trầm Thần cẩn thận quan sát biểu tình Cố Chi Hi, vẫn lạnh lùng như trước.
Chỉ có lồng ngực phập phồng nhanh, cơ bắp làm căng ống quần tây, cùng tiếng thở gấp không kìm nén được, đều chứng tỏ anh ta vừa vận động mạnh.
Tưởng Lăng cũng nhận ra, sắc mặt cổ quái quay đầu nhìn thoáng qua mười một bậc thang.
Trầm Thần là người duy nhất biết rõ nội tình, nhìn dáng vẻ không khác gì người bình thường của anh ta, nhớ tới bản thân mình trước kia khi leo núi hai chân run rẩy, đáy lòng thầm than: Không hổ là nam chính tiểu thuyết, thể lực thật sự rất tốt, ngàn bậc thang mà xuống thật nhanh.
Bá tổng trầm mặc lên xe. Chỉ là động tác đặc biệt chậm chạp.
Tưởng Lăng nhìn Cố Chi Hi tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn Trầm Thần tựa hồ đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Mặc dù không muốn gặp cô, nhưng lời khách sáo vẫn là muốn nói: "Tiểu thư Trầm Thần, cô có cần đưa về biệt thự Bán Sơn không?"
Nhớ tới lời Cố Chi Hi phân phó cách đây không lâu, đây đại khái cũng là một lần cuối cùng.
Tưởng Lăng cũng định nhân cơ hội này trực tiếp nói cho cô biết chuyện rời đi.
Trầm Thần có chút động tâm, khách sạn này cách nơi ở của nguyên chủ còn một đoạn khá xa, nếu đi taxi thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Nhưng chỉ nửa giây sau, cô đã nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, hai người đợi tôi một chút, tôi đi lấy đồ của mình đã."
Tưởng Lăng nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ngẩn người.
Phòng tiệc các tân khách đã có rời đi, tinh mắt phát hiện xe của Cố Chi Hi, đều cảm thấy sửng sốt, "Chẳng phải anh ta rời đi sớm nhất sao?"
Cửa sổ xe thủy tinh ngăn cách tầm mắt mọi người, Cố Chi Hi mở miệng nói mấy chữ, qua một lát, xe dừng ở một góc ít người.
Mười phút sau, Trầm Thần mang theo bao lớn bao nhỏ nhìn xung quanh, mới tìm được xe, ngồi vào trong xe, như là đi chợ trở về.
Chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Tưởng Lăng, cô chủ động giải thích: "À, những thứ này là điểm tâm vừa rồi không ai động tới ở khu tự phục vụ, quản lý cho phép tôi đóng gói mang về nhà."
Vừa dứt lời, hai ánh mắt đổ dồn vào mặt cô.
Đóng gói, đây hoàn toàn không phải từ ngữ sẽ xuất hiện trên người Trầm Thần.
Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi cô ở trong đại sảnh dường như thực sự đi làm việc, cũng không thể tin nổi.
Cố Chi Hi không biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như đầm băng của anh chạm vào cô.
Trầm Thần cứ như vậy cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Cố Chi Hi thờ ơ dời tầm mắt đi.
Cảm giác bị trêu đùa đột nhiên nảy sinh.
Hắn nhíu mày, vừa muốn mở miệng, sau một khắc, một bóng lưng cao lớn ở trước mắt hắn chậm rãi bước xuống bậc thang cuối cùng trước cửa.
"…?"
Mặc kệ Trầm Thần, hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
Trầm Thần đứng ở bên cửa sổ, cũng nhìn thấy Cố Chi Hi, do dự một chút, lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy cố đi tới.
"Cố tổng?" Tưởng Lăng bước nhanh về phía trước.
Trầm Thần cẩn thận quan sát biểu tình Cố Chi Hi, vẫn lạnh lùng như trước.
Chỉ có lồng ngực phập phồng nhanh, cơ bắp làm căng ống quần tây, cùng tiếng thở gấp không kìm nén được, đều chứng tỏ anh ta vừa vận động mạnh.
Tưởng Lăng cũng nhận ra, sắc mặt cổ quái quay đầu nhìn thoáng qua mười một bậc thang.
Trầm Thần là người duy nhất biết rõ nội tình, nhìn dáng vẻ không khác gì người bình thường của anh ta, nhớ tới bản thân mình trước kia khi leo núi hai chân run rẩy, đáy lòng thầm than: Không hổ là nam chính tiểu thuyết, thể lực thật sự rất tốt, ngàn bậc thang mà xuống thật nhanh.
Bá tổng trầm mặc lên xe. Chỉ là động tác đặc biệt chậm chạp.
Tưởng Lăng nhìn Cố Chi Hi tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn Trầm Thần tựa hồ đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Mặc dù không muốn gặp cô, nhưng lời khách sáo vẫn là muốn nói: "Tiểu thư Trầm Thần, cô có cần đưa về biệt thự Bán Sơn không?"
Nhớ tới lời Cố Chi Hi phân phó cách đây không lâu, đây đại khái cũng là một lần cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Lăng cũng định nhân cơ hội này trực tiếp nói cho cô biết chuyện rời đi.
Trầm Thần có chút động tâm, khách sạn này cách nơi ở của nguyên chủ còn một đoạn khá xa, nếu đi taxi thì không biết phải tốn bao nhiêu tiền.
Nhưng chỉ nửa giây sau, cô đã nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, hai người đợi tôi một chút, tôi đi lấy đồ của mình đã."
Tưởng Lăng nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ngẩn người.
Phòng tiệc các tân khách đã có rời đi, tinh mắt phát hiện xe của Cố Chi Hi, đều cảm thấy sửng sốt, "Chẳng phải anh ta rời đi sớm nhất sao?"
Cửa sổ xe thủy tinh ngăn cách tầm mắt mọi người, Cố Chi Hi mở miệng nói mấy chữ, qua một lát, xe dừng ở một góc ít người.
Mười phút sau, Trầm Thần mang theo bao lớn bao nhỏ nhìn xung quanh, mới tìm được xe, ngồi vào trong xe, như là đi chợ trở về.
Chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Tưởng Lăng, cô chủ động giải thích: "À, những thứ này là điểm tâm vừa rồi không ai động tới ở khu tự phục vụ, quản lý cho phép tôi đóng gói mang về nhà."
Vừa dứt lời, hai ánh mắt đổ dồn vào mặt cô.
Đóng gói, đây hoàn toàn không phải từ ngữ sẽ xuất hiện trên người Trầm Thần.
Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi cô ở trong đại sảnh dường như thực sự đi làm việc, cũng không thể tin nổi.
Cố Chi Hi không biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như đầm băng của anh chạm vào cô.
Trầm Thần cứ như vậy cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Cố Chi Hi thờ ơ dời tầm mắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro