Chương 11
Chư Cát Hàm Ngư
2024-08-25 10:55:53
Trong lòng Hạ Đóa Đóa vô cùng bất an.
Hạ Nguyên Châu và Chu Mẫn đều đứng bên cạnh cô ta.
Chu Mẫn thì đành nhưng Hạ Nguyên Châu lại là em trai ruột của Hạ Thời Vi.
Chính nhờ sự cưng chiều của nhà họ Hạ dành cho mình mà Hạ Đóa Đóa mới có thể sống trong nhung lụa như hiện tại! Nếu như một ngày nào đó người nhà họ Hạ thay lòng, tất cả những gì cô ta đang có sẽ biến mất.
Sau một khoảnh khắc cảm thấy lo lắng, Hạ Đóa Đóa lập tức đỏ mắt, nước mắt lăn dài như màn châu sa.
“Chị gái, em xin lỗi! Tối qua em uống quá nhiều rượu nên mới nói những lời ấy. Đó không phải là ý muốn thực sự, em biết chị gái và anh Cảnh Thần đã đính hôn, hai người mới thực sự là đôi trời sinh!”
“Hôm qua, đến bệnh viện, em đã tỉnh táo lại, thấy anh Cảnh Thần, em còn bảo anh ấy nhanh chóng quay về chăm sóc chị. Em thực sự chúc phúc cho hai người! Xin lỗi chị gái, em không nên uống nhiều rượu như vậy.”
Hạ Đóa Đóa khóc như mưa, kèm theo vẻ mặt đáng thương, đẩy hết lỗi cho ma men.
Thời Vi nhìn cô ta cố gắng làm trò, không nhịn được mà bật cười.
Không trách được trong tiểu thuyết Hạ Đóa Đóa lại có thể trở thành nữ hoàng điện ảnh, khả năng khóc lóc tức thì như này đúng thực sự là “quá đỉnh”!
Điều quan trọng là cả Hạ Nguyên Châu và Chu Mẫn đều tin.
Khi Hạ Nguyên Châu nghe bản ghi âm, trong một khoảnh khắc cậu ta ngạc nhiên, không ngờ người chị mà mình thích lại có thể hiện ra một vẻ kiêu ngạo và độc đoán như vậy trước mặt Thời Vi! Nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy Hạ Đóa Đóa khóc nức nở, trái tim cậu ta lập tức mềm lại.
Mọi thứ trong bản ghi âm đều bị lãng quên, Hạ Nguyên Châu không còn quan tâm đến Thời Vi mà ngay lập tức tiến lên an ủi Hạ Đóa Đóa.
Thời Vi cảm thấy chuyện này không còn thú vị.
Gia đình họ Hạ rất giỏi trong kinh doanh và quản lý công ty, mỗi thành viên đều sở hữu trí thông minh không hề thấp. Mặc dù Hạ Nguyên Châu còn trẻ nhưng cậu ta cũng là một game thủ điện tử hàng đầu, đã từng giành được grand slam.
Nhưng cứ mỗi lần gặp Hạ Đóa Đóa, nhóm người này lại cùng nhau giảm IQ! Chỉ cần cô ta khóc lên, họ liền mềm lòng, đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Thời Vi. Như thể làm Hạ Đóa Đóa khóc là đại tội không thể tha thứ.
Thời Vi khẽ cười nhạt một tiếng, quay người hướng về phòng ở tầng hai đi tới.
Không cần suy nghĩ cũng biết, tên Hạ Nguyên Châu kia chắc chắn sẽ giúp Hạ Đóa Đóa mắng mình một trận, cô thực sự không muốn ở lại đây để bị mắng.
Trên đường đi, Thời Vi mở bảng điều khiển hệ thống xem xét giá trị phản cảm nhận được hôm nay.
Hạ Đóa Đóa là người đóng góp chính cho giá trị phản cảm, cuộc đối đầu vừa rồi cô ta đã đóng góp cho cô gần năm nghìn giá trị phản cảm.
Chu Mẫn cũng rất nỗ lực, đóng góp gần một nghìn giá trị phản cảm.
Nhưng Hạ Nguyên Châu chỉ đóng góp vài chục điểm giá trị phản cảm.
“Tôi còn tưởng Hạ Nguyên Châu cũng có thể đóng góp cho tôi vài nghìn, vài trăm giá trị phản cảm chứ!” Thời Vi nhếch mép, “Nhà họ Hạ này, thật không đáng tin!”
“Giá trị phản cảm cũng có cấp độ mà!” Hệ thống hiện lên, “Dù nhà họ Hạ có thiên vị Hạ Đóa Đóa nhưng cô là con ruột của họ, họ cũng không đến nỗi ghét bỏ cô.”
“Cấp độ giá trị phản cảm?” Thời Vi tò mò hỏi, “Làm sao để phân loại?”
Hệ thống kéo một bảng điều khiển xuống trong ý thức của Thời Vi.
"Giá trị phản cảm sẽ biến đổi dựa trên nhận thức tổng quát của người khác về cô và mức độ phản cảm mà cô gây ra lúc bấy giờ, nói chung có năm cấp độ."
Cấp độ một: Bất mãn -> 0~99
Cấp độ hai: Ghét bỏ -> 100~999
Cấp độ ba: Ác cảm -> 1000~9999
Cấp độ bốn: Hận thù -> 10000+
"Nhìn như thế, khi ta báo cảnh sát bắt Diệp Vũ, mức độ phản cảm của hắn đối với ta đã đạt tới Ác cảm, trong khi ta chỉ đáp trả Hạ Đóa Đóa và Chu Mẫn. Vậy nên mức độ phản cảm của họ chỉ dừng lại ở ghét bỏ." Thời Vi vuốt cằm suy tư một cách nghiêm túc, lập tức tỏ ra tiếc nuối: "Có vẻ như tôi gây thù ghét chưa đủ!"
Hạ Nguyên Châu và Chu Mẫn đều đứng bên cạnh cô ta.
Chu Mẫn thì đành nhưng Hạ Nguyên Châu lại là em trai ruột của Hạ Thời Vi.
Chính nhờ sự cưng chiều của nhà họ Hạ dành cho mình mà Hạ Đóa Đóa mới có thể sống trong nhung lụa như hiện tại! Nếu như một ngày nào đó người nhà họ Hạ thay lòng, tất cả những gì cô ta đang có sẽ biến mất.
Sau một khoảnh khắc cảm thấy lo lắng, Hạ Đóa Đóa lập tức đỏ mắt, nước mắt lăn dài như màn châu sa.
“Chị gái, em xin lỗi! Tối qua em uống quá nhiều rượu nên mới nói những lời ấy. Đó không phải là ý muốn thực sự, em biết chị gái và anh Cảnh Thần đã đính hôn, hai người mới thực sự là đôi trời sinh!”
“Hôm qua, đến bệnh viện, em đã tỉnh táo lại, thấy anh Cảnh Thần, em còn bảo anh ấy nhanh chóng quay về chăm sóc chị. Em thực sự chúc phúc cho hai người! Xin lỗi chị gái, em không nên uống nhiều rượu như vậy.”
Hạ Đóa Đóa khóc như mưa, kèm theo vẻ mặt đáng thương, đẩy hết lỗi cho ma men.
Thời Vi nhìn cô ta cố gắng làm trò, không nhịn được mà bật cười.
Không trách được trong tiểu thuyết Hạ Đóa Đóa lại có thể trở thành nữ hoàng điện ảnh, khả năng khóc lóc tức thì như này đúng thực sự là “quá đỉnh”!
Điều quan trọng là cả Hạ Nguyên Châu và Chu Mẫn đều tin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Hạ Nguyên Châu nghe bản ghi âm, trong một khoảnh khắc cậu ta ngạc nhiên, không ngờ người chị mà mình thích lại có thể hiện ra một vẻ kiêu ngạo và độc đoán như vậy trước mặt Thời Vi! Nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy Hạ Đóa Đóa khóc nức nở, trái tim cậu ta lập tức mềm lại.
Mọi thứ trong bản ghi âm đều bị lãng quên, Hạ Nguyên Châu không còn quan tâm đến Thời Vi mà ngay lập tức tiến lên an ủi Hạ Đóa Đóa.
Thời Vi cảm thấy chuyện này không còn thú vị.
Gia đình họ Hạ rất giỏi trong kinh doanh và quản lý công ty, mỗi thành viên đều sở hữu trí thông minh không hề thấp. Mặc dù Hạ Nguyên Châu còn trẻ nhưng cậu ta cũng là một game thủ điện tử hàng đầu, đã từng giành được grand slam.
Nhưng cứ mỗi lần gặp Hạ Đóa Đóa, nhóm người này lại cùng nhau giảm IQ! Chỉ cần cô ta khóc lên, họ liền mềm lòng, đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Thời Vi. Như thể làm Hạ Đóa Đóa khóc là đại tội không thể tha thứ.
Thời Vi khẽ cười nhạt một tiếng, quay người hướng về phòng ở tầng hai đi tới.
Không cần suy nghĩ cũng biết, tên Hạ Nguyên Châu kia chắc chắn sẽ giúp Hạ Đóa Đóa mắng mình một trận, cô thực sự không muốn ở lại đây để bị mắng.
Trên đường đi, Thời Vi mở bảng điều khiển hệ thống xem xét giá trị phản cảm nhận được hôm nay.
Hạ Đóa Đóa là người đóng góp chính cho giá trị phản cảm, cuộc đối đầu vừa rồi cô ta đã đóng góp cho cô gần năm nghìn giá trị phản cảm.
Chu Mẫn cũng rất nỗ lực, đóng góp gần một nghìn giá trị phản cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Hạ Nguyên Châu chỉ đóng góp vài chục điểm giá trị phản cảm.
“Tôi còn tưởng Hạ Nguyên Châu cũng có thể đóng góp cho tôi vài nghìn, vài trăm giá trị phản cảm chứ!” Thời Vi nhếch mép, “Nhà họ Hạ này, thật không đáng tin!”
“Giá trị phản cảm cũng có cấp độ mà!” Hệ thống hiện lên, “Dù nhà họ Hạ có thiên vị Hạ Đóa Đóa nhưng cô là con ruột của họ, họ cũng không đến nỗi ghét bỏ cô.”
“Cấp độ giá trị phản cảm?” Thời Vi tò mò hỏi, “Làm sao để phân loại?”
Hệ thống kéo một bảng điều khiển xuống trong ý thức của Thời Vi.
"Giá trị phản cảm sẽ biến đổi dựa trên nhận thức tổng quát của người khác về cô và mức độ phản cảm mà cô gây ra lúc bấy giờ, nói chung có năm cấp độ."
Cấp độ một: Bất mãn -> 0~99
Cấp độ hai: Ghét bỏ -> 100~999
Cấp độ ba: Ác cảm -> 1000~9999
Cấp độ bốn: Hận thù -> 10000+
"Nhìn như thế, khi ta báo cảnh sát bắt Diệp Vũ, mức độ phản cảm của hắn đối với ta đã đạt tới Ác cảm, trong khi ta chỉ đáp trả Hạ Đóa Đóa và Chu Mẫn. Vậy nên mức độ phản cảm của họ chỉ dừng lại ở ghét bỏ." Thời Vi vuốt cằm suy tư một cách nghiêm túc, lập tức tỏ ra tiếc nuối: "Có vẻ như tôi gây thù ghét chưa đủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro