Nữ Phụ Trà Xanh Này, Tôi Không Làm Nữa!
Chị, Đến Học Tậ...
Ma Nữ Làm Việc Ban Đêm
2024-11-08 19:37:58
Lục Vy Trà là học trò cưng của thầy Vương, vì có Lục Vy Trà mà thầy luôn có thể ngẩng cao đầu trong số các giáo viên ở trường.
Bây giờ học trò cưng lại muốn bỏ thầy, đến lớp 14 – nơi tập trung những học sinh kém.
Đây là gì chứ? Đây là tự hủy hoại bản thân!
Thầy Vương đau lòng: "Lục Vy Trà! Em không thể làm vậy được!"
Lục Vy Trà với vẻ mặt quyết tâm: "Thầy Vương, em đã quyết định rồi, thầy hãy cho em cơ hội!"
"Hơn nữa bây giờ mới vừa khai giảng không lâu, trường mình chẳng phải ba tháng có một kỳ thi để thăng hạng lớp sao? Thầy hãy tin em, lần thi tới em chắc chắn sẽ dẫn chị cùng thi lại vào lớp thực nghiệm!"
Tất cả các giáo viên đều nghĩ rằng Lục Vy Trà đã phát điên, một học sinh chỉ có thể vào lớp 14, làm sao có thể trong ba tháng đạt được sự tiến bộ vượt bậc để thi đỗ vào lớp thực nghiệm?
Dù Lục Vy Trà là học sinh đứng nhất khối, cô cũng không thể nhồi nhét kiến thức trong đầu mình vào đầu Lục Hạ được.
Đây đúng là chuyện viển vông!
Thầy Vương kịch liệt phản đối: "Thầy không đồng ý! Thầy không đồng ý!"
Cuối cùng, chuyện này đã được đưa lên hiệu trưởng, và sau khi được hiệu trưởng điều đình, Lục Vy Trà mới tạm thời được chuyển đến lớp 14.
Đã nói là tạm thời, nếu sau ba tháng mà thành tích của Lục Hạ không có sự đột phá, Lục Vy Trà sẽ phải một mình quay về lớp thực nghiệm.
Cô chủ nhiệm lớp 14, cô Ngô, khi thấy Lục Vy Trà đến lớp của mình thì vô cùng vui mừng.
"Lục Vi Trà, chào mừng em đến với lớp 14 của chúng ta, cô sẽ chăm sóc em thật tốt!"
Thầy Vương hừ lạnh một tiếng: "Cô Ngô, hiệu trưởng đã nói rõ, Lục Vy Trà chỉ tạm thời đến lớp cô, ba tháng nữa khi thi đánh giá, em ấy sẽ quay lại lớp thực nghiệm của chúng tôi!"
Cô Ngô cười lớn: "Thì sao? Ba tháng này học sinh đứng nhất khối cũng là của lớp tôi! Nghĩ thôi đã thấy vui rồi!"
Thầy Vương tức giận đến nỗi gần như muốn nổ tung: "Cô Ngô, cô cố ý phải không?"
Nhìn thấy hai giáo viên đang cãi nhau ngay trước cửa lớp, Lục Vy Trà cảm thấy rất cạn lời.
Aiz, sức hút chết tiệt này của cô đúng là không có chỗ đặt.
Cô không muốn nhìn hai thầy cô giáo cãi nhau, liền cười với cô Ngô một cách áy náy: "Cô Ngô, chỗ ngồi của em và chị em ở đâu ạ?"
Cô Ngô vô cùng hào phóng: "Em muốn ngồi chỗ nào thì cứ chọn! Chỗ nào em thích, cô sẽ bảo các bạn nhường chỗ cho em!"
"Vâng..." Lục Vy Trà lau mồ hôi trên trán, quay sang Lục Hạ: "Chị, chị muốn ngồi chỗ nào?"
Lục Hạ đưa mắt nhìn quanh lớp học.
Cô ấy tất nhiên sẽ không làm cái việc khiến người khác phải nhường chỗ ngồi cho mình, thấy ở cuối lớp có hai chỗ trống, cô ấy chỉ vào chỗ trống nói: "Ngồi ở đó đi!"
Lục Vy Trà gật đầu: "Được! Vậy chúng ta sẽ ngồi ở đó."
Cô Ngô nhìn chỗ đó, nhíu mày: "Có phải hơi xa quá không? Hơn nữa chỗ đó lại gần thùng rác."
Lục Vy Trà nở một nụ cười ngọt ngào: "Không sao đâu, chị thích là được rồi!"
Cô Ngô và thầy Vương cảm động: "Em đối xử với chị thật tốt!"
Lớp học chào đón hoa khôi và nữ thần học bá, các bạn trong lớp 14 vô cùng phấn khích.
Lục Vy Trà và Lục Hạ vừa ngồi xuống chỗ, các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Trời ơi! Học bá đứng đầu toàn khối lại đến lớp 14 của chúng ta, cô ấy bị điên à?"
"Nghe nói là vì muốn ở cùng chị gái. Nếu mình có một cô em gái xinh đẹp, học giỏi, và tốt bụng như vậy thì thật tuyệt!"
"Mình thì có em gái, nhưng em mình chỉ biết tranh đồ với mình thôi, ghét chết đi được!"
Nghe những lời khen ngợi không ngớt xung quanh, Lục Vy Trà chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Gánh chịu áp lực lớn, cô ngồi xuống lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học.
Bên cạnh, Lục Hạ đột nhiên ghé sát vào tai cô, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: "Bây giờ em hài lòng rồi chứ? Mọi người đều đang khen ngợi em đó."
Lục Vy Trà khựng lại, quay đầu nhìn Lục Hạ với vẻ mặt tội nghiệp: "Chị, chị nói vậy là sao? Chị có hiểu lầm gì không?"
Lục Hạ cười khẩy: "Em làm nhiều như vậy chẳng phải để tạo dựng hình ảnh một cô em gái tốt trước mặt thầy cô và nhà họ Lục sao?"
Gương mặt Lục Vy Trà lập tức tái nhợt, cắn chặt môi, siết chặt nắm tay, nói nhỏ: "Chị là chị của em, em muốn ở bên cạnh chị thì có gì sai?"
Lục Hạ nhìn thấy biểu cảm của Lục Vy Trà, ánh mắt thoáng chút không nỡ, nhưng mặt vẫn không thay đổi: "Nếu không có chị, em sẽ là tiểu thư duy nhất của nhà họ Lục, mọi thứ đều thuộc về em, chị không thể nghĩ ra lý do gì để em phải đối tốt với chị."
Đôi mắt Lục Vy Trà rưng rưng nước mắt, kinh ngạc nhìn chị: "Chị! Sao chị lại nghĩ như vậy? Em vốn dĩ là con nuôi của nhà họLục, tất cả mọi thứ của nhà họ Lục vốn không thuộc về em!"
"Trong mắt chị, em giống một người tham lam như vậy sao?"
Lần này đến lượt Lục Hạ ngẩn người: "Thế giới này, chẳng phải con người sống vì lợi ích, chim chóc sống vì thức ăn sao?"
Lục Vy Trà nắm lấy tay chị, lắc mạnh đầu: "Tất nhiên không phải rồi! Trên đời này ngoài lợi ích ra còn nhiều thứ quan trọng khác, như tình thân, tình bạn, tình yêu..."
"Chị đã trải qua những gì ngoài kia suốt những năm qua vậy? Em thật sự rất thương chị!"
Lục Hạ cúi đầu nhìn tay Lục Vy Trà đang nắm lấy tay mình, lần đầu tiên sự phán đoán của cô có chút dao động: "Vậy nên, em đối xử tốt với chị là thật lòng sao?"
Lục Vy Trà gật đầu: "Tất nhiên! Chị là chị của em mà! Em sẽ mãi mãi đối tốt với chị!"
Lục Hạ im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: "Nhớ lời em đã nói đấy, nếu lừa chị..."
Lục Vy Trà chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức dựng lên hình ảnh cô em gái ngoan ngoãn mà đảm bảo: "Không đâu! Không đâu! Một ngày là chị em, cả đời là chị em!"
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy một giọng nói trẻ con dễ thương vang lên bên cạnh.
"Chuyện đó... Lục Hạ, mình là lớp trưởng của lớp 14, Hứa Lệ Lệ. Sau này có gì khó khăn cậu cứ tìm mình, mình lúc nào cũng rảnh, đây là ghi chép bài giảng của mình, cậu cần thì cứ lấy mà chép..."
Lục Vy Trà nghe vậy quay đầu lại, thấy một cô gái khuôn mặt búp bê, mắt to đang ôm một đống ghi chép, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Lục Hạ.
Chính là cô gái này, định tranh giành tình cảm của nữ chính với mình sao?
Hừ!
Lục Vy Trà nhìn Hứa Lệ Lệ bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: "Không cần đâu lớp trưởng Hứa, chuyện của chị mình, mình sẽ tự lo. Cậu cứ giúp đỡ các bạn khác đi."
"Vậy sao..." Hứa Lệ Lệ nhìn Lục Hạ, biểu cảm có chút thất vọng, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua một tia u ám, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, nở một nụ cười nhẹ nhàng nói: "Được rồi, vậy mình không làm phiền hai người nữa."
Đẩy Hứa Lệ Lệ đi rồi, trong lòng Lục Vy Trà cười như điên.
Không có nữ phụ tranh giành, bây giờ mình chắc chắn là người dễ thương nhất bên cạnh nữ chính rồi chứ gì?
Mặc dù bây giờ nhiều người không hiểu hành động của cô, nhưng khi từng lớp vỏ ngầu lòi của nữ chính được lột trần, họ sẽ biết rằng hành động hiện tại của cô thông minh đến mức nào, tầm nhìn xa trông rộng đến nhường nào!
Đến lúc đó, trở thành tổng giám đốc, thăng chức thành CEO, kết hôn với anh chàng giàu có, bước lên đỉnh cao của cuộc đời không phải là giấc mơ nữa!
Bây giờ học trò cưng lại muốn bỏ thầy, đến lớp 14 – nơi tập trung những học sinh kém.
Đây là gì chứ? Đây là tự hủy hoại bản thân!
Thầy Vương đau lòng: "Lục Vy Trà! Em không thể làm vậy được!"
Lục Vy Trà với vẻ mặt quyết tâm: "Thầy Vương, em đã quyết định rồi, thầy hãy cho em cơ hội!"
"Hơn nữa bây giờ mới vừa khai giảng không lâu, trường mình chẳng phải ba tháng có một kỳ thi để thăng hạng lớp sao? Thầy hãy tin em, lần thi tới em chắc chắn sẽ dẫn chị cùng thi lại vào lớp thực nghiệm!"
Tất cả các giáo viên đều nghĩ rằng Lục Vy Trà đã phát điên, một học sinh chỉ có thể vào lớp 14, làm sao có thể trong ba tháng đạt được sự tiến bộ vượt bậc để thi đỗ vào lớp thực nghiệm?
Dù Lục Vy Trà là học sinh đứng nhất khối, cô cũng không thể nhồi nhét kiến thức trong đầu mình vào đầu Lục Hạ được.
Đây đúng là chuyện viển vông!
Thầy Vương kịch liệt phản đối: "Thầy không đồng ý! Thầy không đồng ý!"
Cuối cùng, chuyện này đã được đưa lên hiệu trưởng, và sau khi được hiệu trưởng điều đình, Lục Vy Trà mới tạm thời được chuyển đến lớp 14.
Đã nói là tạm thời, nếu sau ba tháng mà thành tích của Lục Hạ không có sự đột phá, Lục Vy Trà sẽ phải một mình quay về lớp thực nghiệm.
Cô chủ nhiệm lớp 14, cô Ngô, khi thấy Lục Vy Trà đến lớp của mình thì vô cùng vui mừng.
"Lục Vi Trà, chào mừng em đến với lớp 14 của chúng ta, cô sẽ chăm sóc em thật tốt!"
Thầy Vương hừ lạnh một tiếng: "Cô Ngô, hiệu trưởng đã nói rõ, Lục Vy Trà chỉ tạm thời đến lớp cô, ba tháng nữa khi thi đánh giá, em ấy sẽ quay lại lớp thực nghiệm của chúng tôi!"
Cô Ngô cười lớn: "Thì sao? Ba tháng này học sinh đứng nhất khối cũng là của lớp tôi! Nghĩ thôi đã thấy vui rồi!"
Thầy Vương tức giận đến nỗi gần như muốn nổ tung: "Cô Ngô, cô cố ý phải không?"
Nhìn thấy hai giáo viên đang cãi nhau ngay trước cửa lớp, Lục Vy Trà cảm thấy rất cạn lời.
Aiz, sức hút chết tiệt này của cô đúng là không có chỗ đặt.
Cô không muốn nhìn hai thầy cô giáo cãi nhau, liền cười với cô Ngô một cách áy náy: "Cô Ngô, chỗ ngồi của em và chị em ở đâu ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Ngô vô cùng hào phóng: "Em muốn ngồi chỗ nào thì cứ chọn! Chỗ nào em thích, cô sẽ bảo các bạn nhường chỗ cho em!"
"Vâng..." Lục Vy Trà lau mồ hôi trên trán, quay sang Lục Hạ: "Chị, chị muốn ngồi chỗ nào?"
Lục Hạ đưa mắt nhìn quanh lớp học.
Cô ấy tất nhiên sẽ không làm cái việc khiến người khác phải nhường chỗ ngồi cho mình, thấy ở cuối lớp có hai chỗ trống, cô ấy chỉ vào chỗ trống nói: "Ngồi ở đó đi!"
Lục Vy Trà gật đầu: "Được! Vậy chúng ta sẽ ngồi ở đó."
Cô Ngô nhìn chỗ đó, nhíu mày: "Có phải hơi xa quá không? Hơn nữa chỗ đó lại gần thùng rác."
Lục Vy Trà nở một nụ cười ngọt ngào: "Không sao đâu, chị thích là được rồi!"
Cô Ngô và thầy Vương cảm động: "Em đối xử với chị thật tốt!"
Lớp học chào đón hoa khôi và nữ thần học bá, các bạn trong lớp 14 vô cùng phấn khích.
Lục Vy Trà và Lục Hạ vừa ngồi xuống chỗ, các bạn trong lớp bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Trời ơi! Học bá đứng đầu toàn khối lại đến lớp 14 của chúng ta, cô ấy bị điên à?"
"Nghe nói là vì muốn ở cùng chị gái. Nếu mình có một cô em gái xinh đẹp, học giỏi, và tốt bụng như vậy thì thật tuyệt!"
"Mình thì có em gái, nhưng em mình chỉ biết tranh đồ với mình thôi, ghét chết đi được!"
Nghe những lời khen ngợi không ngớt xung quanh, Lục Vy Trà chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Gánh chịu áp lực lớn, cô ngồi xuống lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học.
Bên cạnh, Lục Hạ đột nhiên ghé sát vào tai cô, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: "Bây giờ em hài lòng rồi chứ? Mọi người đều đang khen ngợi em đó."
Lục Vy Trà khựng lại, quay đầu nhìn Lục Hạ với vẻ mặt tội nghiệp: "Chị, chị nói vậy là sao? Chị có hiểu lầm gì không?"
Lục Hạ cười khẩy: "Em làm nhiều như vậy chẳng phải để tạo dựng hình ảnh một cô em gái tốt trước mặt thầy cô và nhà họ Lục sao?"
Gương mặt Lục Vy Trà lập tức tái nhợt, cắn chặt môi, siết chặt nắm tay, nói nhỏ: "Chị là chị của em, em muốn ở bên cạnh chị thì có gì sai?"
Lục Hạ nhìn thấy biểu cảm của Lục Vy Trà, ánh mắt thoáng chút không nỡ, nhưng mặt vẫn không thay đổi: "Nếu không có chị, em sẽ là tiểu thư duy nhất của nhà họ Lục, mọi thứ đều thuộc về em, chị không thể nghĩ ra lý do gì để em phải đối tốt với chị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt Lục Vy Trà rưng rưng nước mắt, kinh ngạc nhìn chị: "Chị! Sao chị lại nghĩ như vậy? Em vốn dĩ là con nuôi của nhà họLục, tất cả mọi thứ của nhà họ Lục vốn không thuộc về em!"
"Trong mắt chị, em giống một người tham lam như vậy sao?"
Lần này đến lượt Lục Hạ ngẩn người: "Thế giới này, chẳng phải con người sống vì lợi ích, chim chóc sống vì thức ăn sao?"
Lục Vy Trà nắm lấy tay chị, lắc mạnh đầu: "Tất nhiên không phải rồi! Trên đời này ngoài lợi ích ra còn nhiều thứ quan trọng khác, như tình thân, tình bạn, tình yêu..."
"Chị đã trải qua những gì ngoài kia suốt những năm qua vậy? Em thật sự rất thương chị!"
Lục Hạ cúi đầu nhìn tay Lục Vy Trà đang nắm lấy tay mình, lần đầu tiên sự phán đoán của cô có chút dao động: "Vậy nên, em đối xử tốt với chị là thật lòng sao?"
Lục Vy Trà gật đầu: "Tất nhiên! Chị là chị của em mà! Em sẽ mãi mãi đối tốt với chị!"
Lục Hạ im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: "Nhớ lời em đã nói đấy, nếu lừa chị..."
Lục Vy Trà chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, lập tức dựng lên hình ảnh cô em gái ngoan ngoãn mà đảm bảo: "Không đâu! Không đâu! Một ngày là chị em, cả đời là chị em!"
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy một giọng nói trẻ con dễ thương vang lên bên cạnh.
"Chuyện đó... Lục Hạ, mình là lớp trưởng của lớp 14, Hứa Lệ Lệ. Sau này có gì khó khăn cậu cứ tìm mình, mình lúc nào cũng rảnh, đây là ghi chép bài giảng của mình, cậu cần thì cứ lấy mà chép..."
Lục Vy Trà nghe vậy quay đầu lại, thấy một cô gái khuôn mặt búp bê, mắt to đang ôm một đống ghi chép, ánh mắt đầy hy vọng nhìn Lục Hạ.
Chính là cô gái này, định tranh giành tình cảm của nữ chính với mình sao?
Hừ!
Lục Vy Trà nhìn Hứa Lệ Lệ bằng ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: "Không cần đâu lớp trưởng Hứa, chuyện của chị mình, mình sẽ tự lo. Cậu cứ giúp đỡ các bạn khác đi."
"Vậy sao..." Hứa Lệ Lệ nhìn Lục Hạ, biểu cảm có chút thất vọng, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua một tia u ám, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, nở một nụ cười nhẹ nhàng nói: "Được rồi, vậy mình không làm phiền hai người nữa."
Đẩy Hứa Lệ Lệ đi rồi, trong lòng Lục Vy Trà cười như điên.
Không có nữ phụ tranh giành, bây giờ mình chắc chắn là người dễ thương nhất bên cạnh nữ chính rồi chứ gì?
Mặc dù bây giờ nhiều người không hiểu hành động của cô, nhưng khi từng lớp vỏ ngầu lòi của nữ chính được lột trần, họ sẽ biết rằng hành động hiện tại của cô thông minh đến mức nào, tầm nhìn xa trông rộng đến nhường nào!
Đến lúc đó, trở thành tổng giám đốc, thăng chức thành CEO, kết hôn với anh chàng giàu có, bước lên đỉnh cao của cuộc đời không phải là giấc mơ nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro