Nữ Phụ Trọng Sinh: Gia Đình Tranh Nhau Sủng Ái
Chương 14
2024-11-21 22:18:59
Nhưng mà nếu không giải thích gì, nhỡ đâu Giang tổng sa thải mình thì sao? Dù công việc ở đây căng thẳng như đang sống chung với hổ, nhưng lương cao và còn có cơ hội thăng tiến rất lớn...
Tiểu Lưu nhìn biểu cảm của Hồ ca là đoán ngay anh ta đang lo nghĩ gì. Cô định an ủi vài câu thì bỗng thấy Hồ ca đột nhiên biến sắc, giống như chuột gặp mèo.
“Giang tổng?!” - Hồ ca lập tức đứng thẳng, cúi đầu chào kính cẩn, mặt tái nhợt, cơ thể thì tự giác đi ra phía sau Tiểu Lưu
“Giang tổng đúng là người mẫu mực của công ty, sáng sớm đã đến làm rồi!”
Giang Hoài Thanh mặc bộ vest xanh đậm, không thắt cà vạt, mở hai nút trên cổ áo sơ mi, để lộ phần xương quai xanh rõ ràng. Mỗi khi anh gật đầu, yết hầu của anh di chuyển, tạo thành một nét nam tính vô cùng hấp dẫn. Tóc của anh hơi rối, vài sợi bướng bỉnh ở sau gáy càng làm nổi bật phong thái lạnh lùng, và vẻ nam tính trưởng thành của anh.
Tiểu Lưu bất giác nuốt nước bọt, cố gắng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt hoàn mỹ của Giang Hoài Thanh: “Giang tổng, tối qua ngài lại ở công ty cả đêm ạ?”
Bộ vest này rõ ràng là bộ mà anh mặc khi họp hợp đồng hôm qua, mái tóc vẫn còn giữ kiểu cũ, chứng tỏ Giang Hoài Thanh đã không về nhà cả đêm.
Tiểu Lưu thầm xót xa. Anh ấy mà cứ lao lực như vậy, gương mặt kia sẽ chóng già mất thôi, chẳng lẽ cô sẽ mất động lực làm việc từ đây sao?
Giang Hoài Thanh không trả lời câu hỏi của Tiểu Lưu, mà chỉ quét ánh mắt vô cảm lên người Hồ ca.
Hồ ca mặt tươi như hoa, lập tức quỳ gối: “Giang tổng, tôi biết lỗi rồi, ngài cho tôi thêm một cơ hội——”
Giang Hoài Thanh giơ tay cắt ngang: “Việc này để tôi quay lại rồi nói.”
Hồ ca ngơ ngác: “Ơ?”
Tiểu Lưu bước theo, hỏi với chút lo lắng: “Giang tổng, ngài định đi đâu sao? Sáng nay còn có một cuộc họp sớm mà——”
“Hoãn lại.”
Thang máy đã ở ngay ngoài cửa văn phòng, Giang Hoài Thanh nhanh chóng bước vào, để lại hai chữ ngắn gọn.
Tiểu Lưu thắc mắc chau mày, trong khi Hồ ca thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại lo lắng không yên. Cảm giác này như kiểu sắp rơi xuống vực rồi lại được kéo lên một cách bất ngờ, cứ khiến người ta bồn chồn không yên!
Cô ngó vào màn hình thang máy đang dần hạ số tầng, thở dài đầy ẩn ý: “Ba năm nay, Giang tổng chưa từng hoãn bất cứ cuộc họp sớm nào. Có vẻ lần này thực sự là chuyện rất khó giải quyết.”
Hồ ca chân run lẩy bẩy: “Vậy… tôi đi tự sát... trước một chút?”
Tiểu Lưu không đáp, chỉ mỉm cười nhìn anh.
________________________________________
Giang Hoài Thanh quả thực đang gặp phải một vấn đề vô cùng khó giải quyết, đến mức ngay cả khi đạp ga anh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập.
Anh từ nhỏ đã tự lập, chẳng can thiệp vào chuyện cha mẹ ly hôn, cũng không có ý kiến gì khi mẹ anh - Ôn Thiều Hoa - tái hôn. Đó là chuyện riêng của bà.
Mối quan hệ giữa Giang Hoài Thanh và Cảnh Vĩnh Trăn chỉ là xã giao, cùng lắm là đã ăn vài bữa cơm với nhau. Còn với Cảnh Vân Sơ, mối quan hệ lại càng xa lạ.
Cảnh Vân Sơ không ưa anh, mỗi lần gặp mặt cô đều tỏ vẻ khó chịu hoặc buông lời cay độc. Về phía mình, Giang Hoài Thanh cũng chẳng mấy thiện cảm với cô, vì anh đã từng nghe chính cô dùng những từ ngữ hết sức khó nghe để nói về anh và mẹ anh, Ôn Thiều Hoa.
Vì vậy, Giang Hoài Thanh quyết định ở riêng, không sống chung với gia đình nhà họ Cảnh, giữ mối quan hệ không can thiệp lẫn nhau.
Nhưng không ngờ, rạng sáng nay khi đang gục đầu nghỉ ngơi trên bàn làm việc, anh lại mơ thấy Cảnh Vân Sơ - chính xác là những hành vi tàn nhẫn của cô ấy!
Trong giấc mơ, Giang Hoài Thanh như thể đang xem một bộ phim về cuộc đời mình, của Giang Tòng Đình và Ôn Thiều Hoa.
Anh thấy Cảnh Vân Sơ trong một chương trình giải trí, từng bước bôi nhọ danh tiếng của Ôn Thiều Hoa. Cô ta dùng những thủ đoạn bỉ ổi để phá hoại mối quan hệ giữa Ôn Thiều Hoa và Cảnh Vĩnh Trăn, khiến rất nhiều người hâm mộ trung thành của mẹ anh phải quay lưng. Cuối cùng, Ôn Thiều Hoa bị công ty chấm dứt hợp đồng, các tác phẩm lớn của bà đều bị hạ giá trên các kênh truyền thông. Với một người yêu nghề diễn và xem trọng danh tiếng như Ôn Thiều Hoa, đây là cú đả kích trí mạng. Từ đó, bà sống trong buồn bã, tiều tụy như một chiếc lá khô héo.
Tiểu Lưu nhìn biểu cảm của Hồ ca là đoán ngay anh ta đang lo nghĩ gì. Cô định an ủi vài câu thì bỗng thấy Hồ ca đột nhiên biến sắc, giống như chuột gặp mèo.
“Giang tổng?!” - Hồ ca lập tức đứng thẳng, cúi đầu chào kính cẩn, mặt tái nhợt, cơ thể thì tự giác đi ra phía sau Tiểu Lưu
“Giang tổng đúng là người mẫu mực của công ty, sáng sớm đã đến làm rồi!”
Giang Hoài Thanh mặc bộ vest xanh đậm, không thắt cà vạt, mở hai nút trên cổ áo sơ mi, để lộ phần xương quai xanh rõ ràng. Mỗi khi anh gật đầu, yết hầu của anh di chuyển, tạo thành một nét nam tính vô cùng hấp dẫn. Tóc của anh hơi rối, vài sợi bướng bỉnh ở sau gáy càng làm nổi bật phong thái lạnh lùng, và vẻ nam tính trưởng thành của anh.
Tiểu Lưu bất giác nuốt nước bọt, cố gắng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt hoàn mỹ của Giang Hoài Thanh: “Giang tổng, tối qua ngài lại ở công ty cả đêm ạ?”
Bộ vest này rõ ràng là bộ mà anh mặc khi họp hợp đồng hôm qua, mái tóc vẫn còn giữ kiểu cũ, chứng tỏ Giang Hoài Thanh đã không về nhà cả đêm.
Tiểu Lưu thầm xót xa. Anh ấy mà cứ lao lực như vậy, gương mặt kia sẽ chóng già mất thôi, chẳng lẽ cô sẽ mất động lực làm việc từ đây sao?
Giang Hoài Thanh không trả lời câu hỏi của Tiểu Lưu, mà chỉ quét ánh mắt vô cảm lên người Hồ ca.
Hồ ca mặt tươi như hoa, lập tức quỳ gối: “Giang tổng, tôi biết lỗi rồi, ngài cho tôi thêm một cơ hội——”
Giang Hoài Thanh giơ tay cắt ngang: “Việc này để tôi quay lại rồi nói.”
Hồ ca ngơ ngác: “Ơ?”
Tiểu Lưu bước theo, hỏi với chút lo lắng: “Giang tổng, ngài định đi đâu sao? Sáng nay còn có một cuộc họp sớm mà——”
“Hoãn lại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thang máy đã ở ngay ngoài cửa văn phòng, Giang Hoài Thanh nhanh chóng bước vào, để lại hai chữ ngắn gọn.
Tiểu Lưu thắc mắc chau mày, trong khi Hồ ca thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại lo lắng không yên. Cảm giác này như kiểu sắp rơi xuống vực rồi lại được kéo lên một cách bất ngờ, cứ khiến người ta bồn chồn không yên!
Cô ngó vào màn hình thang máy đang dần hạ số tầng, thở dài đầy ẩn ý: “Ba năm nay, Giang tổng chưa từng hoãn bất cứ cuộc họp sớm nào. Có vẻ lần này thực sự là chuyện rất khó giải quyết.”
Hồ ca chân run lẩy bẩy: “Vậy… tôi đi tự sát... trước một chút?”
Tiểu Lưu không đáp, chỉ mỉm cười nhìn anh.
________________________________________
Giang Hoài Thanh quả thực đang gặp phải một vấn đề vô cùng khó giải quyết, đến mức ngay cả khi đạp ga anh cũng có thể cảm nhận được nhịp tim mình đập dồn dập.
Anh từ nhỏ đã tự lập, chẳng can thiệp vào chuyện cha mẹ ly hôn, cũng không có ý kiến gì khi mẹ anh - Ôn Thiều Hoa - tái hôn. Đó là chuyện riêng của bà.
Mối quan hệ giữa Giang Hoài Thanh và Cảnh Vĩnh Trăn chỉ là xã giao, cùng lắm là đã ăn vài bữa cơm với nhau. Còn với Cảnh Vân Sơ, mối quan hệ lại càng xa lạ.
Cảnh Vân Sơ không ưa anh, mỗi lần gặp mặt cô đều tỏ vẻ khó chịu hoặc buông lời cay độc. Về phía mình, Giang Hoài Thanh cũng chẳng mấy thiện cảm với cô, vì anh đã từng nghe chính cô dùng những từ ngữ hết sức khó nghe để nói về anh và mẹ anh, Ôn Thiều Hoa.
Vì vậy, Giang Hoài Thanh quyết định ở riêng, không sống chung với gia đình nhà họ Cảnh, giữ mối quan hệ không can thiệp lẫn nhau.
Nhưng không ngờ, rạng sáng nay khi đang gục đầu nghỉ ngơi trên bàn làm việc, anh lại mơ thấy Cảnh Vân Sơ - chính xác là những hành vi tàn nhẫn của cô ấy!
Trong giấc mơ, Giang Hoài Thanh như thể đang xem một bộ phim về cuộc đời mình, của Giang Tòng Đình và Ôn Thiều Hoa.
Anh thấy Cảnh Vân Sơ trong một chương trình giải trí, từng bước bôi nhọ danh tiếng của Ôn Thiều Hoa. Cô ta dùng những thủ đoạn bỉ ổi để phá hoại mối quan hệ giữa Ôn Thiều Hoa và Cảnh Vĩnh Trăn, khiến rất nhiều người hâm mộ trung thành của mẹ anh phải quay lưng. Cuối cùng, Ôn Thiều Hoa bị công ty chấm dứt hợp đồng, các tác phẩm lớn của bà đều bị hạ giá trên các kênh truyền thông. Với một người yêu nghề diễn và xem trọng danh tiếng như Ôn Thiều Hoa, đây là cú đả kích trí mạng. Từ đó, bà sống trong buồn bã, tiều tụy như một chiếc lá khô héo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro