Nữ Phụ Trọng Sinh: Gia Đình Tranh Nhau Sủng Ái
Chương 29
2024-11-21 22:18:59
Nhưng giờ đây, dường như Cảnh Vân Sơ đã thay đổi. Cô ấy không còn gần gũi với mẹ như trước, không còn nói những lời ngọt ngào nữa.
Cố điều chỉnh lại cảm xúc, Bạch Thục Lam tiến tới nắm tay Cảnh Vân Sơ, khuyên nhủ: “Vân Sơ, con còn trẻ, chưa hiểu được mặt trái của việc tham gia chương trình. Khán giả có thể yêu thích nhưng cũng có thể dùng những lời cay nghiệt làm tổn thương con. Mẹ không muốn con theo dì Ôn tham gia chương trình này, vì bà ấy không đủ khả năng bảo vệ con.”
Bà ngừng lại một chút, giọng lạnh dần, “Có phải Ôn Thiều Hoa ép con không?”
…
Ngoài cửa, trợ lý Phó Sinh ái ngại nhìn Giang Hoài Thanh đứng cạnh mình với khuôn mặt giận dữ: “Giang tổng, bên trong đang có việc, để tôi đưa anh đến phòng chờ trước.”
Giang Hoài Thanh siết chặt nắm tay, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Phó Sinh nhìn anh, im lặng không nói gì thêm.
Từ khi An Cảnh Văn Hóa còn trong thời kỳ khó khăn và không ai nhắc đến, Giang Hoài Thanh đã lâu không gặp phải tình huống khó xử thế này. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhận ra văn phòng của tổng giám đốc lại có cách âm tệ đến vậy.
Với dáng vẻ cẩn trọng, Phó Sinh ra dấu xin lỗi, cúi đầu không dám nhìn Giang Hoài Thanh. Dù sao thì chuyện gia đình không nên truyền ra ngoài, và việc bí mật của An Cảnh Văn Hóa bị Giang tổng của Bắc Hoài nghe thấy thật sự rất xấu hổ.
May mắn là Giang Hoài Thanh không trách mắng nhân viên vô tội. Anh chỉ nhíu mày, rồi ánh mắt bỗng lộ ra vẻ “Ta đã biết rồi” đầy thấu hiểu.
Sớm nên nhận ra mà, đúng không?
Cảnh Vân Sơ, con người ấy chẳng bao giờ là kiểu người dễ dàng hòa hợp với ai. Trước đây cô ấy luôn giữ hình tượng tốt đẹp bên ngoài, nhưng giờ đã bắt đầu lộ ra vẻ ngoài miệng từ bi mà lòng thì độc ác. Hôm qua, anh còn có một khoảnh khắc mong chờ cô ấy đã thật sự thay đổi, không ngờ… Giấc mộng hóa ra vẫn chỉ là giấc mộng.
Giang Hoài Thanh xoay người, dứt khoát xua tan chút do dự và mong chờ cuối cùng trong lòng mình.
Đang định rời đi, thì từ trong văn phòng truyền ra giọng nói trong trẻo mang theo vẻ nghiêm túc: “Mẹ đã hiểu sai về dì Ôn.”
Bất giác, một sức mạnh vô hình khiến anh đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
“Giang—”
“Đừng nói gì cả.” - Giang Hoài Thanh đưa tay ngăn Phó Sinh, không để anh ấy tiếp lời, rồi bước tới gần cửa thêm một chút để lắng nghe.
Vì thế, giọng nói chân thành của Cảnh Vân Sơ vang lên rõ ràng bên tai anh.
“Đừng có thành kiến với dì Ôn. Dì ấy không hề uy hiếp hay ép buộc con. Con tự nguyện.”
Cảnh Vân Sơ nói thêm: “Tham gia chương trình thực tế thật thú vị, đúng không?”
Giọng điệu thoải mái của cô làm Bạch Thục Lam nổi giận đùng đùng, đến nỗi quên đi sự thất vọng trong lòng mà quát lên: “Con có biết mình đang làm gì không! Xuất hiện trước công chúng có lợi gì cho con chứ? Con nghĩ mình có gì khiến người ta yêu thích!”
Cảnh Vân Sơ hỏi ngược lại: “Thế còn mẹ đưa Cảnh Dư Nam tham gia chương trình thực tế, điều đó có lợi gì cho mẹ?”
Bạch Thục Lam tức đến mức gần như không thể giữ nổi hình tượng của một người phụ nữ cao quý: “Đừng gọi mẹ một cách lạnh lùng như vậy. Mẹ biết con trách mẹ đã rời đi không lời từ biệt, nhưng mẹ làm thế là vì tốt cho con. Mẹ có thể đảm bảo rằng cuộc sống của em trai con sẽ không bị ảnh hưởng. Còn con thì sao?! Con đâu phải là con ruột của Ôn Thiều Hoa, bà ấy thật lòng với con sao?”
“Bà ấy thật lòng.”
Cảnh Vân Sơ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc nhưng giờ đã xa lạ của mẹ mình, bình thản nói: “Trong năm vừa qua, bà ấy đã dành nhiều tâm sức cho con, không ít hơn mẹ đâu.”
Bạch Thục Lam sửng sốt: “Con nói cái gì?”
Người ta thường nói con gái là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ, nhưng Bạch Thục Lam cảm thấy như mình đang bị từng câu từng chữ của Cảnh Vân Sơ đâm vào tim.
Nỗi thất vọng cùng nỗi sợ hãi mất đi con gái làm cho Bạch Thục Lam không nhịn được mà tiến lên một bước, vươn tay định nắm lấy tay Cảnh Vân Sơ. Nhưng cô đã nhẹ nhàng lùi lại, né tránh.
“Đây là quyết định của con. Mẹ có tìm ba để cằn nhằn cũng vô ích. Nếu mẹ lo lắng con xuất hiện trên truyền hình sẽ làm mẹ mất mặt, thì mẹ cứ yên tâm. Trước ống kính, con sẽ coi như không quen mẹ. Cũng xin mẹ nói với Cảnh Dư Nam đừng coi con là chị nữa.”
Bạch Thục Lam ngạc nhiên nhìn Cảnh Vân Sơ, trong lòng vừa lo lắng vừa trống rỗng: “Vân Sơ, con—”
“Rầm!”
Cố điều chỉnh lại cảm xúc, Bạch Thục Lam tiến tới nắm tay Cảnh Vân Sơ, khuyên nhủ: “Vân Sơ, con còn trẻ, chưa hiểu được mặt trái của việc tham gia chương trình. Khán giả có thể yêu thích nhưng cũng có thể dùng những lời cay nghiệt làm tổn thương con. Mẹ không muốn con theo dì Ôn tham gia chương trình này, vì bà ấy không đủ khả năng bảo vệ con.”
Bà ngừng lại một chút, giọng lạnh dần, “Có phải Ôn Thiều Hoa ép con không?”
…
Ngoài cửa, trợ lý Phó Sinh ái ngại nhìn Giang Hoài Thanh đứng cạnh mình với khuôn mặt giận dữ: “Giang tổng, bên trong đang có việc, để tôi đưa anh đến phòng chờ trước.”
Giang Hoài Thanh siết chặt nắm tay, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Phó Sinh nhìn anh, im lặng không nói gì thêm.
Từ khi An Cảnh Văn Hóa còn trong thời kỳ khó khăn và không ai nhắc đến, Giang Hoài Thanh đã lâu không gặp phải tình huống khó xử thế này. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhận ra văn phòng của tổng giám đốc lại có cách âm tệ đến vậy.
Với dáng vẻ cẩn trọng, Phó Sinh ra dấu xin lỗi, cúi đầu không dám nhìn Giang Hoài Thanh. Dù sao thì chuyện gia đình không nên truyền ra ngoài, và việc bí mật của An Cảnh Văn Hóa bị Giang tổng của Bắc Hoài nghe thấy thật sự rất xấu hổ.
May mắn là Giang Hoài Thanh không trách mắng nhân viên vô tội. Anh chỉ nhíu mày, rồi ánh mắt bỗng lộ ra vẻ “Ta đã biết rồi” đầy thấu hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sớm nên nhận ra mà, đúng không?
Cảnh Vân Sơ, con người ấy chẳng bao giờ là kiểu người dễ dàng hòa hợp với ai. Trước đây cô ấy luôn giữ hình tượng tốt đẹp bên ngoài, nhưng giờ đã bắt đầu lộ ra vẻ ngoài miệng từ bi mà lòng thì độc ác. Hôm qua, anh còn có một khoảnh khắc mong chờ cô ấy đã thật sự thay đổi, không ngờ… Giấc mộng hóa ra vẫn chỉ là giấc mộng.
Giang Hoài Thanh xoay người, dứt khoát xua tan chút do dự và mong chờ cuối cùng trong lòng mình.
Đang định rời đi, thì từ trong văn phòng truyền ra giọng nói trong trẻo mang theo vẻ nghiêm túc: “Mẹ đã hiểu sai về dì Ôn.”
Bất giác, một sức mạnh vô hình khiến anh đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
“Giang—”
“Đừng nói gì cả.” - Giang Hoài Thanh đưa tay ngăn Phó Sinh, không để anh ấy tiếp lời, rồi bước tới gần cửa thêm một chút để lắng nghe.
Vì thế, giọng nói chân thành của Cảnh Vân Sơ vang lên rõ ràng bên tai anh.
“Đừng có thành kiến với dì Ôn. Dì ấy không hề uy hiếp hay ép buộc con. Con tự nguyện.”
Cảnh Vân Sơ nói thêm: “Tham gia chương trình thực tế thật thú vị, đúng không?”
Giọng điệu thoải mái của cô làm Bạch Thục Lam nổi giận đùng đùng, đến nỗi quên đi sự thất vọng trong lòng mà quát lên: “Con có biết mình đang làm gì không! Xuất hiện trước công chúng có lợi gì cho con chứ? Con nghĩ mình có gì khiến người ta yêu thích!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Vân Sơ hỏi ngược lại: “Thế còn mẹ đưa Cảnh Dư Nam tham gia chương trình thực tế, điều đó có lợi gì cho mẹ?”
Bạch Thục Lam tức đến mức gần như không thể giữ nổi hình tượng của một người phụ nữ cao quý: “Đừng gọi mẹ một cách lạnh lùng như vậy. Mẹ biết con trách mẹ đã rời đi không lời từ biệt, nhưng mẹ làm thế là vì tốt cho con. Mẹ có thể đảm bảo rằng cuộc sống của em trai con sẽ không bị ảnh hưởng. Còn con thì sao?! Con đâu phải là con ruột của Ôn Thiều Hoa, bà ấy thật lòng với con sao?”
“Bà ấy thật lòng.”
Cảnh Vân Sơ nhìn vào khuôn mặt quen thuộc nhưng giờ đã xa lạ của mẹ mình, bình thản nói: “Trong năm vừa qua, bà ấy đã dành nhiều tâm sức cho con, không ít hơn mẹ đâu.”
Bạch Thục Lam sửng sốt: “Con nói cái gì?”
Người ta thường nói con gái là chiếc áo bông tri kỷ của mẹ, nhưng Bạch Thục Lam cảm thấy như mình đang bị từng câu từng chữ của Cảnh Vân Sơ đâm vào tim.
Nỗi thất vọng cùng nỗi sợ hãi mất đi con gái làm cho Bạch Thục Lam không nhịn được mà tiến lên một bước, vươn tay định nắm lấy tay Cảnh Vân Sơ. Nhưng cô đã nhẹ nhàng lùi lại, né tránh.
“Đây là quyết định của con. Mẹ có tìm ba để cằn nhằn cũng vô ích. Nếu mẹ lo lắng con xuất hiện trên truyền hình sẽ làm mẹ mất mặt, thì mẹ cứ yên tâm. Trước ống kính, con sẽ coi như không quen mẹ. Cũng xin mẹ nói với Cảnh Dư Nam đừng coi con là chị nữa.”
Bạch Thục Lam ngạc nhiên nhìn Cảnh Vân Sơ, trong lòng vừa lo lắng vừa trống rỗng: “Vân Sơ, con—”
“Rầm!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro