Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Anh biến thành...
Dưới Ánh Trăng Kéo Dài
2024-11-04 01:42:40
Edit: Tiểu Y Y
Thấy sắc mặt cô càng ngày càng ngưng trọng, Giang Ly ngược lại phá lệ cười đến thoải mái: “Em cảm thấy, Lục Ngân có thể đoán được em đang ở chỗ này không? Ha ha ha, Bạch quản giáo, em không phải đang đói bụng sao? Trước ăn một chút, chốc nữa, em muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ nói cho em nga ~~”
Nói xong, anh nâng lên tay chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu cô, động tác như muốn an ủi cô.
Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, làm chính mình bình tĩnh lại.
Đúng rồi, chuyện đã đến nước này, tình huống còn có thể tệ hơn nữa sao? Nếu cô đã quyết định trả thù đám đàn ông này một phen, sao có thể dễ dàng bị dọa như vậy?
Vì thế, cô ngồi xuống, cúi đầu chậm rãi hưởng dụng mì thịt bò trêи bàn.
Cô cũng thật sự đang đói bụng, một hồi liền ăn hơn phân nửa, khí lực trong thân thể lúc trước bị xói mòn, hiện tại đã được bổ sung rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng hồng nhuận hơn chút.
Giang Ly một ngụm cũng không nhúc nhích, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ăn đến vui sướиɠ bên cạnh, chờ cô ăn xong, còn rất tri kỷ lấy khăn tay nhỏ giúp cô xoa xoa khóe miệng.
“Đi, chúng ta ôn lại một chút kỉ niệm về nơi này, thế nào?”
Ổn định tâm trạng xong xuôi, Bạch Thiến Thiến hướng về phía anh hơi hơi mỉm cười, mở đôi tay, giống như đứa nhỏ làm nũng: “Ôm em.”
Giang Ly rất thích dáng vẻ như mèo con nhỏ của người phụ nữ này, hết thảy đều phải ỷ lại anh, loại cảm giác bị yêu cầu này, làm anh lần đầu tiên cảm thấy thực hưng phấn.
Anh mang theo cô, đi tới ký túc xá cô từng ở, trêи giường đệm, đúng là một bộ chế phục quản giáo màu xanh lá mạ.
Bạch Thiến Thiến từ anh trong lòng ngực xuống dưới, chậm rãi đi đến mép giường, cầm lấy chế phục vuốt ve, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Giang Ly vốn tưởng rằng cô đang nhớ tới mấy chuyện không vui lúc trước, vừa mới chuẩn bị trêu đùa vài câu, lại phát hiện người phụ nữ trước mắt, như là không có việc gì người, quay đầu cười xinh đẹp với nah, ôn nhu khách khí: “Anh đi ra ngoài, em thay bộ quần áo này, được không?”
“Yên tâm, tôi tạm thời sẽ không làm gì đó với em.” Bất quá về sau, thì không nói trước được……
Giang Ly nhún vai, cũng không đi ra ngoài, chỉ xoay người đi.
Bạch Thiến Thiến cũng không làm ra vẻ, đưa lưng về phía anh, đem bộ chế phục kia, mặc vào trêи người.
“Được rồi.”
Cô dứt lời, lúc này Giang Ly mới xoay người lại, trong nháy mắt, ánh mắt anh trầm xuống một ít.
Dáng người Bạch Thiến Thiến trước lồi sau vểnh, chế phục to rộng chẳng những không thể che lấp dáng người cô, ngược lại càng khiến nó có vẻ mê hoặc nhân tâm.
Đối diện với cặp mắt đã cong thành vầng trăng non kia, tâm Giang Ly hơi hơi rung động một chút, nhưng rất nhanh đã bị anh xem nhẹ: “Đến đây đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Nhìn Giang Ly duỗi bàn tay to qua, lại thấy anh mỉm cười bày ra bộ dáng thân sĩ, Bạch Thiến Thiến thiếu chút nữa cho rằng anh biến thành một người khác.
Trong lòng không khỏi châm chọc, cho dù biểu hiện có thân sĩ hơn nữa, cũng không đổi được sự thật anh ta là tên biến thái.
Nghĩ vậy, nụ cười trêи mặt cô lại ngọt thêm vài phần, đem tay nhỏ của mình, đặt trong lòng bàn tay to.
Tay anh rất lớn, nhẹ nhàng nắm lại, đã có thể hoàn toàn che lại tay nhỏ của cô.
Hai người ra khỏi ký túc xá, trực tiếp đi khu 3.
Nơi này vẫn là nhà tù tràn ngập hơi thở rỉ sắt, làm cô ngoài ý muốn chính là, lúc trước, bất kì thời gian nào đều có vài cặp nam nhân ái muội thư giải, sao hiện tại đám người này trở nên bình thường rồi?
Nơi này không phải khu 3 làm gay sao?
Nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấy anh mất tự nhiên quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Ngục giam đối với cách truyền bá bệnh AIDS đã sớm ngăn cấm.”
Nói giống như anh thật sự vì ngục giam suy nghĩ vậy……
“……” Khóe miệng Bạch Thiến Thiến giật giật, cũng không vạch trần anh.
Cô vừa xuất hiện, những phạm nhân kia lập tức xoẹt xoẹt, các loại ánh mắt kinh diễm chiếu tới, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, giết chóc, tàn nhẫn đủ loại,… ánh mắt khiến người nhìn ghê tởm, theo nhau mà đến.
Cũng may, cô đối với mấy thứ này đã thành thói quen, bất vi sở động.
Ngược lại càng khiến cô ngoài ý muốn chính là, người đàn ông bên cạnh đột nhiên khí áp quanh thân bắt đầu giảm xuống.
Chỉ thấy, ánh mắt Giang Ly mang theo ý cười lạnh băng, quét qua một vòng, không nhẹ không nặng nói một câu: “Không muốn đôi mắt, cứ việc nhìn tiếp.”
Vừa mới nói xong, những phạm nhân đó đều giống như bị điều khiển, đồng loạt cọ cọ xoay người sang chỗ khác, mỗi người quay người đầu ngắm tường, động tác vô cùng chỉnh tề, vô cùng nhanh chóng, giống như chỉ cần chậm một giây thôi, cái mạng nhỏ khó giữ được.
Giang Ly lúc này mới vừa lòng cong khóe miệng, cúi đầu, thân mật càu nhàu bên tai cô: “Nơi này quá thối, chúng ta đi bên ngoài đi.”
Thối?
Anh ở đây nhiều năm như vậy không cảm thấy thối, hiện tại lại còn ghét bỏ?
Trêи mặt Bạch Thiến Thiến không biểu hiện, gật gật đầu, vừa nhấc chân theo anh rời đi, bỗng nhiên ý thức được có người không thích hợp.
Cô tạm dừng lại, ánh mắt quét sang bên phải.
Thấy cô chú ý tới, người kia vèo một cái, trốn đi.
Bạch Thiến Thiến hơi hơi híp mắt, nếu cô đoán không sai, người kia từ khi cô tiến vào khu 3, vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô.
Cái ánh mắt mãnh liệt này quá mức nổi bật, muốn bỏ qua cũng không được.
Ánh mắt đối phương đối với cô không phải là ɖu͙ƈ vọng hay hưng phấn, mà là……
Hận ý?
Bạch Thiến Thiến suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra là ai.
“Nghĩ cái gì?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nam tính trầm thấp, Bạch Thiến Thiến ngửa đầu nhìn lại, đối diện mắt phượng yêu nghiệt thon dài, lắc đầu, ý là không có việc gì, anh mới tiếp tục đi.
Cô cúi đầu, nhìn tay nhỏ của mình, đang bị anh gắt gao nắm trong lòng bàn tay, lôi kéo cả nửa ngày như vậy, chưa từng tách ra, nghĩ đến cái gì, cô hơi hơi cong môi, nheo mắt.
Người đàn ông phía trước đưa lưng về phía cô nên vẫn chưa nhìn thấy, chỉ nghe được người phụ nữ phía sau, kiều kiều mềm mại nói: “Giang Ly, chúng ta đến sân thể ɖu͙ƈ bên kia đi dạo đi.”
Anh rất vui lòng.
Đi ngang qua nhiều địa phương như vậy, Bạch Thiến Thiến tổng cảm giác có chút không thích hợp, đi tới sân thể ɖu͙ƈ bên này cô mới ý thức được.
Rốt cuộc vì sao lại cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước trong Hắc Ngục, nơi chốn đều có cảnh vệ mang súng thay phiên tuần tra.
Nhưng hiện tại, một cái bóng cũng không nhìn thấy.
Đừng nói cảnh vệ, đến Trần Châu cũng chưa từng xuất hiện.
Trong lòng Bạch Thiến Thiến càng cảm thấy kỳ quái, trêи mặt nửa điểm không hiện.
Ban ngày đi động đủ rồi, cô bị đưa về gian phòng ở “xa hoa” kia.
Buổi tối, Trần Thanh tới giúp cô thay băng vết thương ở tay, bị cô gọi lại.
“Bác sĩ Trần.”
Trần Thanh xoay người, thấy thái độ cô đối mình hòa ái, lập tức thụ sủng nhược kinh.
Đã nhiều ngày, cô không cho anh sắc mặt tốt, không phải châm chọc, chính là trào phúng anh trợ trụ vi ngược. Sau bao nhiêu ngày, đây là lần đầu cô cho anh sắc mặt tốt, anh sao có thể không ngoài ý muốn.
“Bạch quản giáo, cô, cô có chuyện gì sao?” Bị người phụ nữ mình yêu thầm nhìn chằm chằm, Trần Thanh có chút khẩn trương, co quắp không thôi.
Bạch Thiến Thiến làm một cái thủ thế, ôn nhu nói: “Bác sĩ Trần không cần khẩn trương, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn hỏi, anh trai anh…… Không ở Hắc Ngục sao?”
Trần Thanh ngoài ý muốn nhìn mắt cô: “Từ khi thay đổi ngục giam trưởng, anh trai tôi đã sớm bị điều khỏi Hắc Ngục, cô không biết sao? Tôi còn cho rằng bọn họ đã nói cho cô.”
Bạch Thiến Thiến thở dài, ra vẻ ưu sầu chống cằm: “Bọn họ phỏng chừng là sợ tôi sợ hãi đi, cũng không cho tôi gặp tân nhiệm ngục giam trưởng Hắc Ngục, tóm lại tôi vẫn là quản giáo của nơi này, sao có thể không lộ mặt? Nếu bị ngục giam trưởng biết, nhất định tôi sẽ bị đưa vào phòng tối trách phạt.”
Trần Thanh vò đầu, ha ha cười: “Sao có thể a, Kiều Vũ mới luyến tiếc phạt cô.”
Cả người Bạch Thiến Thiến cứng đờ, bỗng nhiên ý thức được, ngồi thẳng lại, nheo lại mắt nhìn chằm chằm anh hỏi: “Chẳng lẽ quyền lực của Kiều Vũ còn lớn hơn của ngục giam trưởng sao? Bác sĩ Trần, anh đừng an ủi tôi.”
Trần Thanh giống như bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: “Bạch quản giáo thật biết nói giỡn, Kiều Vũ hiện tại chính là ngục giam trưởng, anh ta đương nhiên có quyền lực lớn a, cô không biết sao?”
Bạch Thiến Thiến thần sắc vừa động, lập tức cười nói: “Biết biết, Giang Ly đã nói với tôi rồi, tôi mới đầu còn không tin đâu. Nếu Kiều Vũ là ngục giam trưởng, tôi đây về sau ở chỗ này đi ngang cũng không có người dám quản.”
Bác sĩ Trần rốt cuộc vẫn là người đơn thuần, không nghĩ nhiều, cùng Bạch Thiến Thiến hàn huyên vài câu, mới rời đi.
Anh vừa đi, Bạch Thiến Thiến lập tức thu hồi nụ cười dối trá trêи mặt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm một chỗ.
Kiều Vũ thành ngục giam trưởng?
Sao có thể?
Vô luận anh có cường đại hơn nữa, cũng là thân phận tù nhân, dựa vào năng lực gì, đem Hắc Ngục nắm trong tay?
Cô suy nghĩ nửa ngày, mới ý thức được, có lẽ, có quyền lợi không chỉ có một mình Kiều Vũ.
Giang Ly cùng với Tiếu Lệ, cũng tuyệt đối không thoát được quan hệ.
Hồi tưởng lại lúc trước hình thức ở chung giữa ba người Kiều Vũ, Tiếu Lệ, Giang Ly, ngoài ý muốn hài hòa?
Chuyện này rất không thích hợp.
Kiều Vũ, Tiếu Lệ, Giang Ly……
Ba người đàn ông này đặt cùng một chỗ?
Hay là, còn có chuyện gì mà cô không biết, đang ở trong tối tiến hành?
Thấy sắc mặt cô càng ngày càng ngưng trọng, Giang Ly ngược lại phá lệ cười đến thoải mái: “Em cảm thấy, Lục Ngân có thể đoán được em đang ở chỗ này không? Ha ha ha, Bạch quản giáo, em không phải đang đói bụng sao? Trước ăn một chút, chốc nữa, em muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ nói cho em nga ~~”
Nói xong, anh nâng lên tay chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu cô, động tác như muốn an ủi cô.
Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, làm chính mình bình tĩnh lại.
Đúng rồi, chuyện đã đến nước này, tình huống còn có thể tệ hơn nữa sao? Nếu cô đã quyết định trả thù đám đàn ông này một phen, sao có thể dễ dàng bị dọa như vậy?
Vì thế, cô ngồi xuống, cúi đầu chậm rãi hưởng dụng mì thịt bò trêи bàn.
Cô cũng thật sự đang đói bụng, một hồi liền ăn hơn phân nửa, khí lực trong thân thể lúc trước bị xói mòn, hiện tại đã được bổ sung rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng hồng nhuận hơn chút.
Giang Ly một ngụm cũng không nhúc nhích, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ăn đến vui sướиɠ bên cạnh, chờ cô ăn xong, còn rất tri kỷ lấy khăn tay nhỏ giúp cô xoa xoa khóe miệng.
“Đi, chúng ta ôn lại một chút kỉ niệm về nơi này, thế nào?”
Ổn định tâm trạng xong xuôi, Bạch Thiến Thiến hướng về phía anh hơi hơi mỉm cười, mở đôi tay, giống như đứa nhỏ làm nũng: “Ôm em.”
Giang Ly rất thích dáng vẻ như mèo con nhỏ của người phụ nữ này, hết thảy đều phải ỷ lại anh, loại cảm giác bị yêu cầu này, làm anh lần đầu tiên cảm thấy thực hưng phấn.
Anh mang theo cô, đi tới ký túc xá cô từng ở, trêи giường đệm, đúng là một bộ chế phục quản giáo màu xanh lá mạ.
Bạch Thiến Thiến từ anh trong lòng ngực xuống dưới, chậm rãi đi đến mép giường, cầm lấy chế phục vuốt ve, cúi đầu không biết nghĩ cái gì.
Giang Ly vốn tưởng rằng cô đang nhớ tới mấy chuyện không vui lúc trước, vừa mới chuẩn bị trêu đùa vài câu, lại phát hiện người phụ nữ trước mắt, như là không có việc gì người, quay đầu cười xinh đẹp với nah, ôn nhu khách khí: “Anh đi ra ngoài, em thay bộ quần áo này, được không?”
“Yên tâm, tôi tạm thời sẽ không làm gì đó với em.” Bất quá về sau, thì không nói trước được……
Giang Ly nhún vai, cũng không đi ra ngoài, chỉ xoay người đi.
Bạch Thiến Thiến cũng không làm ra vẻ, đưa lưng về phía anh, đem bộ chế phục kia, mặc vào trêи người.
“Được rồi.”
Cô dứt lời, lúc này Giang Ly mới xoay người lại, trong nháy mắt, ánh mắt anh trầm xuống một ít.
Dáng người Bạch Thiến Thiến trước lồi sau vểnh, chế phục to rộng chẳng những không thể che lấp dáng người cô, ngược lại càng khiến nó có vẻ mê hoặc nhân tâm.
Đối diện với cặp mắt đã cong thành vầng trăng non kia, tâm Giang Ly hơi hơi rung động một chút, nhưng rất nhanh đã bị anh xem nhẹ: “Đến đây đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Nhìn Giang Ly duỗi bàn tay to qua, lại thấy anh mỉm cười bày ra bộ dáng thân sĩ, Bạch Thiến Thiến thiếu chút nữa cho rằng anh biến thành một người khác.
Trong lòng không khỏi châm chọc, cho dù biểu hiện có thân sĩ hơn nữa, cũng không đổi được sự thật anh ta là tên biến thái.
Nghĩ vậy, nụ cười trêи mặt cô lại ngọt thêm vài phần, đem tay nhỏ của mình, đặt trong lòng bàn tay to.
Tay anh rất lớn, nhẹ nhàng nắm lại, đã có thể hoàn toàn che lại tay nhỏ của cô.
Hai người ra khỏi ký túc xá, trực tiếp đi khu 3.
Nơi này vẫn là nhà tù tràn ngập hơi thở rỉ sắt, làm cô ngoài ý muốn chính là, lúc trước, bất kì thời gian nào đều có vài cặp nam nhân ái muội thư giải, sao hiện tại đám người này trở nên bình thường rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này không phải khu 3 làm gay sao?
Nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, thấy anh mất tự nhiên quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Ngục giam đối với cách truyền bá bệnh AIDS đã sớm ngăn cấm.”
Nói giống như anh thật sự vì ngục giam suy nghĩ vậy……
“……” Khóe miệng Bạch Thiến Thiến giật giật, cũng không vạch trần anh.
Cô vừa xuất hiện, những phạm nhân kia lập tức xoẹt xoẹt, các loại ánh mắt kinh diễm chiếu tới, tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, giết chóc, tàn nhẫn đủ loại,… ánh mắt khiến người nhìn ghê tởm, theo nhau mà đến.
Cũng may, cô đối với mấy thứ này đã thành thói quen, bất vi sở động.
Ngược lại càng khiến cô ngoài ý muốn chính là, người đàn ông bên cạnh đột nhiên khí áp quanh thân bắt đầu giảm xuống.
Chỉ thấy, ánh mắt Giang Ly mang theo ý cười lạnh băng, quét qua một vòng, không nhẹ không nặng nói một câu: “Không muốn đôi mắt, cứ việc nhìn tiếp.”
Vừa mới nói xong, những phạm nhân đó đều giống như bị điều khiển, đồng loạt cọ cọ xoay người sang chỗ khác, mỗi người quay người đầu ngắm tường, động tác vô cùng chỉnh tề, vô cùng nhanh chóng, giống như chỉ cần chậm một giây thôi, cái mạng nhỏ khó giữ được.
Giang Ly lúc này mới vừa lòng cong khóe miệng, cúi đầu, thân mật càu nhàu bên tai cô: “Nơi này quá thối, chúng ta đi bên ngoài đi.”
Thối?
Anh ở đây nhiều năm như vậy không cảm thấy thối, hiện tại lại còn ghét bỏ?
Trêи mặt Bạch Thiến Thiến không biểu hiện, gật gật đầu, vừa nhấc chân theo anh rời đi, bỗng nhiên ý thức được có người không thích hợp.
Cô tạm dừng lại, ánh mắt quét sang bên phải.
Thấy cô chú ý tới, người kia vèo một cái, trốn đi.
Bạch Thiến Thiến hơi hơi híp mắt, nếu cô đoán không sai, người kia từ khi cô tiến vào khu 3, vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô.
Cái ánh mắt mãnh liệt này quá mức nổi bật, muốn bỏ qua cũng không được.
Ánh mắt đối phương đối với cô không phải là ɖu͙ƈ vọng hay hưng phấn, mà là……
Hận ý?
Bạch Thiến Thiến suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra là ai.
“Nghĩ cái gì?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nam tính trầm thấp, Bạch Thiến Thiến ngửa đầu nhìn lại, đối diện mắt phượng yêu nghiệt thon dài, lắc đầu, ý là không có việc gì, anh mới tiếp tục đi.
Cô cúi đầu, nhìn tay nhỏ của mình, đang bị anh gắt gao nắm trong lòng bàn tay, lôi kéo cả nửa ngày như vậy, chưa từng tách ra, nghĩ đến cái gì, cô hơi hơi cong môi, nheo mắt.
Người đàn ông phía trước đưa lưng về phía cô nên vẫn chưa nhìn thấy, chỉ nghe được người phụ nữ phía sau, kiều kiều mềm mại nói: “Giang Ly, chúng ta đến sân thể ɖu͙ƈ bên kia đi dạo đi.”
Anh rất vui lòng.
Đi ngang qua nhiều địa phương như vậy, Bạch Thiến Thiến tổng cảm giác có chút không thích hợp, đi tới sân thể ɖu͙ƈ bên này cô mới ý thức được.
Rốt cuộc vì sao lại cảm thấy không thích hợp.
Lúc trước trong Hắc Ngục, nơi chốn đều có cảnh vệ mang súng thay phiên tuần tra.
Nhưng hiện tại, một cái bóng cũng không nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng nói cảnh vệ, đến Trần Châu cũng chưa từng xuất hiện.
Trong lòng Bạch Thiến Thiến càng cảm thấy kỳ quái, trêи mặt nửa điểm không hiện.
Ban ngày đi động đủ rồi, cô bị đưa về gian phòng ở “xa hoa” kia.
Buổi tối, Trần Thanh tới giúp cô thay băng vết thương ở tay, bị cô gọi lại.
“Bác sĩ Trần.”
Trần Thanh xoay người, thấy thái độ cô đối mình hòa ái, lập tức thụ sủng nhược kinh.
Đã nhiều ngày, cô không cho anh sắc mặt tốt, không phải châm chọc, chính là trào phúng anh trợ trụ vi ngược. Sau bao nhiêu ngày, đây là lần đầu cô cho anh sắc mặt tốt, anh sao có thể không ngoài ý muốn.
“Bạch quản giáo, cô, cô có chuyện gì sao?” Bị người phụ nữ mình yêu thầm nhìn chằm chằm, Trần Thanh có chút khẩn trương, co quắp không thôi.
Bạch Thiến Thiến làm một cái thủ thế, ôn nhu nói: “Bác sĩ Trần không cần khẩn trương, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn hỏi, anh trai anh…… Không ở Hắc Ngục sao?”
Trần Thanh ngoài ý muốn nhìn mắt cô: “Từ khi thay đổi ngục giam trưởng, anh trai tôi đã sớm bị điều khỏi Hắc Ngục, cô không biết sao? Tôi còn cho rằng bọn họ đã nói cho cô.”
Bạch Thiến Thiến thở dài, ra vẻ ưu sầu chống cằm: “Bọn họ phỏng chừng là sợ tôi sợ hãi đi, cũng không cho tôi gặp tân nhiệm ngục giam trưởng Hắc Ngục, tóm lại tôi vẫn là quản giáo của nơi này, sao có thể không lộ mặt? Nếu bị ngục giam trưởng biết, nhất định tôi sẽ bị đưa vào phòng tối trách phạt.”
Trần Thanh vò đầu, ha ha cười: “Sao có thể a, Kiều Vũ mới luyến tiếc phạt cô.”
Cả người Bạch Thiến Thiến cứng đờ, bỗng nhiên ý thức được, ngồi thẳng lại, nheo lại mắt nhìn chằm chằm anh hỏi: “Chẳng lẽ quyền lực của Kiều Vũ còn lớn hơn của ngục giam trưởng sao? Bác sĩ Trần, anh đừng an ủi tôi.”
Trần Thanh giống như bị bộ dáng nghiêm túc của cô chọc cười: “Bạch quản giáo thật biết nói giỡn, Kiều Vũ hiện tại chính là ngục giam trưởng, anh ta đương nhiên có quyền lực lớn a, cô không biết sao?”
Bạch Thiến Thiến thần sắc vừa động, lập tức cười nói: “Biết biết, Giang Ly đã nói với tôi rồi, tôi mới đầu còn không tin đâu. Nếu Kiều Vũ là ngục giam trưởng, tôi đây về sau ở chỗ này đi ngang cũng không có người dám quản.”
Bác sĩ Trần rốt cuộc vẫn là người đơn thuần, không nghĩ nhiều, cùng Bạch Thiến Thiến hàn huyên vài câu, mới rời đi.
Anh vừa đi, Bạch Thiến Thiến lập tức thu hồi nụ cười dối trá trêи mặt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm một chỗ.
Kiều Vũ thành ngục giam trưởng?
Sao có thể?
Vô luận anh có cường đại hơn nữa, cũng là thân phận tù nhân, dựa vào năng lực gì, đem Hắc Ngục nắm trong tay?
Cô suy nghĩ nửa ngày, mới ý thức được, có lẽ, có quyền lợi không chỉ có một mình Kiều Vũ.
Giang Ly cùng với Tiếu Lệ, cũng tuyệt đối không thoát được quan hệ.
Hồi tưởng lại lúc trước hình thức ở chung giữa ba người Kiều Vũ, Tiếu Lệ, Giang Ly, ngoài ý muốn hài hòa?
Chuyện này rất không thích hợp.
Kiều Vũ, Tiếu Lệ, Giang Ly……
Ba người đàn ông này đặt cùng một chỗ?
Hay là, còn có chuyện gì mà cô không biết, đang ở trong tối tiến hành?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro