Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Nơi này, tôi cũ...

Dưới Ánh Trăng Kéo Dài

2024-11-04 01:42:40

Edit: Tiểu Y Y

Hơn mười ngày trôi qua, cô vẫn không gặp được Tiểu Vũ.

Hiển nhiên, cậu đang trốn tránh cô.

Bạch Thiến Thiến không thích miễn cưỡng người khác, cũng sẽ không truy vấn.

Vẫn tuần tra như cũ, hôm nay là lần đầu tiên tuần tra cô khu 4.

Ngoài dự đoán, phạm nhân khu 4 tương đối mà nói rất bình thường, không bạo loạn như khu 1, cũng không có tràn ngập lệ khí như khu 2, càng sẽ không giống khu 3, toàn bộ làm gay.

Trong ngục giam, nhóm phạm nhân, một khắc khi nhìn thấy cô xuất hiện, không tránh được có phần kinh diễm cùng kích động, cũng vây lại khá gần, nhưng lại không có bất kì hành vi quá kích hay lời nói dâm loạn, phản ứng rất bình thường.

Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, tù phục màu lam sọc trắng vô cùng sạch sẽ, ngay cả mặt đất, bàn ghế ở nơi này, đều không có nửa điểm hỗn độn, hiển nhiên có khả năng tự hạn chế sinh hoạt, không phóng túng.

Thậm chí, còn có vài nam tù cá biệt, vừa nhìn thấy cô, bả vai liền co rụt lại, trong mắt xuất hiện sợ hãi.

Bạch Thiến Thiến không khỏi nhớ lại tư liệu về khu 4, lại thở dài một hơi.

Kiều Vũ, hào trường khu 4, một biến thái lấy việc hành hạ phụ nữ đến chết làm niềm vui, cư nhiên có thể quản lý khu 4 bình thường như vậy?

Không thể tưởng tượng!

Nhưng sự thật chứng minh, toàn bộ đám phạm nhân khu 4, xác thật rất ngoan?

Bạch Thiến Thiến cảm giác giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên nhà mình vậy, nhẹ nhàng thản nhiên tuần tra xong khu 4, thẳng đến lúc rời đi, vẫn cảm thấy giống như nằm mơ.

Chẳng lẽ ông trời thấy cô chịu khổ ở Hắc Ngục quá nhiều, thấy cô đáng thương, liền ban ơn?

Một đường bình tĩnh rời khỏi khu 4, xoay mấy vòng, khu 4 khá gần với khu 1, nhưng còn chưa tới cửa khu 1, từ xa đã nghe thấy tạp âm truyền đến từ khu 1, tiếng phạm nhân huýt sáo, tiếng đánh nhau, lời nói dâm loạn, tiếng chửi bậy thô tục bất kham.

Hình thành đối lập mãnh liệt với khu 4 an tĩnh.

“U a, người phụ nữ của lão đại tới!”

Bạch Thiến Thiến đã quen với mấy lời khiêu khích nhàm chán của đám phạm nhân, vẫn như thường, mặt không đổi sắc xuyên qua những ngục giam đó, đi thẳng đến phòng giam đơn của Lục Ngân.

Đứng ở cửa, do dự một lúc, Bạch Thiến Thiến mới mở cửa, phát hiện nhà tù không một bóng người.

Lục Ngân không ở đây?

Cũng may.

Nghĩ đến dì cả của mình còn chưa đi, cô nhẹ nhàng thở ra.

Không đợi cô an tâm nổi một phút, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực, đánh bất ngờ đặt lên eo cô.

Không đợi cô cự tuyệt, đã kéo cả người cô vào che chở trong lồng ngực nóng bỏng rộng lớn.



Bàn tay to ấn chặt đầu cô vào ngực mình, tư thái chiếm hữu cực cao, hơi thở ấm áp phả bên tai cô: “Cô tới chậm.” Bạch Thiến Thiến không cần nghĩ cũng biết là ai, trong lòng khó tránh khỏi mất mát, thấp giọng nói:” Hôm nay có một số việc trì hoãn. Xin lỗi.” Còn tưởng anh không ở đây, vừa lúc không cần bị làm, thì ra là cô cao hứng quá sớm.

Lục Ngân cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong lòng ngực ngoan ngoãn cụp mi rũ mắt, vừa lòng híp mắt, cũng không lên tiếng, trực tiếp bế lên cô, sải bước đi về phía giường.

Lục Ngân đặt cô lên mép giường, đôi bàn tay to tách hai chân cô ra, chen vào khoảng trống giữa hai chân cô, cúi người, tinh tế hôn lên trán, mũi cô, lúc nụ hôn rơi vào môi xinh mới trở nên kịch liệt.

Toàn bộ quá trình, Bạch Thiến Thiến đều vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn thuận theo, tùy ý để anh chiếm đoạt mọi thứ trong miệng.

Sau một lúc, anh đã nếm đủ mỹ mị, đôi bàn tay thô ráp chậm rãi cởi bỏ nút thắt trước ngực cô, mang theo cánh môi ướt nóng du tẩu xuống phía dưới, tham luyến hôn lên xương quai xanh tinh xảo.

Bạch Thiến Thiến bị bắt ngẩng đầu, cái mũ theo động tác của cô bất ngờ rơi xuống, tóc dài đen nhánh như lụa tỏa ra, nổi bật lên làn da trắng như tuyết, diễm lệ vô cùng.

“Em thật đẹp.”

Đen trắng đối lập, quyến rũ và ngây thơ. Ánh mắt Lục Ngân càng đen lại, tiếng thở dốc thô dát từ sâu trong yết hầu phát ra, lời nói lúc cầm lòng không đậu mang theo dục niệm nồng đậm, giống như mãnh thú muốn ăn sạch sẽ tận xương con mồi.

Lần đầu tiên nghe thấy anh ca ngợi, Bạch Thiến Thiến kinh ngạc, theo bản năng cúi đầu nhìn anh.

Thật quá hiếm lạ, người đàn ông mặt than này cư nhiên khen cô đẹp? Ở chung với nhau lâu như vậy, đây vẫn là đầu tiên, Lục Ngân nghe dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với cô.

Bạch Thiến Thiến thực sự có chút ngây ngốc, mạch suy nghĩ còn chưa rõ ràng, cái lưỡi mang theo lửa nóng đã chiếu cố tới bầu ngực của cô.

Môi anh rất mềm, đầu lưỡi linh hoạt ướt át chậm rãi liếm trên da thịt cô.

Nhiệt độ cơ thể của Bạch Thiến Thiến càng ngày càng tăng, tựa hồ có một ngọn lửa vô danh đang từ từ thiêu đốt.

Ngay sau đó, một cổ nhiệt lưu đột nhiên từ phía dưới chảy ra.

Cô tức khắc cảm nhận được, theo bản năng duỗi tay muốn đẩy người đàn ông trên người ra.

“Em…”

Lục Ngân dừng động tác, cúi đầu nhìn kỹ cô trong một lúc, hơi hơi nheo mắt, ánh nhìn quét đến giữa hai chân cô, cái mũi giật giật.

Mùi máu tươi nồng đậm……

Anh tựa hồ hiểu rõ:” Em không tiện?”

Sắc mặt Bạch Thiến Thiến tức khắc đỏ bừng, mất tự nhiên gật đầu,”Sáng nay… Liền tới rồi.” Cô trộm đánh giá biểu tình trên mặt anh, phát hiện anh lại biến thành Lục Ngân lạnh nhạt không chút biểu tình kia, trong lòng không khỏi bồn chồn.

Người đàn ông này có dụ̶c̶ vọng cực mạnh, hẳn là sẽ không quản thân thể cô có dì cả tới thăm hay không? Anh chỉ để ý bản thân có sảng khoái hay không đi?

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Thiến Thiến thở dài, đôi tay vốn kháng cự, lại sửa lại tư thế, vươn tới phía trước, chủ động ôm cổ anh, thuận tiện dâng môi, nhẹ nhàng nói bên tai.

“Không sao, tôi có thể.”

Không như tưởng tượng, Lục Ngân một tay ôm cô vào trong lòng ngực, ngữ khí như ra lệnh:” Không được nhúc nhích, để tôi ôm trong chốc lát.” Bạch Thiến Thiến sửng sốt, nghi hoặc quan sát anh hơn nửa ngày mới hiểu được.



Anh……

Là suy nghĩ cho cô sao?

Đôi mắt chậm rãi rũ xuống, Bạch Thiến Thiến trầm mặc.

Cứ như vậy, anh ôm cô trong lòng ngực, ôm rất chặt, vật cứng dưới thân vẫn luôn chọc tới cô.

Một giờ đi qua, anh vẫn không động vào cô.

Thẳng đến hai giờ sau, tới khi Bạch Thiến Thiến rời khỏi khu 1, đều chưa từng bị chạm qua.

Nhưng không thể không thừa nhận, vị trí của Lục Ngân, càng ngày càng lớn trong lòng cô……

Bạch Thiến Thiến chân trước vừa rời khỏi khu 1, mấy phút sau đã bị Tiếu Lệ tập kích trên đường, sắc mặt cô tức khắc thay đổi, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, quay đầu liền muốn chạy, nhưng lại bị đối phương thô lỗ kéo đến chỗ sân thể dục.

Lúc này, trời đã về chiều, xung quanh một bóng người không có, yên tĩnh khiến lòng người bất an.

“Đừng xằng bậy.” Bạch Thiến Thiến vừa thấy Tiếu Lệ thả lỏng tay, lập tức lui nhanh về phía sau một bước, cảnh giác trừng mắt nhìn anh ta, mỗi lần đụng tới anh ta là kiểu gì cũng gặp họa.

Tiếu Lệ nhíu mi, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, đột nhiên tiến lên một bước, tới gần cô:” Tôi thích nhất là nhìn tiểu bạch thỏ giãy giụa, không sao, em có thể thoải mái kêu to, tôi sẽ không ngăn cản.” Khuôn mặt tuấn tú tà mị đột nhiên phóng đại trước mắt, tuy vẫn treo nụ cười xấu xa trên mặt, nhưng cộng thêm vết sẹo ngược lại càng tăng thêm vài phần tà mị.

Bạch Thiến Thiến khẩn trương mím môi, nghĩ thầm hôm nay sợ là không dễ dàng được tha, lần trước phía dưới bị người đàn ông này làm cho sưng đỏ, còn chưa khỏi hẳn, hiện tại còn có kinh nguyệt, nếu lại bị anh thao…… Chính là vết thương mới chồng vết thương cũ.

Nghĩ đến phía dưới đau đớn bất kham, Bạch Thiến Thiến không từ bỏ ý định giãy giụa,”Tôi…… Tôi hôm nay không thoải mái, nếu không hôm nào?” Ai ngờ, người vừa mới còn cười, tức khắc lạnh mặt, âm trầm nheo mắt, bóp chặt cánh tay cô, ngữ khí lành lạnh, hừ lạnh:” Tôi rõ ràng nhìn thấy cô từ khu 1 đi ra, mèo hoang nhỏ thật không nghe lời, bị Lục Ngân thao, liền không muốn để tôi thao? Ha hả, cô cho rằng cô là ai? Cô chính là cá trong chậu! Không có quyền quyết định” Nói xong, mặc kệ Bạch Thiến Thiến sắc mặt tái nhợt, mạnh mẽ lật người cô lại, ấn trên vách tường, không chút do dự kéo quần cô xuống, côn thịt lớn thẳng tắp, nhắm ngay phía sau mông, đột nhiên cắm vào!

“A……” hoa huyệt Bạch Thiến Thiến vốn dĩ khô khốc, bị côn thịt lớn hung ác chọc vào, đau đến run rẩy.

Nhận thấy bên trong tiểu huyệt có chất lỏng ướt át, Tiếu Lệ trào phúng,”Rõ ràng đã ướt, ngoài miệng còn nói không muốn, đúng là tiểu huyệt thiếu thao.” Một bên nói, một bên dùng sức thao, hai bàn tay to mạnh mẽ cố định thân thể cô, thậm chí không cho phép cô có nửa điểm phản kháng, côn thịt thô to nóng bỏng tự do thọc vào rút ra trong tiểu huyệt, phụt phụt phụt!

Sắc mặt Bạch Thiến Thiến không tốt, nghiến răng nghiến lợi mắng:” Đồ hỗn đản! Đấy rõ ràng là máu của tôi! Anh là loại không bằng cầm thú!” Từ tận đáy lòng, cô đã sớm hận không thể giết chết người đàn ông này. Đặc biệt là loại thời điểm vô lực phản kháng như lúc này, cô thật hận không thể dùng sức kẹp gãy côn thịt của anh ta!

Tiếu Lệ mặc kệ thứ đó là máu hay dâm dịch, anh ta chỉ lo bản thân được sảng khoái!

Cảm giác côn thịt được tiểu huyệt hung hăng hút lấy, Tiếu Lệ sảng khoái nga một tiếng, thở dài một hơi:” Thật thoải mái…… Ác…… A…… Tiếp tục…… Dùng sức kẹp……” Bạch Thiến Thiến vội vàng đình chỉ hành vi ngu xuẩn của mình, hung hăng nhắm mắt lại, không đáp lại một câu, biến bản thân trở thành xác chết, nỗ lực bỏ qua đau đớn phía dưới.

Nhưng tại loại thời khắc, cho dù cô muốn bỏ qua, nhưng cảm giác đau đớn, không thoải mái chỗ tiểu huyệt như trực tiếp nhân đôi nhảy thẳng vào óc, Bạch Thiến Thiến cảm thấy thể này đau đớn hơn so với việc trực tiếp bị đánh.

Tiếu Lệ giống như cố ý, hai tay mở rộng mông cô ra, cúi đầu, nhìn côn thịt lớn màu đỏ tím của mình, ác ý càng cắm sâu hơn vào tiểu huyệt.

Òm ọp òm ọp……

Lông c* cùng hai quả trứng trứng cứng rắn, không chút lưu tình liên tục va chạm trên cái mông trắng như tuyết, bạch bạch bạch, rung động, côn thịt thô đen bị tiểu huyệt vừa hút một bọc chặt, tình cảnh thật sự quá mức kích thích!

Khóe mắt Tiếu Lệ quét tới bộ dáng chịu đựng bất kham của cô, khóe miệng tà tà cong lên, vươn một bàn tay, cố ý theo mông cô sờ đến cúc hoa, ác ý chọc chọc.

“Nơi này tôi cũng rất thích.”

Bạch Thiến Thiến quả nhiên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Số ký tự: 0