Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 16
Xuân Khuê Mộng Lí
2024-09-10 12:11:42
Chỉ là cái ngày Lý Tứ thành thân, trong ba huynh đệ Lý gia, lão Đại vô cùng lười biếng, hết ăn rồi lại ngủ, không làm được chuyện gì, lão Tam ăn nói vụng về, nửa ngày cũng chẳng nói nên câu.
Nguyên chủ chỉ có thể gọi lão Nhị chắn rượu thay cho lão Tứ. Kết quả là cả lão Nhị lẫn lão Tứ đều say, hai người đi nhầm phòng.
Mà Hứa Đa Tử trước khi kết hôn lại chưa từng nhìn thấy lão Tứ nên cứ thế ngủ cùng với lão Nhị đã say rượu.
Cũng bởi vì điều này mà nguyên chủ mới không thích Hứa thị.
Mà lão Nhị cũng đối xử không tốt với Hứa thị, thứ nhất xuất phát từ việc Hứa thị không phù hợp với thuộc tính gấu bông[1] mà hắn cần. Thứ hai là vì không biết hắn nghe được lời nói không căn cứ của ai đó rằng lão Tứ ghét bỏ vì Hứa thị xấu nên mới cố ý đẩy Hứa thị thành tức phụ của hắn.
[1]Thuộc tính gấu bông: chỉ những người cần người bạn trai/bạn gái mang lại được cảm giác an toàn, được che chở cho mình.
Lão Nhị cảm thấy rằng mình nhặt được phế phẩm người ta vứt đi, lấy phải nữ nhân mà lão Tứ chướng mắt. Không chỉ không thích Hứa thị mà còn không bằng lòng với lão Tứ. Tình cảm giữa hai huynh đệ cũng vì thế mà có khoảng cách.
Khụ! Chuyện thối nát của cả nhà này, trong phút chốc muốn đếm xong cũng không đếm nổi được.
***
Buổi chiều.
Lý Nhị như thay đổi trở thành một người khác.
Hứa thị nói rằng phải đi ra ngoài hái chút rau dại, Lý Nhị cũng gánh cái sọt, khùng khùng điên điên đi theo.
Không hề giống như trước kia, không chỉ không làm việc gì mà còn gào to hét lớn với Hứa thị, lại còn không biết xấu hổ mà hưởng thụ thành quả lao động của Hứa thị.
Bây giờ, nói chuyện còn biết lựa câu từ nhỏ nhẹ, còn biết chủ động gánh sọt.
Lúc làm cơm chiều, Lâm Đào bảo Hứa thị nặn tất cả gạo kê thành một cục rồi đem đi chưng lên.
"Nương! Con lấy gạo kê trộn với rau dại đã luộc rồi để làm thành cháo nhé! Gạo kê không nhiều lắm, nấu cháo còn có thể ăn thêm được mấy bát."
"Bảo ngươi hấp lên thì cứ hấp đi!"
Hứa thị liên tục gật đầu, đi vào phòng bếp tất bật làm việc. Lần đầu tiên Lý Nhị đi đến góc tường nhặt củi, đưa cho Hứa thị.
Không nói gì, chỉ nhìn như vậy thôi cũng thấy được cảnh tượng phu thê đầm ấm, thuận hòa, chồng nói vợ nghe rồi.
Sau khi thức ăn được dọn lên bàn đá, Lâm Đào cầm hai cái bánh, một cái cho lão Tứ và một cái cho lão Nhị.
"Hôm nay lão Tứ chẻ củi, nấu nước. Không tệ. Lão nhị hôm nay biết hái rau dại. Không tồi."
Sau đó cầm hai cái bánh đưa cho hai đứa trẻ.
Lúc này Tiểu Lý Kiền nhận cái bánh xong thì nói: "Cảm ơn bà."
Ngay cả Tiểu Linh Lan như một chú chuột con, cũng nói: "Cảm ơn bà."
"Ăn nhiều một chút đi, cao béo lên thì mới có sức để học tập."
"Vâng ạ!" Tiểu Lý Kiền nói một cách giòn giã.
Hứa thị vui mừng vuốt ve đầu tóc hai đứa nhỏ.
Lâm Đào lại lấy hai cái, một cái đưa cho Hứa thị, một cái bỏ vào bát của mình, trong cái mẹt đã không còn gì nữa.
"Nương, con không thích ăn bánh. Con thích ăn cháo rau dại." Hứa thị không nhận lấy, tự múc một chén cháo.
"Cho ngươi ăn thì ngươi ăn đi! Không thích thì cũng phải ăn!"
Sau khi nhét vào tay của Hứa thị, Lâm Đào cảm nhận được đôi bàn tay của Hứa thị, phản xạ cho điều kiện rụt tay một cái.
Nàng cũng không nói gì nữa, Hứa thị cứ như một con thỏ nhỏ, rất sợ nàng, sự sợ hãi viết hết lên trên mặt.
"Ăn đi!"
Lâm Đào mở miệng, Lý Tứ nghe được cứ như là con chó nghe thấy lệnh ăn cơm, múc bát cháo, húp hết xuống bụng.
Ăn bánh lại càng khoa trương hơn, ăn một ngụm đã hết cả cái bánh gạo kê.
... Lâm Đào nghĩ, Lý Tứ tuyệt đối có thiên phú làm Mukbang!
Một nồi cháo rau dại kia, đến nửa nồi là vào bụng của Lý Tứ.
Nếu không phải Lâm Đào quát thì chỉ sợ nửa nổi còn lại cũng vào bụng của hắn.
Cả nhà Lý Nhị đã ấm áp hơn nhiều.
Lý Nhị múc cháo cho hai đứa nhỏ, múc cho Hứa thị xong cuối cùng mới múc cho bản thân mình.
Tuy rằng hắn không giống như Hứa thị, không có thể chia bánh gạo kê cho hai đứa nhỏ, nhưng so với trước kia thì đã thay đổi rất lớn rồi.
Lâm Đào nhìn thấy được, hai đứa nhỏ vui mừng, khóe miệng cười toe toét gần như đến tận mang tai.
Cơm nước xong thì trời cũng tối đen rồi.
Người nghèo thậm chí còn không đủ tiền để mua dầu ăn chứ đừng nói gì đến dầu đốt.
Cả nhà về phòng nghỉ ngơi sớm.
Lâm Đào đứng bên tấm cửa ván, lặng im suy nghĩ.
"Thử lại một lần nữa xem." Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chung quy cũng phải đối mặt với sự thật.
Nếu sáng mai còn tỉnh lại ở nơi quỷ quái này thì nàng sẽ lập kế hoạch cho phần đời còn lại không còn dài lắm của mình.
Nguyên chủ chỉ có thể gọi lão Nhị chắn rượu thay cho lão Tứ. Kết quả là cả lão Nhị lẫn lão Tứ đều say, hai người đi nhầm phòng.
Mà Hứa Đa Tử trước khi kết hôn lại chưa từng nhìn thấy lão Tứ nên cứ thế ngủ cùng với lão Nhị đã say rượu.
Cũng bởi vì điều này mà nguyên chủ mới không thích Hứa thị.
Mà lão Nhị cũng đối xử không tốt với Hứa thị, thứ nhất xuất phát từ việc Hứa thị không phù hợp với thuộc tính gấu bông[1] mà hắn cần. Thứ hai là vì không biết hắn nghe được lời nói không căn cứ của ai đó rằng lão Tứ ghét bỏ vì Hứa thị xấu nên mới cố ý đẩy Hứa thị thành tức phụ của hắn.
[1]Thuộc tính gấu bông: chỉ những người cần người bạn trai/bạn gái mang lại được cảm giác an toàn, được che chở cho mình.
Lão Nhị cảm thấy rằng mình nhặt được phế phẩm người ta vứt đi, lấy phải nữ nhân mà lão Tứ chướng mắt. Không chỉ không thích Hứa thị mà còn không bằng lòng với lão Tứ. Tình cảm giữa hai huynh đệ cũng vì thế mà có khoảng cách.
Khụ! Chuyện thối nát của cả nhà này, trong phút chốc muốn đếm xong cũng không đếm nổi được.
***
Buổi chiều.
Lý Nhị như thay đổi trở thành một người khác.
Hứa thị nói rằng phải đi ra ngoài hái chút rau dại, Lý Nhị cũng gánh cái sọt, khùng khùng điên điên đi theo.
Không hề giống như trước kia, không chỉ không làm việc gì mà còn gào to hét lớn với Hứa thị, lại còn không biết xấu hổ mà hưởng thụ thành quả lao động của Hứa thị.
Bây giờ, nói chuyện còn biết lựa câu từ nhỏ nhẹ, còn biết chủ động gánh sọt.
Lúc làm cơm chiều, Lâm Đào bảo Hứa thị nặn tất cả gạo kê thành một cục rồi đem đi chưng lên.
"Nương! Con lấy gạo kê trộn với rau dại đã luộc rồi để làm thành cháo nhé! Gạo kê không nhiều lắm, nấu cháo còn có thể ăn thêm được mấy bát."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bảo ngươi hấp lên thì cứ hấp đi!"
Hứa thị liên tục gật đầu, đi vào phòng bếp tất bật làm việc. Lần đầu tiên Lý Nhị đi đến góc tường nhặt củi, đưa cho Hứa thị.
Không nói gì, chỉ nhìn như vậy thôi cũng thấy được cảnh tượng phu thê đầm ấm, thuận hòa, chồng nói vợ nghe rồi.
Sau khi thức ăn được dọn lên bàn đá, Lâm Đào cầm hai cái bánh, một cái cho lão Tứ và một cái cho lão Nhị.
"Hôm nay lão Tứ chẻ củi, nấu nước. Không tệ. Lão nhị hôm nay biết hái rau dại. Không tồi."
Sau đó cầm hai cái bánh đưa cho hai đứa trẻ.
Lúc này Tiểu Lý Kiền nhận cái bánh xong thì nói: "Cảm ơn bà."
Ngay cả Tiểu Linh Lan như một chú chuột con, cũng nói: "Cảm ơn bà."
"Ăn nhiều một chút đi, cao béo lên thì mới có sức để học tập."
"Vâng ạ!" Tiểu Lý Kiền nói một cách giòn giã.
Hứa thị vui mừng vuốt ve đầu tóc hai đứa nhỏ.
Lâm Đào lại lấy hai cái, một cái đưa cho Hứa thị, một cái bỏ vào bát của mình, trong cái mẹt đã không còn gì nữa.
"Nương, con không thích ăn bánh. Con thích ăn cháo rau dại." Hứa thị không nhận lấy, tự múc một chén cháo.
"Cho ngươi ăn thì ngươi ăn đi! Không thích thì cũng phải ăn!"
Sau khi nhét vào tay của Hứa thị, Lâm Đào cảm nhận được đôi bàn tay của Hứa thị, phản xạ cho điều kiện rụt tay một cái.
Nàng cũng không nói gì nữa, Hứa thị cứ như một con thỏ nhỏ, rất sợ nàng, sự sợ hãi viết hết lên trên mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ăn đi!"
Lâm Đào mở miệng, Lý Tứ nghe được cứ như là con chó nghe thấy lệnh ăn cơm, múc bát cháo, húp hết xuống bụng.
Ăn bánh lại càng khoa trương hơn, ăn một ngụm đã hết cả cái bánh gạo kê.
... Lâm Đào nghĩ, Lý Tứ tuyệt đối có thiên phú làm Mukbang!
Một nồi cháo rau dại kia, đến nửa nồi là vào bụng của Lý Tứ.
Nếu không phải Lâm Đào quát thì chỉ sợ nửa nổi còn lại cũng vào bụng của hắn.
Cả nhà Lý Nhị đã ấm áp hơn nhiều.
Lý Nhị múc cháo cho hai đứa nhỏ, múc cho Hứa thị xong cuối cùng mới múc cho bản thân mình.
Tuy rằng hắn không giống như Hứa thị, không có thể chia bánh gạo kê cho hai đứa nhỏ, nhưng so với trước kia thì đã thay đổi rất lớn rồi.
Lâm Đào nhìn thấy được, hai đứa nhỏ vui mừng, khóe miệng cười toe toét gần như đến tận mang tai.
Cơm nước xong thì trời cũng tối đen rồi.
Người nghèo thậm chí còn không đủ tiền để mua dầu ăn chứ đừng nói gì đến dầu đốt.
Cả nhà về phòng nghỉ ngơi sớm.
Lâm Đào đứng bên tấm cửa ván, lặng im suy nghĩ.
"Thử lại một lần nữa xem." Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chung quy cũng phải đối mặt với sự thật.
Nếu sáng mai còn tỉnh lại ở nơi quỷ quái này thì nàng sẽ lập kế hoạch cho phần đời còn lại không còn dài lắm của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro