Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 26
Xuân Khuê Mộng Lí
2024-09-10 12:11:42
"Đùi gà gì? Đùi gà ở đâu?" Lý Tứ xông đến.
Nhìn Hứa thị và Chu thị đang cặm cụi đào bới phiến cỏ dại ở đối diện, hắn trực tiếp đi lục lọi cái sọt của các nàng.
Lâm Đào bắt đầu dần quen thuộc, gõ vào sau cái ót của Lý Tứ một cái.
Một tiếng bụp vang lên, Lý Tứ ôm đầu, bắt đầu nhảy lên thật cao.
Lý Nhị đổi theo sau, nhìn thấy Lý Tứ bị đánh, chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn nằm úp xuống mặt đất, đào đất theo tức phụ nhà mình.
Mấy ngày nay hắn dường như hiểu được, không cần quan tâm chuyện gì đã xảy ra, chăm chỉ làm việc thì sẽ không bị đánh.
Lý Nhị vùi đầu đào đất, khóe mắt liếc xung quanh, nhìn thẳng lên trước, tập trung quan sát những chuyện xảy ra.
Nhìn thấy Lý Nhất cũng ngồi xuống theo hắn, Lý Nhị vội vàng nhường lại vị trí.
Hắn sợ lão thái thái tức điên lên đánh người, sợ hắn lại bị thương.
Quả nhiên Lý Nhất vừa đặt mông xuống đất, một chiếc giày rơm vẫn còn dính đất nện lên đầu của Lý Nhất, sau đó dừng ở chỗ hắn vừa ngồi chồm hổm.
Chỉ thấy Lý Nhất ôm đầu kêu rên thì cũng hiểu được bị đánh đau đến mức nào. Chắc hẳn lại đã sưng lên thành một cục,
"Cũng được, cũng được." Nếu ở lại đó chậm một tí nữa thôi thì đôi giày kia đã nện lên đầu của hắn rồi.
"Đừng nhìn nữa, nhanh nhanh cái tay lên."
Lúc này không chỉ có Lý Tứ ham ăn biếng làm trở nên ngoan ngoãn mà ngay cả Lý Nhất bị bệnh lười kinh niên cũng biết vâng lời đi đào đất.
Lâm Đào cười cười an ủi Tiểu Lý Kiền: "Không có việc gì, không cần nôn nóng. Những loại thảo dược này cần thời gian dài để ghi nhớ từ từ."
"Bà, cháu đã nhớ kỹ rồi." Tiểu Lý Kiền đếm ngón tay, nói ra công dụng của Cỏ Đùi Gà một cách ngắn gọn.
"Giải nhiệt, tiêu sưng, trị bệnh kiết lỵ, cầm máu, nâng cao tinh thần, tỉnh táo."
Thấy thế, Lâm Đào vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Trí nhớ của đứa nhỏ này làm người ta thật kinh ngạc!
Vừa rồi nàng chú ý đến việc miệng Lý Kiền lẩm bẩm nói thầm, đếm tới đếm lui mười ngón tay.
Có chuyện gì vậy chứ? Đứa trẻ này cũng xuyên qua hay sao? Còn có thể tốc ký nữa sao?
Lâm Đào xoay người nhỏ giọng nói: "Lẻ biến chẵn không đổi[1]."
[1]Lẻ biến chẵn không đổi: câu vần giúp học sinh ghi nhớ kiến thức toán, tương đương với câu cos đối, sin bù, phụ chéo ở Việt Nam.
"Bà? Đùi gà biến thành ngó sen ạ?" Tiểu Lý Kiền nhìn đâu cũng thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Đào che giấu nội tâm mất mát, hỏi nhỏ: "Tiểu quỷ, sao trí nhớ của cháu lại tốt như thế?"
Lý Kiền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Trước kia bà không thích nghe muội muội nói chuyện, cháu và nương dùng tay nói chuyện thay cho muội muội. Sau đó, sau đó thì phát hiện ra nếu có động tác tay giúp đỡ thì cháu dễ dàng ghi nhớ đồ vậy hơn."
Tiểu quỷ thông minh!
"Trước kia bà không tốt, về sau cháu không cần khoa tay múa chân ra dấu giúp Lan Lan nói chuyện nữa."
Hóa ra đây là nguyên nhân khiến hai con bé kia khó nói chuyện. Ít khi được nói!
"Bà." Tiểu Lý Kiền hít một hơi thật sâu, đột nhiên ôm lấy đùi của nàng. Lâm Đào tiện tay, xoa đầu của nó.
"Được rồi, đi giúp nương của cháu lấy thảo dược đi."
Sau khi Lý Kiền trả lời một cách chân thành, ngồi xổm xuống mặt đất giúp đào đất.
Nhà nghèo, lương thực và đồ dùng bằng sắt đều là những đồ vật thuộc loại cực kỳ khan hiếm. Trong nhà ngoại trừ một con dao làm bếp, một cái đao đốn củi, một cái cuốc chuyên dùng để đào thảo dược thì cũng không còn đồ dùng bằng sắt nào nữa.
Ngay cả nồi nấu thức ăn cũng làm bằng đất.
Hai dụng cụ bằng sắt dùng để đào đất lấy thảo dược và dao làm đồ ăn đều ở trong tay của Chu thị, còn cái cuốc nhỏ ở trong tay của Hứa thị.
Ba huynh đệ kia làm việc vô cùng có lệ.
Lão Tứ đầu óc khá tốt nhưng làm việc gì cũng sợ nặng.
Hắn nhặt một thanh gỗ mục nát rơi trên mặt đất, ở chỗ đó đào xới đất luôn. Chưa đào được hai cái thì que gỗ đã gãy, hắn lại đi nhặt một thanh gỗ khác.
Kết quả là, thời gian nhặt mấy que gỗ còn nhiều hơn thời gian đào đất.
Nhìn thoáng qua lão Nhị với thuộc tính gấu bông[2], làm việc xem như cũng khá nghiêm túc, cầm một viên đá sắc bén trong tay rồi đào đắt.
[2]Thuộc tính gấu bông: chỉ những người cần người bạn trai/bạn gái mang lại được cảm giác an toàn, được che chở cho mình.
Nhìn động tác cũng không có vẻ ăn bơ làm biếng.
Nhìn Hứa thị và Chu thị đang cặm cụi đào bới phiến cỏ dại ở đối diện, hắn trực tiếp đi lục lọi cái sọt của các nàng.
Lâm Đào bắt đầu dần quen thuộc, gõ vào sau cái ót của Lý Tứ một cái.
Một tiếng bụp vang lên, Lý Tứ ôm đầu, bắt đầu nhảy lên thật cao.
Lý Nhị đổi theo sau, nhìn thấy Lý Tứ bị đánh, chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn nằm úp xuống mặt đất, đào đất theo tức phụ nhà mình.
Mấy ngày nay hắn dường như hiểu được, không cần quan tâm chuyện gì đã xảy ra, chăm chỉ làm việc thì sẽ không bị đánh.
Lý Nhị vùi đầu đào đất, khóe mắt liếc xung quanh, nhìn thẳng lên trước, tập trung quan sát những chuyện xảy ra.
Nhìn thấy Lý Nhất cũng ngồi xuống theo hắn, Lý Nhị vội vàng nhường lại vị trí.
Hắn sợ lão thái thái tức điên lên đánh người, sợ hắn lại bị thương.
Quả nhiên Lý Nhất vừa đặt mông xuống đất, một chiếc giày rơm vẫn còn dính đất nện lên đầu của Lý Nhất, sau đó dừng ở chỗ hắn vừa ngồi chồm hổm.
Chỉ thấy Lý Nhất ôm đầu kêu rên thì cũng hiểu được bị đánh đau đến mức nào. Chắc hẳn lại đã sưng lên thành một cục,
"Cũng được, cũng được." Nếu ở lại đó chậm một tí nữa thôi thì đôi giày kia đã nện lên đầu của hắn rồi.
"Đừng nhìn nữa, nhanh nhanh cái tay lên."
Lúc này không chỉ có Lý Tứ ham ăn biếng làm trở nên ngoan ngoãn mà ngay cả Lý Nhất bị bệnh lười kinh niên cũng biết vâng lời đi đào đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đào cười cười an ủi Tiểu Lý Kiền: "Không có việc gì, không cần nôn nóng. Những loại thảo dược này cần thời gian dài để ghi nhớ từ từ."
"Bà, cháu đã nhớ kỹ rồi." Tiểu Lý Kiền đếm ngón tay, nói ra công dụng của Cỏ Đùi Gà một cách ngắn gọn.
"Giải nhiệt, tiêu sưng, trị bệnh kiết lỵ, cầm máu, nâng cao tinh thần, tỉnh táo."
Thấy thế, Lâm Đào vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Trí nhớ của đứa nhỏ này làm người ta thật kinh ngạc!
Vừa rồi nàng chú ý đến việc miệng Lý Kiền lẩm bẩm nói thầm, đếm tới đếm lui mười ngón tay.
Có chuyện gì vậy chứ? Đứa trẻ này cũng xuyên qua hay sao? Còn có thể tốc ký nữa sao?
Lâm Đào xoay người nhỏ giọng nói: "Lẻ biến chẵn không đổi[1]."
[1]Lẻ biến chẵn không đổi: câu vần giúp học sinh ghi nhớ kiến thức toán, tương đương với câu cos đối, sin bù, phụ chéo ở Việt Nam.
"Bà? Đùi gà biến thành ngó sen ạ?" Tiểu Lý Kiền nhìn đâu cũng thấy tò mò, nhỏ giọng hỏi.
Lâm Đào che giấu nội tâm mất mát, hỏi nhỏ: "Tiểu quỷ, sao trí nhớ của cháu lại tốt như thế?"
Lý Kiền cúi đầu nhỏ giọng nói: "Trước kia bà không thích nghe muội muội nói chuyện, cháu và nương dùng tay nói chuyện thay cho muội muội. Sau đó, sau đó thì phát hiện ra nếu có động tác tay giúp đỡ thì cháu dễ dàng ghi nhớ đồ vậy hơn."
Tiểu quỷ thông minh!
"Trước kia bà không tốt, về sau cháu không cần khoa tay múa chân ra dấu giúp Lan Lan nói chuyện nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra đây là nguyên nhân khiến hai con bé kia khó nói chuyện. Ít khi được nói!
"Bà." Tiểu Lý Kiền hít một hơi thật sâu, đột nhiên ôm lấy đùi của nàng. Lâm Đào tiện tay, xoa đầu của nó.
"Được rồi, đi giúp nương của cháu lấy thảo dược đi."
Sau khi Lý Kiền trả lời một cách chân thành, ngồi xổm xuống mặt đất giúp đào đất.
Nhà nghèo, lương thực và đồ dùng bằng sắt đều là những đồ vật thuộc loại cực kỳ khan hiếm. Trong nhà ngoại trừ một con dao làm bếp, một cái đao đốn củi, một cái cuốc chuyên dùng để đào thảo dược thì cũng không còn đồ dùng bằng sắt nào nữa.
Ngay cả nồi nấu thức ăn cũng làm bằng đất.
Hai dụng cụ bằng sắt dùng để đào đất lấy thảo dược và dao làm đồ ăn đều ở trong tay của Chu thị, còn cái cuốc nhỏ ở trong tay của Hứa thị.
Ba huynh đệ kia làm việc vô cùng có lệ.
Lão Tứ đầu óc khá tốt nhưng làm việc gì cũng sợ nặng.
Hắn nhặt một thanh gỗ mục nát rơi trên mặt đất, ở chỗ đó đào xới đất luôn. Chưa đào được hai cái thì que gỗ đã gãy, hắn lại đi nhặt một thanh gỗ khác.
Kết quả là, thời gian nhặt mấy que gỗ còn nhiều hơn thời gian đào đất.
Nhìn thoáng qua lão Nhị với thuộc tính gấu bông[2], làm việc xem như cũng khá nghiêm túc, cầm một viên đá sắc bén trong tay rồi đào đắt.
[2]Thuộc tính gấu bông: chỉ những người cần người bạn trai/bạn gái mang lại được cảm giác an toàn, được che chở cho mình.
Nhìn động tác cũng không có vẻ ăn bơ làm biếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro