Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 36
Xuân Khuê Mộng Lí
2024-09-10 12:11:42
“Làm sao vậy? Bóc ra rồi sao không ăn?” Lâm Đào hỏi
Lý Tứ đem quả trứng gà trong tay mình, ném vào bát của Lý Kiền.
“Đại Cẩu ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, thúc không ăn, ngươi ăn đi.”
Sau đó còn đem quả trứng Lâm Đào đã bóc vỏ xong bỏ vào bát của Tiểu Linh Lan.
"Nhị Đản cũng phải ăn, đây là bởi vì bà nội rất thương các ngươi, nhìn ta làm cái gì? Mau ăn đi!"
Hôm nay lão thái thái ở trên núi, nhưng có lòng thương hai đứa nhỏ. Đối tốt với hai đứa nhỏ, lão thái thái có lẽ sẽ không bắt chặt hắn!
Nhịn ăn một bữa, có lẽ có thể cứu được cái chân một đêm.
Nhưng mà ngày thường đã nhìn quen với việc a nãi đối xử tốt với tiểu thúc nên hai đứa trẻ nào dám ăn.
Tiểu Linh Lan ngay cả bát cũng không dám đụng, co rúm lại phía sau lưng Hứa Thị.
"Tiểu thúc, thúc làm sao vậy? Nương nấu cho thúc, thúc mau ăn đi, đừng làm nương không vui."
Không vui? Lý Tứ cảm thấy, hắn nhường trứng gà cho hai đứa bé, lão thái thái sẽ vui lắm ấy chứ!
“Nhị Đản trốn cái gì? Mau, mau ăn.”
Lý Tứ bưng bát đến trước mặt Tiểu Linh Lan, Tiểu Linh Lan sợ tới mức lôi kéo góc áo Hứa Thị, lui về phía sau.
Lâm Đào một tay ôm Tiểu Linh Lan vào trong ngực.
“Lan Lan không sợ, ngoan ngoãn ăn.”
Lý Tứ hai mắt tràn ngập kinh ngạc: "Lan Lan?
“Bà đã đổi tên cho muội muội, tên là Lý Linh Lan. Sau này cháu cũng không tên là Lý Đại Cẩu, tên là Lý Kiền.” Tiểu Lý Kiền vẻ mặt đắc ý vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
Hứa thị kéo tay Tiểu Lý Kiền, ra hiệu nó đừng nói nữa.
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Lý Tứ, Lâm Đào tiếp lời.
“Ngươi muốn nói gì?”
Lý Tứ lắc đầu.
Không phải hắn muốn nói cái gì, là hắn không dám nói cái gì.
Dù lão thái thái có làm gì thì hắn cũng không dám nói, không dám hỏi.
Bằng không, kết cục của hắn, so với đại ca bị ném vào trong núi cho sói ăn, không khá hơn chút nào.
Lý Tứ vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa uống cháo rau.
Hai đứa bé ngươi một ngụm, ta một ngụm, còn không quên nhét cho nương bọn họ một ngụm, nhưng lại không cho Lý Nhị.
Lý Nhị thèm đến nỗi nuốt nước bọt, vỗ đũa xuống bàn: "Hai người các ngươi thật không có lương tâm! Chỉ nghĩ đến nàng là nương các ngươi, vậy ta không phải là cha các ngươi hả? Sao trong mắt các ngươi chỉ có nàng?"
Hai đứa nhỏ bị dọa giật mình, Tiểu Linh Lan che miệng run rẩy không ngừng, đừng nhìn Tiểu Lý Kiền đang ôm muội muội nhưng khuôn mặt nhỏ của nó đã sớm tái nhợt rồi.
Nhưng nó chẳng những không né tránh, ngược lại còn dùng thân thể mình làm tường, không ngừng trấn an: "Đừng sợ, có ca ca ở đây. Đừng sợ. ”
Mắt thấy Lý Nhị muốn đánh vào lưng Tiểu Lý Kiền, Lâm Đào nhéo lỗ tai của Lý Nhị.
"Lão nhị ngươi qua đây!"
Lý Nhị che tai kêu đau liên thanh, còn không phục mở miệng.
"Nương! Con còn không thể giáo dục hai đứa nhỏ sao? Nếu để cho bọn chúng tiếp tục như vậy, ngài cho dù dạy chúng bản lĩnh thì chúng cũng sẽ không để người cha như con vào mắt! Đương nhiên sẽ không nhận người bà như ngài vào mắt! Đến lúc đó không phải chúng ta lại bị ba mẫu tử bọn họ chọc tức hay sao?”
"Nương, mẫu tử bọn họ chính là loại thấp kém, một ngày không đánh liền được đà tiến tới, ba ngày không đánh chính là nhảy lên đầu lật ngói, ta…”.
Lâm Đào giơ tay chính là một cái tát vào mặt Lý Nhị.
"Mão? A a a a a, a mão ân a..." Cằm Lý Nhị trật khớp.
Cả nhà bị dọa đến tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Lý Tứ phản ứng rất nhanh, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Ý là hắn không thấy, không biết, chuyện không liên quan đến hắn.
Nhưng Hứa Thị và hai đứa trẻ luôn luôn đàng hoàng đứng đấy, mắt trợn tròn, miệng há to, nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Đào nắn lại cằm cho Lý Nhị, trầm giọng nói: “Sau này nếu còn dám nói những lời vô nghĩa như vậy thì cái miệng này của ngươi về sau đừng hòng mở ra nữa!”
Lý Nhị thành thật giống như chuột nhìn thấy mèo, rụt người, cúi đầu, run lẩy bẩy.
Lý Tứ đem quả trứng gà trong tay mình, ném vào bát của Lý Kiền.
“Đại Cẩu ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, thúc không ăn, ngươi ăn đi.”
Sau đó còn đem quả trứng Lâm Đào đã bóc vỏ xong bỏ vào bát của Tiểu Linh Lan.
"Nhị Đản cũng phải ăn, đây là bởi vì bà nội rất thương các ngươi, nhìn ta làm cái gì? Mau ăn đi!"
Hôm nay lão thái thái ở trên núi, nhưng có lòng thương hai đứa nhỏ. Đối tốt với hai đứa nhỏ, lão thái thái có lẽ sẽ không bắt chặt hắn!
Nhịn ăn một bữa, có lẽ có thể cứu được cái chân một đêm.
Nhưng mà ngày thường đã nhìn quen với việc a nãi đối xử tốt với tiểu thúc nên hai đứa trẻ nào dám ăn.
Tiểu Linh Lan ngay cả bát cũng không dám đụng, co rúm lại phía sau lưng Hứa Thị.
"Tiểu thúc, thúc làm sao vậy? Nương nấu cho thúc, thúc mau ăn đi, đừng làm nương không vui."
Không vui? Lý Tứ cảm thấy, hắn nhường trứng gà cho hai đứa bé, lão thái thái sẽ vui lắm ấy chứ!
“Nhị Đản trốn cái gì? Mau, mau ăn.”
Lý Tứ bưng bát đến trước mặt Tiểu Linh Lan, Tiểu Linh Lan sợ tới mức lôi kéo góc áo Hứa Thị, lui về phía sau.
Lâm Đào một tay ôm Tiểu Linh Lan vào trong ngực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lan Lan không sợ, ngoan ngoãn ăn.”
Lý Tứ hai mắt tràn ngập kinh ngạc: "Lan Lan?
“Bà đã đổi tên cho muội muội, tên là Lý Linh Lan. Sau này cháu cũng không tên là Lý Đại Cẩu, tên là Lý Kiền.” Tiểu Lý Kiền vẻ mặt đắc ý vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
Hứa thị kéo tay Tiểu Lý Kiền, ra hiệu nó đừng nói nữa.
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Lý Tứ, Lâm Đào tiếp lời.
“Ngươi muốn nói gì?”
Lý Tứ lắc đầu.
Không phải hắn muốn nói cái gì, là hắn không dám nói cái gì.
Dù lão thái thái có làm gì thì hắn cũng không dám nói, không dám hỏi.
Bằng không, kết cục của hắn, so với đại ca bị ném vào trong núi cho sói ăn, không khá hơn chút nào.
Lý Tứ vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa uống cháo rau.
Hai đứa bé ngươi một ngụm, ta một ngụm, còn không quên nhét cho nương bọn họ một ngụm, nhưng lại không cho Lý Nhị.
Lý Nhị thèm đến nỗi nuốt nước bọt, vỗ đũa xuống bàn: "Hai người các ngươi thật không có lương tâm! Chỉ nghĩ đến nàng là nương các ngươi, vậy ta không phải là cha các ngươi hả? Sao trong mắt các ngươi chỉ có nàng?"
Hai đứa nhỏ bị dọa giật mình, Tiểu Linh Lan che miệng run rẩy không ngừng, đừng nhìn Tiểu Lý Kiền đang ôm muội muội nhưng khuôn mặt nhỏ của nó đã sớm tái nhợt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nó chẳng những không né tránh, ngược lại còn dùng thân thể mình làm tường, không ngừng trấn an: "Đừng sợ, có ca ca ở đây. Đừng sợ. ”
Mắt thấy Lý Nhị muốn đánh vào lưng Tiểu Lý Kiền, Lâm Đào nhéo lỗ tai của Lý Nhị.
"Lão nhị ngươi qua đây!"
Lý Nhị che tai kêu đau liên thanh, còn không phục mở miệng.
"Nương! Con còn không thể giáo dục hai đứa nhỏ sao? Nếu để cho bọn chúng tiếp tục như vậy, ngài cho dù dạy chúng bản lĩnh thì chúng cũng sẽ không để người cha như con vào mắt! Đương nhiên sẽ không nhận người bà như ngài vào mắt! Đến lúc đó không phải chúng ta lại bị ba mẫu tử bọn họ chọc tức hay sao?”
"Nương, mẫu tử bọn họ chính là loại thấp kém, một ngày không đánh liền được đà tiến tới, ba ngày không đánh chính là nhảy lên đầu lật ngói, ta…”.
Lâm Đào giơ tay chính là một cái tát vào mặt Lý Nhị.
"Mão? A a a a a, a mão ân a..." Cằm Lý Nhị trật khớp.
Cả nhà bị dọa đến tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Lý Tứ phản ứng rất nhanh, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Ý là hắn không thấy, không biết, chuyện không liên quan đến hắn.
Nhưng Hứa Thị và hai đứa trẻ luôn luôn đàng hoàng đứng đấy, mắt trợn tròn, miệng há to, nhìn nàng chằm chằm.
Lâm Đào nắn lại cằm cho Lý Nhị, trầm giọng nói: “Sau này nếu còn dám nói những lời vô nghĩa như vậy thì cái miệng này của ngươi về sau đừng hòng mở ra nữa!”
Lý Nhị thành thật giống như chuột nhìn thấy mèo, rụt người, cúi đầu, run lẩy bẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro