Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 43
Xuân Khuê Mộng Lí
2024-09-10 12:11:42
Lý Tứ rửa mặt, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi quay về đông phòng.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, trong sân đã vang lên tiếng lục đục.
Nhiều ngày trôi qua, Lâm Đào đã quen với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của nông hộ.
Nàng mở cửa đi ra, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Hứa thị, tiểu Linh Lan đang nhặt cỏ, tiểu Lý Kiền liên tục chà xát, Hứa thị xâu trứng gà, năm trái thành một chuỗi.
Lâm Đào nhớ tới hôm qua nàng đã nói muốn mang trứng gà rừng lên trấn trên bán.
Tiểu Lý Kiền ngẩng đầu gọi: "A nãi."
Dưới ánh mắt cổ vũ và chờ mong của nàng, tiểu Linh Lan mới miễn cưỡng gọi một tiếng như tiếng mèo kêu: "A nãi."
"Nương, ngài dậy rồi." Hứa thị bỏ công việc trên tay xuống, nhanh chóng chạy tới múc nước đặt trên mặt bàn.
Nàng bốc một nắm tro buổi sáng mới nghiền nát lại đây.
Ngươi có dám tin không, đám tro đen như mực này dùng để đánh răng đấy.
Còn bàn chải đánh răng, đó là một nhánh cây có chiều dài bằng ngón trỏ, một đầu bè ra, nhìn kỹ thì thấy cũng giống như cây chổi vậy.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có hình ảnh của bàn chải đánh răng. Do kiếp trước, Lâm Đào thường sống một mình nơi hoang dã nên nàng mới có thể thản nhiên tiếp nhận điều này. Đổi lại là người khác thì đoán chừng đã sắp phát điên rồi.
"Hôm qua nương nói tro bị vón cục, hôm nay con đã nghiền để mịn hơn rất nhiều. Nương dùng thử xem, nếu còn bị vón thì con sẽ nghiền thêm chút nữa."
Nói xong, Hứa thị quay lại bận rộn với việc xâu trứng.
Chu thị sau khi nấu nước về, biết được nhà muốn lên trấn trên bán trứng gà, ở bên cạnh Hứa thị nhỏ giọng nói thầm: "Một lần lên trấn trên cũng phải mất hai ba ngày, nhiêu đây trứng gà lại bán không được bao nhiêu tiền. Này nhà lão Nhị, hay là ngươi nói với nương, để ta lên núi tìm thêm trứng gà, sau đó sáng mai mới đi bán."
Trong lòng Lâm Đào hiểu rõ, Chu thị còn đang trông ngóng Lý Nhất, rõ ràng nàng đang tìm cách để lên núi tìm người.
Chu thị cảm nhận được ánh mắt của nàng, không dám lên tiếng.
Nàng xách thùng nước đổ vào trong chậu, sau đó ra khỏi cửa.
"Lão Nhị và lão Tứ đâu?" Lâm Đào hỏi.
Hứa thị vui vẻ ra mặt, chỉ ra cửa nói: "Sáng sớm hình như đã ra ngoài lấy củi rồi."
Nông dân mỗi ngày đều sẽ lên núi làm việc, trong nhà bình thường sẽ không chứa nhiều củi lắm, để một ít là đủ rồi.
Lâm Đào nghi hoặc tại sao hai đứa con tiện nghi này của nàng hôm nay đột nhiên lại chịu khó như thế.
Chợt nàng nghe Hứa thị nói: "Tứ thúc nói, lên núi hái chút bạch thảo."
Lúc này Lâm Đào mới hiểu được, não tên Lý Tứ này cũng nhiều nếp nhăn đấy, đoán là hắn sợ bị kêu lên trấn trên nên mới cố tình dậy sớm để trốn lên núi.
Đi hái cỏ đùi gà còn không phải có nghĩa là tạm thời không về được sao!
Tiểu tử này, sợ là hắn muốn đấu thiên đấu địa đấu trường kỳ cùng mẹ nó đây mà!
Chẳng qua muốn cùng nàng đấu ấy à, Lý Tứ hắn còn non lắm.
Rửa mặt xong, Lâm Đào rút từ trong cây chổi cùn ra một cây tre nhỏ, mang ở sau lưng, sau đó ra cửa.
Nàng quan sát địa hình bốn phía.
Sau đó quẹo phải, bước nhanh về phía núi nhỏ ít người lui tới.
"Nhị ca yên tâm, nương sao có thể nghĩ đến chúng ta lại ở đây được. Huynh cứ thả lỏng người ngủ một giấc, đợi nương đi trấn trên rồi, chúng ta sẽ xuống núi về nhà rồi ngủ tiếp."
"Lão Tứ, nếu nương biết chuyện này, chúng ta sợ là sẽ no đòn."
"Sợ gì chứ? Từ nhỏ đến lớn huynh bị đánh còn ít sao? Ta còn chưa sợ, huynh sợ cái gì?"
Sau đó một giây...
"Nương? Lão Tứ, nương, nương, nương kìa."
"Nương đi rồi à?" Lý Tứ thoải mái mở mắt ra.
Sau đó, trên cánh tay và đùi hắn truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn nhảy dựng cả người lên.
"A ui, nương! Đau, đau, đau quá, đừng đánh nữa mà! Aa, đau quá."
Trên tay Lâm Đào cầm que trúc, trái phải quật xuống, khắp nơi bị đánh.
Mặt trời dần dần lên cao trên Cung Gia Trại, tiếng thét của Lý Nhị và Lý Tứ thay phiên nhau vang lên thảm thiết, cùng với tiếng kêu cứu thất thanh.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, trong sân đã vang lên tiếng lục đục.
Nhiều ngày trôi qua, Lâm Đào đã quen với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của nông hộ.
Nàng mở cửa đi ra, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Hứa thị, tiểu Linh Lan đang nhặt cỏ, tiểu Lý Kiền liên tục chà xát, Hứa thị xâu trứng gà, năm trái thành một chuỗi.
Lâm Đào nhớ tới hôm qua nàng đã nói muốn mang trứng gà rừng lên trấn trên bán.
Tiểu Lý Kiền ngẩng đầu gọi: "A nãi."
Dưới ánh mắt cổ vũ và chờ mong của nàng, tiểu Linh Lan mới miễn cưỡng gọi một tiếng như tiếng mèo kêu: "A nãi."
"Nương, ngài dậy rồi." Hứa thị bỏ công việc trên tay xuống, nhanh chóng chạy tới múc nước đặt trên mặt bàn.
Nàng bốc một nắm tro buổi sáng mới nghiền nát lại đây.
Ngươi có dám tin không, đám tro đen như mực này dùng để đánh răng đấy.
Còn bàn chải đánh răng, đó là một nhánh cây có chiều dài bằng ngón trỏ, một đầu bè ra, nhìn kỹ thì thấy cũng giống như cây chổi vậy.
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có hình ảnh của bàn chải đánh răng. Do kiếp trước, Lâm Đào thường sống một mình nơi hoang dã nên nàng mới có thể thản nhiên tiếp nhận điều này. Đổi lại là người khác thì đoán chừng đã sắp phát điên rồi.
"Hôm qua nương nói tro bị vón cục, hôm nay con đã nghiền để mịn hơn rất nhiều. Nương dùng thử xem, nếu còn bị vón thì con sẽ nghiền thêm chút nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, Hứa thị quay lại bận rộn với việc xâu trứng.
Chu thị sau khi nấu nước về, biết được nhà muốn lên trấn trên bán trứng gà, ở bên cạnh Hứa thị nhỏ giọng nói thầm: "Một lần lên trấn trên cũng phải mất hai ba ngày, nhiêu đây trứng gà lại bán không được bao nhiêu tiền. Này nhà lão Nhị, hay là ngươi nói với nương, để ta lên núi tìm thêm trứng gà, sau đó sáng mai mới đi bán."
Trong lòng Lâm Đào hiểu rõ, Chu thị còn đang trông ngóng Lý Nhất, rõ ràng nàng đang tìm cách để lên núi tìm người.
Chu thị cảm nhận được ánh mắt của nàng, không dám lên tiếng.
Nàng xách thùng nước đổ vào trong chậu, sau đó ra khỏi cửa.
"Lão Nhị và lão Tứ đâu?" Lâm Đào hỏi.
Hứa thị vui vẻ ra mặt, chỉ ra cửa nói: "Sáng sớm hình như đã ra ngoài lấy củi rồi."
Nông dân mỗi ngày đều sẽ lên núi làm việc, trong nhà bình thường sẽ không chứa nhiều củi lắm, để một ít là đủ rồi.
Lâm Đào nghi hoặc tại sao hai đứa con tiện nghi này của nàng hôm nay đột nhiên lại chịu khó như thế.
Chợt nàng nghe Hứa thị nói: "Tứ thúc nói, lên núi hái chút bạch thảo."
Lúc này Lâm Đào mới hiểu được, não tên Lý Tứ này cũng nhiều nếp nhăn đấy, đoán là hắn sợ bị kêu lên trấn trên nên mới cố tình dậy sớm để trốn lên núi.
Đi hái cỏ đùi gà còn không phải có nghĩa là tạm thời không về được sao!
Tiểu tử này, sợ là hắn muốn đấu thiên đấu địa đấu trường kỳ cùng mẹ nó đây mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua muốn cùng nàng đấu ấy à, Lý Tứ hắn còn non lắm.
Rửa mặt xong, Lâm Đào rút từ trong cây chổi cùn ra một cây tre nhỏ, mang ở sau lưng, sau đó ra cửa.
Nàng quan sát địa hình bốn phía.
Sau đó quẹo phải, bước nhanh về phía núi nhỏ ít người lui tới.
"Nhị ca yên tâm, nương sao có thể nghĩ đến chúng ta lại ở đây được. Huynh cứ thả lỏng người ngủ một giấc, đợi nương đi trấn trên rồi, chúng ta sẽ xuống núi về nhà rồi ngủ tiếp."
"Lão Tứ, nếu nương biết chuyện này, chúng ta sợ là sẽ no đòn."
"Sợ gì chứ? Từ nhỏ đến lớn huynh bị đánh còn ít sao? Ta còn chưa sợ, huynh sợ cái gì?"
Sau đó một giây...
"Nương? Lão Tứ, nương, nương, nương kìa."
"Nương đi rồi à?" Lý Tứ thoải mái mở mắt ra.
Sau đó, trên cánh tay và đùi hắn truyền đến cảm giác đau đớn, khiến hắn nhảy dựng cả người lên.
"A ui, nương! Đau, đau, đau quá, đừng đánh nữa mà! Aa, đau quá."
Trên tay Lâm Đào cầm que trúc, trái phải quật xuống, khắp nơi bị đánh.
Mặt trời dần dần lên cao trên Cung Gia Trại, tiếng thét của Lý Nhị và Lý Tứ thay phiên nhau vang lên thảm thiết, cùng với tiếng kêu cứu thất thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro