Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Chương 7

Xuân Khuê Mộng Lí

2024-09-10 12:11:42

Thời gian buổi trưa, các thôn dân lên núi làm việc đồng áng của một ngày trời nối đuôi nhau xuống núi.

Lúc đi ngang qua tiểu viện Lý gia, nhìn Lâm Đào chỉ trỏ.

Không bao lâu sau, bên ngoài tường viện cao cỡ nửa người đã đầy người tụ tập.

Loại chuyện người chết sống lại này, bọn họ sống cả một đời đều chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói là gặp.

Lý chính vừa thấy Lâm Đào, sợ đến mức kêu cha nương, réo lên không ngừng.

Có một số thôn dân nhát gan, thấy Lâm Đào thì vắt chân lên cổ mà chạy.

Lão thôn trưởng cũng là tộc trưởng Cung thị, tuổi tác đã lớn, lúc tuổi còn trẻ gặp qua chút việc đời, dáng vẻ bất động trầm ổn khi đứng trước núi thái sơn sụp đổ.

Hỏi chuyện khởi tử hoàn sinh, Lâm Đào chỉ nói con bất hiếu, sơ ý, chủ quan, nghĩ là nàng chết rồi. Ngủ ba ngày mới tỉnh lại.

Có người không tin, nhỏ giọng nói: "Mặc dù không có đi xem, nhưng ta nghe Lý Tứ nói, đã chết hoàn toàn rồi. Làm sao còn có thể sống lại chứ?"

"Chỉ sợ là những chuyện mà người này đã làm khiến Diêm Vương gia cũng không dám nhận."

Lâm Đào liếc mắt sang, rút giày cỏ trên chân chỉ vào hai người.

"Lão nương chết rồi sống lại thì sao? Lão nương vui mừng! Ai, chính là chết chơi thôi! Hai ngươi có bản lĩnh, hai ngươi chết chơi thử một lần đi!"

Hai bà tử không lên tiếng, quay người rời đi.

Người trong thôn ai không biết, Lâm quả phụ cực kì mạnh miệng, cực kỳ khó chơi, không dây vào được.

Ngay khi đoàn người đang nhốn nháo, một nam nhân quê mùa, trên lưng đang cõng một đứa bé bỗng vọt tới.

"Lâm đại nương! May mà ngài vẫn khỏe, cầu xin ngài mau tới xem con ta một chút, hài tử này rốt cuộc là bị sao thế?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên chủ là người sống dựa vào thảo dược, nên nàng cũng nhận biết được không ít loại dược thảo, có thể xem như một nửa lang trung chân đất của Cung Gia Trại.

Ngày thường, thôn dân có chút bệnh tật gì cũng sẽ đến tìm nguyên chủ, nếu trị khỏi sẽ trả chút lương thực làm thù lao.

Nhưng lúc này thật không khéo! Không được mà!

Ở kiếp trước, những thảo dược nàng thường dùng đều là lấy được từ sâu trong núi hoặc rừng già.

Cần thiết phải có kiến thức về y dược và các loại thảo dược.

Hài tử khóc không ngừng khiến nam nhân gấp đến đỏ mắt.

"Lâm đại nương, nhà ta nghèo khổ nên không dám tới y quán. Ta có mang theo một ít lương thực tới đây, cầu ngài thương xót cho đứa con đáng thương của ta, mong ngài hãy nghĩ cách!"

Nói xong, trên lưng hắn lấy xuống một bao gạo kê.

Gạo trắng vô cùng quý, người nghèo không ăn được.

Cho dù là trong nhà có trồng được thì cũng chỉ chờ thu hoạch xong rồi đem bán.

Người nhà chỉ có thể ăn gạo kê.

Gạo kê còn gọi là tắc (1), tắc trong xã tắc, chỉ cần nghe tên là biết đây là loại gạo dân chúng thường ăn.

(1) Tắc: một trong ngũ cốc: đạo, thử, tắc mạch, thục.

Gạo và gạo kê, không chỉ là vấn đề kích thước của hạt, mà còn là vấn đề địa vị.

Giống như dân chúng khi gặp quan lại thường tự xưng là tiểu nhân, chẳng lẽ là vì bọn họ không cao sao? Không phải, đó là vì bọn họ có địa vị thấp.

Người ở địa vị cao có tiền thì ăn gạo, còn người nghèo thì ăn gạo kê, cứ như vậy mà phân biệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Đào còn chưa tính nhận lấy thì Lý Tứ đã bước lên lấy bao gạo kê.

Lâm Đào trừng mắt nhìn, mặt Lý Tứ biến sắc, vội vàng đem trả bao gạo kê về.

Nam nhân sợ hãi, liên tục chắp tay: "Lâm đại nương, hài tử này rất đáng thương, cũng chỉ mới có chín tuổi, còn rất nhỏ."

"Ngươi đừng hoảng, để ta nhìn hắn một cái rồi nói." Lâm Đào bước lên xem, nam nhân lúc này mới dừng lại.

Nàng nhìn thấy trên đầu hài tử là một vết thương lở loét đã mưng mủ.

Lâm Đào nhớ tới tập > (2) có nhắc đến một công hiệu không thể tin được của thuốc đông y.

(2) Sách thảo dược nổi tiếng của Trung Quốc, gồm 52 quyển.

"Bệnh này có thể chữa, chờ ta một lát."

Nói xong, Lâm Đào nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.

Không quan tâm đến ánh mắt tò mò của những người xung quanh, nàng đi thẳng đến chuồng lợn của nhà lý chính.

Cả Cung Gia Trại này cũng chỉ có mỗi nhà lý chính là nuôi lợn.

Nàng nhặt lấy một cục đá có dính cứt lợn rồi rời đi.

Sau một lúc nàng về, đám người đang đứng vây quanh trước cửa đồng loạt nhăn mày thành một chữ hình (形).

Có người bịt mũi nói: "Đây không phải là mùi cứt lợn sao?"

"Thứ đồ dơ bẩn này mà cũng có thể trị bệnh sao? Lâm thị mới từ cõi chết trở về nên hóa điên rồi à?"

Một người có chút ân oán với nguyên chủ nhân cơ hội này mà móc mỉa vài câu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa

Số ký tự: 0