Nữ Sinh Trong Kí Túc Xá Nam Sinh

Cuộc Sống Ấm Áp...

Khinh Điêu Đích Huyền Tử

2024-11-11 00:30:36

Nhìn Hình Lộ ngủ say, ba người đàn ông đột nhiên yên lặng.

Một lúc lâu sau, Tề Dự lên tiếng: “Triệu Bác, cậu đình làm thế nào?”

“Làm sao bây giờ?” Triệu Bác không biết móc từ đâu ra một điếu thuốc, châm lửa. Khói thuốc bay lên, khiến gương mặt hắn càng thêm thâm trầm.

“Chỉ còn ba ngày nữa... Ba ngày sau, toàn bộ tập đoàn Bác Thụy sẽ phá sản, thật tốt!”

Tề Dự: “...”

Tề Dự giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn: “Chính tay cậu hủy hoại sản nghiệp mấy chục năm của nhà họ Triệu, cậu thế này...”

Tề Dự nhíu mày, không biết phải dùng từ nào để đánh giá hành vi điên cuồng của Triệu Bác.

“Cậu làm như thế mẹ cậu có đồng ý không?” Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Mẹ tôi à...” Triệu Bác nhìn về phía phòng của mẹ mình: “Mẹ tôi không cần biết, những chuyện bẩn thỉu này cứ để một mình tôi làm là được.”

Tề Dự: “... Triệu Bác, cậu biết ý tôi không phải như vậy. Mẹ cậu sẽ đồng ý để cậu làm những chuyện điên cuồng như thế sao? Tập đoàn Bác Thụy dù sao cũng là sản nghiệp ông nội cậu gây dựng từ hai bàn tay trắng.”

“Thế thì sao?” Triệu Bác hỏi ngược lại một câu: “Thế thì sao?” Hắn lặp lại một lần.

“Tập đoàn đó đã bị kẻ cặn bã kia vấy bẩn rồi, có hay không cũng được!”

Tề Dự: “...”

Hắn hơi sợ khi nhìn thấy Triệu Bác cực đoan như thế, chẳng lẽ chỉ vì bị vấy bẩn nên tự tay hủy diệt sao?”

Thủy Thanh Hành không tham gia vào câu chuyện của hai người kia, hắn chỉ ngây người nhìn Hình Lộ đang say ngủ.

Đúng là khiến người khác yêu thích.

Thủy Thanh Hành đã nghĩ như vậy.

Hắn nhẹ nhàng đắp chăn cho Hình Lộ, mặc dù đang là mùa hè nhưng điều hòa trong phòng vẫn hơi lạnh.

Thỉnh thoảng hắn lại hôn trộm Hình Lộ một cái, cô thực sự vô cùng xinh đẹp.

Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến căn phòng càng thêm ấm áp.

...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhá nhem tối, mẹ Triệu Bác cũng đã tỉnh, nhìn thấy con trai đang ngồi trong phòng đọc sách, bên cạnh còn có hai thanh niên đang nghịch điện thoại thì nhíu mày.

“Hình Lộ đâu?” Bà nhìn khắp phòng vẫn không thấy Hình Lộ.

“Mẹ!” Thấy mẹ Triệu khó khăn di chuyển xuống lầu, Triệu Bác vội vàng chạy tới.

“Mẹ...” Triệu Bác nghiêm túc nói: “Con đã bảo mẹ bao nhiêu lần rồi, mẹ muốn xuống thì phải gọi con.”

“Không sao.” Mẹ Triệu vỗ nhẹ lưng con trai: “Mẹ bị gãy chân chứ không phải bị liệt, con không cần lo quá mức như thế.”

“Mẹ...” Triệu Bác không nói được gì, bất đắc dĩ bế mẹ Triệu đến bên ghế mà bà thường ngồi.

Triệu Bác đang định đi thì bị mẹ Triệu kéo lại, bà khẽ gõ nhẹ lên đầu hắn một cái, cười mắng: “Tiểu tử thối, suýt nữa đã bị con lừa rồi. Con còn chưa nói cho mẹ biết Hình Lộ đâu. Nói, có phải con lại bắt nạt con gái nhà người ta rồi không?”

Triệu Bác: “...”

Đối mặt với sự tra khảo của mẹ, Triệu Bác đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Bắt nạt...

Làm người ta khóc, làm đến ngất đi có gọi là bắt nạt không?

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tất nhiên Triệu Bác không thể nói như vậy được. Hắn khẽ cười với mẹ Triệu, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng hoàn toàn vô tội.

“Nói mau, Hình Lộ đâu? Có phải con bắt nạt con gái nhà người ta không?”

Triệu Bác: “...” Mẹ à, mẹ là mẹ của con mà! Sao lại cứ lo chuyện của người khác.

“Vâng vâng vâng... Con nói, con nói...” Triệu Bác bất đắc dĩ vò đầu: “Hình Lộ đang ngủ, cô ấy... mệt...”

Mẹ Triệu nhất thời xấu hổ, hình như bà đã hiểu được ý tứ từ “mệt” của con trai mình.

Mẹ Triệu lại nhớ tới trưa nay trên cổ Hình Lộ có dấu hôn...

Tên nhóc này thật là, mới đưa con gái nhà người ta về nhà bao lâu mà đã làm ra chuyện đó cơ chứ!

Bà nghĩ ngợi một chút, đột nhiên hai mắt sáng lên, mong chờ nhìn Triệu Bác.

“Tiểu Bác, khi nào con định cho mẹ bế cháu?’

Triệu Bác không nói gì.

Vốn chỉ là thuận miệng mà nói, nhưng yên tĩnh suy nghĩ một chút thì ý kiến này cũng không tồi. Nếu như thực sự có một đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu trong nhà thì cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn rất nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ Triệu đột nhiên vô cùng khát vọng Triệu Bác và Hình Lộ sẽ sinh cho mình một đứa cháu trai.

“Mẹ...” Triệu Bác nghiêm túc nhìn mẹ mình: “Những lời này không thể nói lung tung, con và Hình Lộ còn chưa xác định quan hệ...”

“Cái gì?” Triệu Bác còn chưa nói hết câu thì mẹ Triệu đã bùng nổ: “Con đã động vào thân thể con gái nhà người ta rồi mà bây giờ còn nói chưa xác định quan hệ? Chẳng lẽ con không định chịu trách nhiệm với Hình Lộ à???”

Triệu Bác: “...” Mẹ! Rốt cuộc mẹ lý giải câu nói đó như thế nào vậy?

Triệu Bác còn muốn giải thích thêm nhưng mẹ Triệu đã không cho hắn cơ hội. Bà lập tức lấy gậy đập cho hắn một cái rồi về phòng.

Đồng thời còn nói với hắn: “Nếu con không cho con gái nhà người ta một câu trả lời rõ ràng thì đừng có ra ngoài nữa.”

Triệu Bác: “...”

Mẹ Triệu lúc này mới nhớ ra trong phòng vẫn còn hai người nữa là Tề Dự và Thủy Thanh Hành.

Mẹ Triệu cười áy náy: “Để các cháu chê cười rồi, Tiểu Bác không phải hạng người vô trách nhiệm như thế đâu.” Rồi lại quay sang nói với Triệu Bác: “Bạn gái mình mà cũng không để mắt tới, chờ đến lúc con bé đi theo người khác thì ngồi khóc cũng muộn rồi.”

Tề Dự: “...”

Thủy Thanh Hành: “...”

Không biết có phải ảo giác hay không mà cả hai cảm thấy lời nói của mẹ Triệu hình như còn ý gì khác.

Họ luôn cảm thấy mẹ Triệu đang cảnh cáo bọn họ, Hình Lộ là bạn gái Triệu Bác, đồng thời giục Triệu Bác nhanh chóng cho Hình Lộ một danh phận.

Hi vọng chỉ là ảo giác.

Triệu Bác lên phòng thăm Hình Lộ, đúng lúc cô vừa tỉnh dậy.

Đầu óc vẫn hơi mông lung, Hình Lộ ngơ ngác nhìn xung quanh.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đây không phải trong phòng ngủ, cũng không phải là nhà cô.

Cô... Đang ở đâu?

“Bảo bối...” Đúng lúc này, Triệu Bác đẩy cửa bước vào. Hắn khẽ tiến lên, ôm Hình Lộ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Em tỉnh rồi à?”

Hình Lộ nhìn thấy Triệu Bác thì lập tức phản ứng lại.

Đúng rồi! Nơi này là nhà của Triệu Bác, bây giờ cô đang ở trong phòng của Triệu Bác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Sinh Trong Kí Túc Xá Nam Sinh

Số ký tự: 0