Nữ Sinh Trong Kí Túc Xá Nam Sinh
Tâm Tư Của Hình...
Khinh Điêu Đích Huyền Tử
2024-11-11 00:30:36
Tính từ lần điên cuồng tình ái trong phòng tắm đã qua một tháng. Trong suốt một tháng này Triệu Bác vẫn không có trở về.
Hình Lộ lại nghĩ tới lần đó ở phòng thay quần áo làm tình cùng Triệu Bác, lúc Triệu Bác đi có bảo nàng chờ hắn.
Chính là, Hình Lộ đã đợi một tháng, Triệu Bác vẫn không có trở về.
Hôm nay Hình Lộ vẫn giống như mọi ngày, học xong liền vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ. Mới vừa trở lại phòng, di động của Hình Lộ liền vang lên.
"Alo!" Hình Lộ bấm nút nghe xong, lạnh nhạt nói một câu.
"Cháu có phải là Hình Lộ không?" Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ ôn nhu, thanh âm này tuy rằng ôn nhu, nhưng Hình Lộ lại không lý do nghe ra chút vị vội vàng.
"......"
"Cháu là Hình Lộ." Suy nghĩ thật lâu sau Hình Lộ mới trả lời.
"Thật...... Thật tốt... Cuối cùng cũng tìm được cháu rồi." Giọng nữ kia đột nhiên khóc lớn lên.
Hình Lộ không hiểu được nhìn điện thoại trong tay. Nghĩ nghĩ một chút, nàng vẫn chủ động hỏi một câu, "Xin hỏi? Dì là ai? Vì sao muốn tìm cháu?"
Đối diện truyền đến thanh âm tích tắc, không biết chủ nhân của giọng nữ đó đang làm cái gì.
"Dì là mẹ của Triệu Bác!" Giọng nữ kia rốt cuộc nói ra thân phận của mình.
"Hình Lộ..." Người phụ nữ đó nghẹn ngào, "Hình Lộ, cháu giúp dì khuyên nhủ Triệu Bác đi! Đừng để nó làm việc ngốc nghếch. Dì cũng chỉ có một đứa con là nó. Dì cái gì cũng đều không có."
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, Hình Lộ chỉ cảm thấy tâm mình bị bóp nghẹt. Nàng hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy hỏi, "D...dì ! Triệu Bác hắn làm sao vậy?"
"Tiểu Bác...... Tiểu Bác.... hắn muốn giết cha mình!"
Hình Lộ: "......"
Hình Lộ bị dọa thiếu chút nữa bắt không cầm được di động......
"Việc này đều do dì!" Mẹ Triệu Bác đã khóc không thành tiếng, "Nếu dì không yếu đuối như vậy, sự tình cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay, Tiểu Bác cũng sẽ không thay đổi thành ra như vậy."
Ngừng một chút, dường như là ở giảm bớt cảm xúc kích động của mình: "Hình Lộ, cháu giúp dì đi! Cũng chỉ có cháu mới có thể giúp dì! Tiểu Bác hiện tại ai nói cũng không nghe, dì chỉ còn cách nhờ vả cháu."
Hình Lộ: "......"
Hình Lộ: "Được! Dì chờ cháu, cháu lập tức liền đi. Dì hiện tại đang ở đâu?"
"Dì ở......" Mẹ Triệu Bác ở đầu bên kia điện thoại vội vàng đọc địa chỉ.
Hình Lộ nghiêm túc ghi nhớ lại.
Chờ đến khi cúp điện thoại, Hình Lộ đột nhiên cảm thấy đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Triệu Bác......
Triệu Bác............
Triệu Bác..................
Người đàn ông này chân chính là nam nhân đầu tiên của Hình Lộ. Ở trong lòng Hình Lộ, Triệu Bác không thể nghi ngờ là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Hình Lộ nói không rõ chính mình đối với Triệu Bác là loại tình cảm gì.
Nhưng lần đó ở trong phòng thay quần áo, Triệu Bác rõ ràng thoạt nhìn mỏi mệt như vậy, lại vẫn muốn vội vàng trở về gặp mình.
Không thể nghi ngờ, trong lòng Hình Lộ vô cùng xúc động.
Nhưng mà hiện tại, mẹ Triệu Bác lại nói cho Hình Lộ, Triệu Bác muốn giết cha của mình.
Sao lại có thể?
Như thế nào mới có thể thật sự khiến hắn làm ra chuyện như vậy đây?
Nếu thật sự làm, vậy Triệu Bác cả đời này có thể xong rồi.
Hình Lộ mắt đỏ hoe thầm nghĩ.
Thu thập một chút đồ vật, Hình Lộ dự tính xong xuôi mình lập tức đi. Chính là lúc đang muốn ra cửa, Hình Lộ chợt dừng lại.
Nàng lấy ra di động chần chừ nhìn số điện thoại của Thủy Thanh Hành cùng Tề Dự.
Tuy rằng không biết Triệu Bác cùng mẹ hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến Triệu Bác đã không khống chế được lý trí muốn giết cha mình thì nàng ngàn vạn lần phải tới.
Đây thật sự không phải là tình huống tốt.
Mà chính mình......
Hình Lộ không thể không thừa nhận, chính mình khả năng rất kém cỏi. Nếu thật sự đột nhiên phát sinh tình huống nào đó, nàng một chút cũng đều không giúp được gì, thậm chí còn rất có khả năng sẽ bởi vì chính mình mà hỏng việc.
Kết cục như vậy là điều mà Hình Lộ nhất không muốn xảy ra nhất.
Đem túi ôm vào trong ngực, ngồi ở trên ghế , Hình Lộ gọi điện cho Thủy Thanh Hành.
"Alo!" Thủy Thanh Hành bên kia có chút ầm ĩ. Tựa hồ có người ở bên cạnh ồn ào cái gì đó.
"Thủy Thanh Hành......" thanh âm đặc trưng của Hình Lộ lọt vào tai Thủy Thanh Hành.
Thủy Thanh Hành giật mình một cái, rượu tỉnh hơn phân nửa. Hắn không thể tưởng tượng nhìn màn hình điện thoại. Nửa ngày sau, mới mừng rỡ như điên xác nhận lại một câu.
Thủy Thanh Hành: "Bảo....bảo bối, là cậu sao?"
Hình Lộ: "......"
Hình Lộ lại nghĩ tới lần đó ở phòng thay quần áo làm tình cùng Triệu Bác, lúc Triệu Bác đi có bảo nàng chờ hắn.
Chính là, Hình Lộ đã đợi một tháng, Triệu Bác vẫn không có trở về.
Hôm nay Hình Lộ vẫn giống như mọi ngày, học xong liền vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ. Mới vừa trở lại phòng, di động của Hình Lộ liền vang lên.
"Alo!" Hình Lộ bấm nút nghe xong, lạnh nhạt nói một câu.
"Cháu có phải là Hình Lộ không?" Điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ ôn nhu, thanh âm này tuy rằng ôn nhu, nhưng Hình Lộ lại không lý do nghe ra chút vị vội vàng.
"......"
"Cháu là Hình Lộ." Suy nghĩ thật lâu sau Hình Lộ mới trả lời.
"Thật...... Thật tốt... Cuối cùng cũng tìm được cháu rồi." Giọng nữ kia đột nhiên khóc lớn lên.
Hình Lộ không hiểu được nhìn điện thoại trong tay. Nghĩ nghĩ một chút, nàng vẫn chủ động hỏi một câu, "Xin hỏi? Dì là ai? Vì sao muốn tìm cháu?"
Đối diện truyền đến thanh âm tích tắc, không biết chủ nhân của giọng nữ đó đang làm cái gì.
"Dì là mẹ của Triệu Bác!" Giọng nữ kia rốt cuộc nói ra thân phận của mình.
"Hình Lộ..." Người phụ nữ đó nghẹn ngào, "Hình Lộ, cháu giúp dì khuyên nhủ Triệu Bác đi! Đừng để nó làm việc ngốc nghếch. Dì cũng chỉ có một đứa con là nó. Dì cái gì cũng đều không có."
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, Hình Lộ chỉ cảm thấy tâm mình bị bóp nghẹt. Nàng hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy hỏi, "D...dì ! Triệu Bác hắn làm sao vậy?"
"Tiểu Bác...... Tiểu Bác.... hắn muốn giết cha mình!"
Hình Lộ: "......"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Lộ bị dọa thiếu chút nữa bắt không cầm được di động......
"Việc này đều do dì!" Mẹ Triệu Bác đã khóc không thành tiếng, "Nếu dì không yếu đuối như vậy, sự tình cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay, Tiểu Bác cũng sẽ không thay đổi thành ra như vậy."
Ngừng một chút, dường như là ở giảm bớt cảm xúc kích động của mình: "Hình Lộ, cháu giúp dì đi! Cũng chỉ có cháu mới có thể giúp dì! Tiểu Bác hiện tại ai nói cũng không nghe, dì chỉ còn cách nhờ vả cháu."
Hình Lộ: "......"
Hình Lộ: "Được! Dì chờ cháu, cháu lập tức liền đi. Dì hiện tại đang ở đâu?"
"Dì ở......" Mẹ Triệu Bác ở đầu bên kia điện thoại vội vàng đọc địa chỉ.
Hình Lộ nghiêm túc ghi nhớ lại.
Chờ đến khi cúp điện thoại, Hình Lộ đột nhiên cảm thấy đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Triệu Bác......
Triệu Bác............
Triệu Bác..................
Người đàn ông này chân chính là nam nhân đầu tiên của Hình Lộ. Ở trong lòng Hình Lộ, Triệu Bác không thể nghi ngờ là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Hình Lộ nói không rõ chính mình đối với Triệu Bác là loại tình cảm gì.
Nhưng lần đó ở trong phòng thay quần áo, Triệu Bác rõ ràng thoạt nhìn mỏi mệt như vậy, lại vẫn muốn vội vàng trở về gặp mình.
Không thể nghi ngờ, trong lòng Hình Lộ vô cùng xúc động.
Nhưng mà hiện tại, mẹ Triệu Bác lại nói cho Hình Lộ, Triệu Bác muốn giết cha của mình.
Sao lại có thể?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như thế nào mới có thể thật sự khiến hắn làm ra chuyện như vậy đây?
Nếu thật sự làm, vậy Triệu Bác cả đời này có thể xong rồi.
Hình Lộ mắt đỏ hoe thầm nghĩ.
Thu thập một chút đồ vật, Hình Lộ dự tính xong xuôi mình lập tức đi. Chính là lúc đang muốn ra cửa, Hình Lộ chợt dừng lại.
Nàng lấy ra di động chần chừ nhìn số điện thoại của Thủy Thanh Hành cùng Tề Dự.
Tuy rằng không biết Triệu Bác cùng mẹ hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến Triệu Bác đã không khống chế được lý trí muốn giết cha mình thì nàng ngàn vạn lần phải tới.
Đây thật sự không phải là tình huống tốt.
Mà chính mình......
Hình Lộ không thể không thừa nhận, chính mình khả năng rất kém cỏi. Nếu thật sự đột nhiên phát sinh tình huống nào đó, nàng một chút cũng đều không giúp được gì, thậm chí còn rất có khả năng sẽ bởi vì chính mình mà hỏng việc.
Kết cục như vậy là điều mà Hình Lộ nhất không muốn xảy ra nhất.
Đem túi ôm vào trong ngực, ngồi ở trên ghế , Hình Lộ gọi điện cho Thủy Thanh Hành.
"Alo!" Thủy Thanh Hành bên kia có chút ầm ĩ. Tựa hồ có người ở bên cạnh ồn ào cái gì đó.
"Thủy Thanh Hành......" thanh âm đặc trưng của Hình Lộ lọt vào tai Thủy Thanh Hành.
Thủy Thanh Hành giật mình một cái, rượu tỉnh hơn phân nửa. Hắn không thể tưởng tượng nhìn màn hình điện thoại. Nửa ngày sau, mới mừng rỡ như điên xác nhận lại một câu.
Thủy Thanh Hành: "Bảo....bảo bối, là cậu sao?"
Hình Lộ: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro