Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu
Chương 27
2024-10-04 23:36:09
Chóp mũi cao thẳng của Trần Mặc Bạch lướt qua rãnh vú của cô, hơi thở ấm áp phả ra đều đặn, núm vú hồng non bị hắn mút mát chậc chậc dựng đứng, căng to trong chân không trong khoang miệng.
Thẩm Tây Nguyệt quỳ ở trên đùi hắn, tay chân luống cuống nhìn đầu đang vùi vào ngực vú mình, cơ thể thể tuyết trắng cứng đờ, giống như một bức tượng điêu khắc bất động.
Hạ Ôn Luân khoác một bộ áo ngủ, giương mắt từ bên cửa sổ nhìn thấy một màn này.
Rất nhanh, một đôi bàn tay nóng rực đè lên vai Thẩm Tây Nguyệt.
Thẩm Tây Nguyệt kinh ngạc ghé mắt.
Tay Trần Mặc Bạch đang giữ eo cô, cho nên hai tay này là…
“Thả lỏng nào bé ngoan.”
Hạ Ôn Luân hừ cười một tiếng, bàn tay đè đầu vai cô kéo ra sau.
Vú non cũng vì thế mà ưỡn thẳng về phía trước, núm vú căng tròn càng thêm đưa vào trong miệng Trần Mặc Bạch.
“Sao em lại dạy không nghe lời rồi?”
“Vừa rồi bắn cho em nhiều như vậy, không muốn làm bồn chứa tinh của tôi, vác bụng to đi học, thì ngoan ngoãn lấy lòng anh trai Mặc Bạch của em đi, để cho anh ấy giúp em lấy ra.”
Đầu lưỡi của Trần Mặc Bạch tạm thời buông tha quả vú đỏ tươi, ngẩng đầu không tán thành liếc nhìn Hạ Ôn Luân.
Thẩm Tây Nguyệt quả nhiên bị ức hiếp đến mức cúi đầu, đầu mũi bóng loáng đáng thương chun chun, bị lời nói không biết kiêng kỵ của họ làm cho tức muốn khóc.
Bàn tay Trần Mặc Bạch di chuyển lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Sẽ không mang thai đâu mà, em không muốn, anh sẽ không bắn vào bên trong.”
Lời này nghe có vẻ chiều theo ý Thẩm Tây Nguyệt, trên thực tế trong ước định họ đã sớm quy định rõ, Thẩm Tây Nguyệt không cần phải chấp nhận yêu cầu tình dục của họ ngoài thời gian quy định.
Hắn lại lấy lui làm tiến, mượn cơ hội yêu cầu tiếp tục phát sinh quan hệ với cô.
Vì thế Thẩm Tây Nguyệt quay mặt đối diện với Hạ Ôn Luân, nửa người trên bị hắn vững vàng ôm lấy, hai chân dang rộng về phía sau, lộ ra đóa hoa nhỏ tươi đẹp giữa hai chân.
Gậy thịt phụt một tiếng đâm vào âm hộ của cô, kéo ra một lượng lớn dịch mật và tinh dịch tích tụ bên trong.
“Ưm a a…”
Trần Mặc Bạch dùng lòng bàn tay giữ lấy cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô, vừa cười vừa ra vào trong huyệt nhỏ của cô, “Tại sao chỗ này lại giống như một đài phun nước nhỏ vậy, tôi cắm một chút đã phun ra một ít nước rồi.”
“Thật đúng là càng ngày càng dâm đãng.”
Hạ Ôn Luân vén mái tóc đẫm mồ hôi của Thẩm Tây Nguyệt ra sau tai cô, ngậm vành tai cô liếm cắn.
Thẩm Tây Nguyệt quỳ ở trên đùi hắn, tay chân luống cuống nhìn đầu đang vùi vào ngực vú mình, cơ thể thể tuyết trắng cứng đờ, giống như một bức tượng điêu khắc bất động.
Hạ Ôn Luân khoác một bộ áo ngủ, giương mắt từ bên cửa sổ nhìn thấy một màn này.
Rất nhanh, một đôi bàn tay nóng rực đè lên vai Thẩm Tây Nguyệt.
Thẩm Tây Nguyệt kinh ngạc ghé mắt.
Tay Trần Mặc Bạch đang giữ eo cô, cho nên hai tay này là…
“Thả lỏng nào bé ngoan.”
Hạ Ôn Luân hừ cười một tiếng, bàn tay đè đầu vai cô kéo ra sau.
Vú non cũng vì thế mà ưỡn thẳng về phía trước, núm vú căng tròn càng thêm đưa vào trong miệng Trần Mặc Bạch.
“Sao em lại dạy không nghe lời rồi?”
“Vừa rồi bắn cho em nhiều như vậy, không muốn làm bồn chứa tinh của tôi, vác bụng to đi học, thì ngoan ngoãn lấy lòng anh trai Mặc Bạch của em đi, để cho anh ấy giúp em lấy ra.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu lưỡi của Trần Mặc Bạch tạm thời buông tha quả vú đỏ tươi, ngẩng đầu không tán thành liếc nhìn Hạ Ôn Luân.
Thẩm Tây Nguyệt quả nhiên bị ức hiếp đến mức cúi đầu, đầu mũi bóng loáng đáng thương chun chun, bị lời nói không biết kiêng kỵ của họ làm cho tức muốn khóc.
Bàn tay Trần Mặc Bạch di chuyển lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, “Sẽ không mang thai đâu mà, em không muốn, anh sẽ không bắn vào bên trong.”
Lời này nghe có vẻ chiều theo ý Thẩm Tây Nguyệt, trên thực tế trong ước định họ đã sớm quy định rõ, Thẩm Tây Nguyệt không cần phải chấp nhận yêu cầu tình dục của họ ngoài thời gian quy định.
Hắn lại lấy lui làm tiến, mượn cơ hội yêu cầu tiếp tục phát sinh quan hệ với cô.
Vì thế Thẩm Tây Nguyệt quay mặt đối diện với Hạ Ôn Luân, nửa người trên bị hắn vững vàng ôm lấy, hai chân dang rộng về phía sau, lộ ra đóa hoa nhỏ tươi đẹp giữa hai chân.
Gậy thịt phụt một tiếng đâm vào âm hộ của cô, kéo ra một lượng lớn dịch mật và tinh dịch tích tụ bên trong.
“Ưm a a…”
Trần Mặc Bạch dùng lòng bàn tay giữ lấy cặp mông tròn trịa vểnh lên của cô, vừa cười vừa ra vào trong huyệt nhỏ của cô, “Tại sao chỗ này lại giống như một đài phun nước nhỏ vậy, tôi cắm một chút đã phun ra một ít nước rồi.”
“Thật đúng là càng ngày càng dâm đãng.”
Hạ Ôn Luân vén mái tóc đẫm mồ hôi của Thẩm Tây Nguyệt ra sau tai cô, ngậm vành tai cô liếm cắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro