Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu
Giải Vây Cho Ai
2024-10-04 23:36:09
“Đàn anh…”
Trong con ngươi Tô Lâm phản chiếu hình ảnh phản chiếu lấp lánh của thủy tinh, nhẹ nhàng buông ly rượu xuống, “Vậy tôi làm cho.”
“?”
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tô Lâm Chi cúi đầu cài hai cúc áo vest mở rộng, thần sắc bình thản, nhưng lại cho thấy hắn không nói đùa.
Năm đó hắn và Thẩm Tây Nguyệt cùng nhau học violin, ngay cả giáo viên mà họ thuê cũng là cùng một người, tuy rằng hắn không coi trọng việc học violin này, nhưng trình độ cũng ngang tài ngang sức với Thẩm Tây Nguyệt.
“Tôi sẽ thay cô ấy, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ đâu đúng không.”
Ân Nhu kinh ngạc nói: “Đương nhiên sẽ không rồi ạ”
Nhạc cụ của Tô Lâm Chi là danh tiếng đến từ ban nhạc trung học của hắn, chỉ là sau khi nhập học hắn đã có biểu hiện quá chói mắt ở quá nhiều phương diện, người bàn tán nghị luận càng nhiều thì tính cách của hắn lại càng khiêm tốn, những hoạt động mang tính chất kết bạn trong trường học như thế này hắn đều sẽ từ chối uyển chuyển không tham dự.
Không phải Ân Nhu trước đó không có ý định mời hắn, nhưng mạng xã hội của Tô Lâm Chi chỉ giới hạn ở những người trong cùng một nhóm, cô vẫn không thể kết nối được.
Tại sao tối nay lại đột nhiên chủ động?
Trong khoảnh khác Ân Nhu cùng hắn nhìn nhau, mặt cô nóng bừng cả lên.
Ánh mắt đang nhìn thẳng vào cô, không phải là đang giải vây cho mình đấy chứ…
Trần Mặc Bạch nâng cằm Thẩm Tây Nguyệt lên, hạ xuống một nụ hôn nhẹ, “Sao vậy, đã ăn no rồi?”
Cơn ngứa ngáy như lông chim khiến Thẩm Tây Nguyệt không tình nguyện mở mắt ra.
Khuôn mặt điển trai phản chiếu ở trong mắt, Thẩm Tây Nguyệt giật mình.
Trần Mặc Bạch thấy bộ dáng mơ hồ của cô, cười đến khóe mắt dài nhỏ cong cong, phong độ trí thức nho nhã cưng chiều: “Bé ngoan, anh còn chưa chúc mừng em.”
Thẩm Tây Nguyệt biết đây chỉ là bộ mặt giả tạo của hắn, trong mắt không có một tia động lòng nào:
“Không phải tháng sau anh mới về nước sao?”
“Nhớ em, nên về sớm.”
Trần Mặc Bạch đợi đến khi toàn thân được gió nóng sưởi ấm, không đến mức làm cô lạnh cóng, mới giơ tay xốc chăn của cô lên.
Thân hình xộc xệch phơi bày trước mắt người đàn ông.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Thẩm Tây Nguyệt muốn ôm lấy mình, cô cử động cánh tay, nhưng sau đó vẫn không che, cứng ngắc buông tay xuống, ngón tay nắm thành nắm đấm.
Trong con ngươi Tô Lâm phản chiếu hình ảnh phản chiếu lấp lánh của thủy tinh, nhẹ nhàng buông ly rượu xuống, “Vậy tôi làm cho.”
“?”
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tô Lâm Chi cúi đầu cài hai cúc áo vest mở rộng, thần sắc bình thản, nhưng lại cho thấy hắn không nói đùa.
Năm đó hắn và Thẩm Tây Nguyệt cùng nhau học violin, ngay cả giáo viên mà họ thuê cũng là cùng một người, tuy rằng hắn không coi trọng việc học violin này, nhưng trình độ cũng ngang tài ngang sức với Thẩm Tây Nguyệt.
“Tôi sẽ thay cô ấy, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ đâu đúng không.”
Ân Nhu kinh ngạc nói: “Đương nhiên sẽ không rồi ạ”
Nhạc cụ của Tô Lâm Chi là danh tiếng đến từ ban nhạc trung học của hắn, chỉ là sau khi nhập học hắn đã có biểu hiện quá chói mắt ở quá nhiều phương diện, người bàn tán nghị luận càng nhiều thì tính cách của hắn lại càng khiêm tốn, những hoạt động mang tính chất kết bạn trong trường học như thế này hắn đều sẽ từ chối uyển chuyển không tham dự.
Không phải Ân Nhu trước đó không có ý định mời hắn, nhưng mạng xã hội của Tô Lâm Chi chỉ giới hạn ở những người trong cùng một nhóm, cô vẫn không thể kết nối được.
Tại sao tối nay lại đột nhiên chủ động?
Trong khoảnh khác Ân Nhu cùng hắn nhìn nhau, mặt cô nóng bừng cả lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt đang nhìn thẳng vào cô, không phải là đang giải vây cho mình đấy chứ…
Trần Mặc Bạch nâng cằm Thẩm Tây Nguyệt lên, hạ xuống một nụ hôn nhẹ, “Sao vậy, đã ăn no rồi?”
Cơn ngứa ngáy như lông chim khiến Thẩm Tây Nguyệt không tình nguyện mở mắt ra.
Khuôn mặt điển trai phản chiếu ở trong mắt, Thẩm Tây Nguyệt giật mình.
Trần Mặc Bạch thấy bộ dáng mơ hồ của cô, cười đến khóe mắt dài nhỏ cong cong, phong độ trí thức nho nhã cưng chiều: “Bé ngoan, anh còn chưa chúc mừng em.”
Thẩm Tây Nguyệt biết đây chỉ là bộ mặt giả tạo của hắn, trong mắt không có một tia động lòng nào:
“Không phải tháng sau anh mới về nước sao?”
“Nhớ em, nên về sớm.”
Trần Mặc Bạch đợi đến khi toàn thân được gió nóng sưởi ấm, không đến mức làm cô lạnh cóng, mới giơ tay xốc chăn của cô lên.
Thân hình xộc xệch phơi bày trước mắt người đàn ông.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Thẩm Tây Nguyệt muốn ôm lấy mình, cô cử động cánh tay, nhưng sau đó vẫn không che, cứng ngắc buông tay xuống, ngón tay nắm thành nắm đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro