Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu
Giới Hạn Roche
2024-10-04 23:36:09
“Hứng thú?”
“Bỗng dưng anh nhớ tới cô ấy mà không có lý do, có phải là đột nhiên phát hiện đàn em có hào quang vô cùng rạng rỡ?” Tuân Du Hàng nháy mắt nhìn hắn.
“Không có.”
Tô Lâm Chi đáp lại một cách chắc nịch và lạnh lùng, nhưng lại cụp mắt suy tư, nhớ xem lần cuối cùng mình nhìn thấy cô là khi nào?
Hình như đó là kỳ nghỉ hè lớp 11 sau khi xác định hắn được cử đi học.
Thẩm Tây Nguyệt lớn lên cùng hắn trong mái ấm gia đình, từ nhỏ hai người đã bị trêu ghẹo là kim đồng ngọc nữ trong đại viện, nhưng thực chất họ chưa bao giờ có bất kỳ tiếp xúc nào vượt ra ngoài ranh giới bạn học.
Thêm nữa, cô cũng từng là người quen thuộc nhất của hắn, mười mấy năm học cùng trường, ngày ngày đến trường và tan trường cùng nhau, lần lượt đứng đầu trong danh sách vinh dự của hai lớp, không giống với những người khác.
Chỉ là tính tình của hai người khá là nhạt nhẽo, ngày thường trao đổi với nhau cũng chỉ giới hạn ở học tập. Giống như hai thiên thể quay với nhau duy trì giới hạn Roche*, không ngừng duy trì khoảng cách hấp dẫn lẫn nhau, tuyệt đối không có khả năng vượt quá giới hạn.
*Giới hạn Roche là một khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có được. Nếu vượt qua khoảng cách đó, thiên thể nhỏ hơn trong hai thiên thể sẽ bị vỡ vụn. Ví dụ, nếu Mặt Trăng vượt qua giới hạn Roche, nó sẽ bị vỡ thành trăm mảnh.
Sau đó mỗi người bọn họ chọn một lĩnh vực khác nhau, cho dù đang học chung trường, cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Nếu không phải mẹ của hắn thỉnh thoảng nhắc tới, mà trong lòng hắn vẫn luôn chôn giấu một mối nghi hoặc có thể có liên quan đến cô, có lẽ đêm nay lần này cũng sẽ không biết được mối nghi hoặc đó là gì.
Vừa mới nhìn thấy cô ở lối đi, cô dường như khác hẳn với hình tượng trong trí nhớ của hắn.
Ngón tay thon dài cầm ly của Tô Lâm Chi bỗng chốc siết chặt lại.
Đêm tối, đôi mắt đẫm nước mắt…
Giống như đêm đó vừa thực vừa ảo.
Không biết là ai, không biết là thật hay giả, đôi môi ướt át dính nhớp, thiếu nữ dùng ánh mắt nhìn cầu xin nhìn hắn, nhón chân hôn hắn, lại ở ngay khi hắn hôn cô lại, cô khóc nức nở nói:
“Cứu em với.”
“Bỗng dưng anh nhớ tới cô ấy mà không có lý do, có phải là đột nhiên phát hiện đàn em có hào quang vô cùng rạng rỡ?” Tuân Du Hàng nháy mắt nhìn hắn.
“Không có.”
Tô Lâm Chi đáp lại một cách chắc nịch và lạnh lùng, nhưng lại cụp mắt suy tư, nhớ xem lần cuối cùng mình nhìn thấy cô là khi nào?
Hình như đó là kỳ nghỉ hè lớp 11 sau khi xác định hắn được cử đi học.
Thẩm Tây Nguyệt lớn lên cùng hắn trong mái ấm gia đình, từ nhỏ hai người đã bị trêu ghẹo là kim đồng ngọc nữ trong đại viện, nhưng thực chất họ chưa bao giờ có bất kỳ tiếp xúc nào vượt ra ngoài ranh giới bạn học.
Thêm nữa, cô cũng từng là người quen thuộc nhất của hắn, mười mấy năm học cùng trường, ngày ngày đến trường và tan trường cùng nhau, lần lượt đứng đầu trong danh sách vinh dự của hai lớp, không giống với những người khác.
Chỉ là tính tình của hai người khá là nhạt nhẽo, ngày thường trao đổi với nhau cũng chỉ giới hạn ở học tập. Giống như hai thiên thể quay với nhau duy trì giới hạn Roche*, không ngừng duy trì khoảng cách hấp dẫn lẫn nhau, tuyệt đối không có khả năng vượt quá giới hạn.
*Giới hạn Roche là một khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có được. Nếu vượt qua khoảng cách đó, thiên thể nhỏ hơn trong hai thiên thể sẽ bị vỡ vụn. Ví dụ, nếu Mặt Trăng vượt qua giới hạn Roche, nó sẽ bị vỡ thành trăm mảnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó mỗi người bọn họ chọn một lĩnh vực khác nhau, cho dù đang học chung trường, cũng không có tiếp xúc quá nhiều.
Nếu không phải mẹ của hắn thỉnh thoảng nhắc tới, mà trong lòng hắn vẫn luôn chôn giấu một mối nghi hoặc có thể có liên quan đến cô, có lẽ đêm nay lần này cũng sẽ không biết được mối nghi hoặc đó là gì.
Vừa mới nhìn thấy cô ở lối đi, cô dường như khác hẳn với hình tượng trong trí nhớ của hắn.
Ngón tay thon dài cầm ly của Tô Lâm Chi bỗng chốc siết chặt lại.
Đêm tối, đôi mắt đẫm nước mắt…
Giống như đêm đó vừa thực vừa ảo.
Không biết là ai, không biết là thật hay giả, đôi môi ướt át dính nhớp, thiếu nữ dùng ánh mắt nhìn cầu xin nhìn hắn, nhón chân hôn hắn, lại ở ngay khi hắn hôn cô lại, cô khóc nức nở nói:
“Cứu em với.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro