Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu
Quan Nghiêu
2024-10-04 23:36:09
Quan Nghiêu động lòng, quan sát xung quanh không ai chú ý về phía bên này, to gan kề đầu lại gần cô hỏi: “Bạn học Thẩm tới đây rồi còn đọc sách, đây là loại sách gì vậy?”
Hắn thấy cách sắp xếp câu chữ có vẻ là thơ, nhưng chữ cái trong đó có chút xa lạ, tò mò nắm lấy trang kế tiếp lật xem thoáng qua.
Thẩm Tây Nguyệt bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình rụt tay lại, quyển sách đặt trên đùi cô rơi xuống.
Nam sinh giúp cô nhặt nó lên, “Xin lỗi đã làm cậu sợ hãi, cuốn sách của cậu này.”
Thẩm Tây Nguyệt lấy lại, đầu lông mày đen nhánh không chút thay đổi của cô hơi cứng lại.
Người đàn ông này dựa vào quá gần.
“Đây là sách tiếng Pháp sao?”
“Ừ.”
Thẩm Tây Nguyệt nhận lấy sách, phát hiện gần như toàn bộ cơ thể của người đàn ông này đang nghiêng người về phía cô, cô đổi tay đang cầm áo khoác của mình sang tay khác, cũng lặng lẽ dời chỗ ngồi từ giữa ghế sang ghế bên trái.
“Chắc cậu học tiếng Pháp nhỉ? Học song ngành à?”
“Không phải, chỉ đọc cho vui thôi.” Thẩm Tây Nguyệt cúi đầu đáp lại, không có ý định nói chuyện quá nhiều.
“Đây là lần đầu tiên bạn học Thẩm đến lễ trao giải phải không?”
“Ừ.”
“Thật giỏi, mới năm hai thôi đã lấy được học bổng rồi, tôi cũng là lần đầu tiên đến lĩnh thưởng, năm ngoái tôi chỉ thiếu một điểm. Bạn học Thẩm có biết tôi không?”
“Không biết.”
Giọng điệu của cô sóng yên biển lặng, không có chút cảm xúc thăng trầm nào, như thể đã thiết lập xong thông số của chương trình, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của nam sinh.
“Tôi là Quan Nghiêu, sinh viên năm thứ hai của học viện kinh tế, nếu bạn học Tây Nguyệt muốn tham gia thi đấu thực hành, chúng ta thành lập một đội sẽ rất thuận tiện.”
Thẩm Tây Nguyệt không có hứng thú, chỉ “Ừ” một tiếng.
Nói chuyện một mình không có ý nghĩa gì, Quan Nghiêu chủ động chọn một đề tài: “Cậu không tò mò làm sao tôi biết cậu sao?”
Còn có thể là gì nữa? Đơn giản chỉ là danh sách khen thưởng, tường thổ lộ*, những bình chọn chính thức hoặc dân gian này đã tăng thêm rất nhiều sự nổi tiếng không cần thiết cho cô.
*app di động có thể giúp mình mạnh dạn nói ra tiếng yêu.
Hắn thấy cách sắp xếp câu chữ có vẻ là thơ, nhưng chữ cái trong đó có chút xa lạ, tò mò nắm lấy trang kế tiếp lật xem thoáng qua.
Thẩm Tây Nguyệt bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình rụt tay lại, quyển sách đặt trên đùi cô rơi xuống.
Nam sinh giúp cô nhặt nó lên, “Xin lỗi đã làm cậu sợ hãi, cuốn sách của cậu này.”
Thẩm Tây Nguyệt lấy lại, đầu lông mày đen nhánh không chút thay đổi của cô hơi cứng lại.
Người đàn ông này dựa vào quá gần.
“Đây là sách tiếng Pháp sao?”
“Ừ.”
Thẩm Tây Nguyệt nhận lấy sách, phát hiện gần như toàn bộ cơ thể của người đàn ông này đang nghiêng người về phía cô, cô đổi tay đang cầm áo khoác của mình sang tay khác, cũng lặng lẽ dời chỗ ngồi từ giữa ghế sang ghế bên trái.
“Chắc cậu học tiếng Pháp nhỉ? Học song ngành à?”
“Không phải, chỉ đọc cho vui thôi.” Thẩm Tây Nguyệt cúi đầu đáp lại, không có ý định nói chuyện quá nhiều.
“Đây là lần đầu tiên bạn học Thẩm đến lễ trao giải phải không?”
“Ừ.”
“Thật giỏi, mới năm hai thôi đã lấy được học bổng rồi, tôi cũng là lần đầu tiên đến lĩnh thưởng, năm ngoái tôi chỉ thiếu một điểm. Bạn học Thẩm có biết tôi không?”
“Không biết.”
Giọng điệu của cô sóng yên biển lặng, không có chút cảm xúc thăng trầm nào, như thể đã thiết lập xong thông số của chương trình, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự nhiệt tình của nam sinh.
“Tôi là Quan Nghiêu, sinh viên năm thứ hai của học viện kinh tế, nếu bạn học Tây Nguyệt muốn tham gia thi đấu thực hành, chúng ta thành lập một đội sẽ rất thuận tiện.”
Thẩm Tây Nguyệt không có hứng thú, chỉ “Ừ” một tiếng.
Nói chuyện một mình không có ý nghĩa gì, Quan Nghiêu chủ động chọn một đề tài: “Cậu không tò mò làm sao tôi biết cậu sao?”
Còn có thể là gì nữa? Đơn giản chỉ là danh sách khen thưởng, tường thổ lộ*, những bình chọn chính thức hoặc dân gian này đã tăng thêm rất nhiều sự nổi tiếng không cần thiết cho cô.
*app di động có thể giúp mình mạnh dạn nói ra tiếng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro