Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 14
Hà Trúc
2024-08-18 11:32:07
Mặc dù nói nhưng vậy nhưng ngày hôm sau Phan Mỹ Phượng vẫn ăn mặc đàng hoàng, một tay ôm con một tay xách một con gà mái đi nhờ máy cày của người đồng hương về phía quê.
Châu Thiện không được ra ngoài nhiều, cho nên lúc này cô bé nhìn gì cũng thấy mới lạ, đặc biệt là máy cày mà khi khởi động động cơ là bắt đầu xóc nảy dưới mông càng thu hút sự chú ý của cô bé.
Người phàm khéo tay, thần tiên có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
Cuộc sống ở nhân gian đối với cô bé mà nói rất mới mẻ.
Tivi, máy cày, điện thoại, đèn…tất cả đều rất mới lạ với cô bé.
Lúc cô bé còn ở Tiên giới cũng ít khi ra ngoài, ngoài ngủ thì chính là ngủ, thi thoảng được nhờ vả ra ngoài làm chút việc.
Cuộc sống nhân gian phồn hoa đối với cô bé mà nói là quá thần bí và xa xăm.
Nhìn qua nhìn lại, Châu Thiện nhìn trúng kẹo chỉ ở sạp bên đường, cô bé bắt đầu chảy nước miếng, bởi vì trông chúng rất thơm ngọt.
Phan Mỹ Phượng cũng chú ý đến ánh mắt hâm mộ của cô bé, trong viện cũng có đứa trẻ nhà khác nhưng Châu Thiện là nghe lời nhất, không ồn ào, cùng ăn cơm còn trộn lẫn hạt cám với bọn họ cũng không oán trách nửa lời, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Phan Mỹ Phượng cắn răng dùng hai hào mua một miếng kẹo chỉ cho cô bé.
Châu Thiện cầm miếng kẹo chỉ bảo Phan Mỹ Phượng ăn một miếng trước sau đó mới ăn, cả quãng đường ngọt ngào đi đến nhà họ Phan.
Nhà mẹ đẻ của Phan Mỹ Phượng ở một thôn nhỏ hẻo lánh phía nam, cách huyện thành khoảng mười kilomet, đã từ biệt mấy năm rồi cô ấy mới đưa con lại một lần nữa bước vào nhà mẹ đẻ.
Bà Phan mở cửa nhà nhìn thấy con gái mình thì rất vui mừng, sau đó nhìn thấy cô bé phấn điêu ngọc mài trong lòng con gái thì mặt xị ra.
“Sao con đưa cả nó đến?”
Bà ta không thích Châu Thiện.
Vốn dĩ bà Phan thấy con gái vẫn chưa có con nên hơi vội, sau đó lâu dần bà ta lại không vội nữa.
Không phải không sinh được sao? Vậy thì càng tốt.
Dù sao quan hệ giữa con gái và nhà chồng cũng không tốt, hơn nữa con rể lại là người mềm lòng nghe lời vợ, sau này bọn chúng sẽ cần người chăm sóc lúc tuổi già, việc này cứ giao cho cháu trai ruột của bà ta, cũng chính là nhóc béo cháu trai của Phan Mỹ Phượng không phải vừa hay sao?
Đến lúc đó đồ của con rể không phải sẽ thành đồ của nhóc béo, cũng chính là đồ của nhà họ Phan à?
Con rể dù sao cũng là người trong đơn vị, tiền tích lũy chắc chắn không hề ít.
Bây giờ trù tính tốt như vậy lại trôi theo dòng nước vì Châu Thiện đột nhiên xuất hiện, như vậy thì bà ta sao có thể cho Châu Thiện sắc mặt tốt được?
Bà Phan buồn bực trong lòng, sự nhiệt tình ban đầu đã nhạt đi rất nhiều.
Cánh tay ôm Châu Thiện của Phan Mỹ Phượng hơi xiết chặt, cô ấy cố gắng gượng cười nói: “Con chỉ tới thăm một chút thôi, con không vào ngồi đâu.”
Tay Châu Thiện vẫn còn vuốt nhẹ mấy tấm bùa trong túi, ngẩng đầu mượn ánh sáng mờ tối trên đầu giường lướt nhìn Phan Mỹ Long một cái.
Đường vân trán chằng chịt, vận thế trở ngại, xương gò má cao không thịt hơn nữa xương hàm ngang bạnh, ấn đường màu đen đỏ, rõ ràng người này vừa ngang ngược lại dễ dính vào thị phi.
Nhưng mạng người này cũng rất cứng, là tướng sống lâu.
Mặt của Phan Mỹ Long không giống người tụ tài, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo đảm một đời ấm no. Anh ta không thể nào mở nhà máy, vậy rốt cuộc sai ở đâu?
Châu Thiện không được ra ngoài nhiều, cho nên lúc này cô bé nhìn gì cũng thấy mới lạ, đặc biệt là máy cày mà khi khởi động động cơ là bắt đầu xóc nảy dưới mông càng thu hút sự chú ý của cô bé.
Người phàm khéo tay, thần tiên có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
Cuộc sống ở nhân gian đối với cô bé mà nói rất mới mẻ.
Tivi, máy cày, điện thoại, đèn…tất cả đều rất mới lạ với cô bé.
Lúc cô bé còn ở Tiên giới cũng ít khi ra ngoài, ngoài ngủ thì chính là ngủ, thi thoảng được nhờ vả ra ngoài làm chút việc.
Cuộc sống nhân gian phồn hoa đối với cô bé mà nói là quá thần bí và xa xăm.
Nhìn qua nhìn lại, Châu Thiện nhìn trúng kẹo chỉ ở sạp bên đường, cô bé bắt đầu chảy nước miếng, bởi vì trông chúng rất thơm ngọt.
Phan Mỹ Phượng cũng chú ý đến ánh mắt hâm mộ của cô bé, trong viện cũng có đứa trẻ nhà khác nhưng Châu Thiện là nghe lời nhất, không ồn ào, cùng ăn cơm còn trộn lẫn hạt cám với bọn họ cũng không oán trách nửa lời, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Phan Mỹ Phượng cắn răng dùng hai hào mua một miếng kẹo chỉ cho cô bé.
Châu Thiện cầm miếng kẹo chỉ bảo Phan Mỹ Phượng ăn một miếng trước sau đó mới ăn, cả quãng đường ngọt ngào đi đến nhà họ Phan.
Nhà mẹ đẻ của Phan Mỹ Phượng ở một thôn nhỏ hẻo lánh phía nam, cách huyện thành khoảng mười kilomet, đã từ biệt mấy năm rồi cô ấy mới đưa con lại một lần nữa bước vào nhà mẹ đẻ.
Bà Phan mở cửa nhà nhìn thấy con gái mình thì rất vui mừng, sau đó nhìn thấy cô bé phấn điêu ngọc mài trong lòng con gái thì mặt xị ra.
“Sao con đưa cả nó đến?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta không thích Châu Thiện.
Vốn dĩ bà Phan thấy con gái vẫn chưa có con nên hơi vội, sau đó lâu dần bà ta lại không vội nữa.
Không phải không sinh được sao? Vậy thì càng tốt.
Dù sao quan hệ giữa con gái và nhà chồng cũng không tốt, hơn nữa con rể lại là người mềm lòng nghe lời vợ, sau này bọn chúng sẽ cần người chăm sóc lúc tuổi già, việc này cứ giao cho cháu trai ruột của bà ta, cũng chính là nhóc béo cháu trai của Phan Mỹ Phượng không phải vừa hay sao?
Đến lúc đó đồ của con rể không phải sẽ thành đồ của nhóc béo, cũng chính là đồ của nhà họ Phan à?
Con rể dù sao cũng là người trong đơn vị, tiền tích lũy chắc chắn không hề ít.
Bây giờ trù tính tốt như vậy lại trôi theo dòng nước vì Châu Thiện đột nhiên xuất hiện, như vậy thì bà ta sao có thể cho Châu Thiện sắc mặt tốt được?
Bà Phan buồn bực trong lòng, sự nhiệt tình ban đầu đã nhạt đi rất nhiều.
Cánh tay ôm Châu Thiện của Phan Mỹ Phượng hơi xiết chặt, cô ấy cố gắng gượng cười nói: “Con chỉ tới thăm một chút thôi, con không vào ngồi đâu.”
Tay Châu Thiện vẫn còn vuốt nhẹ mấy tấm bùa trong túi, ngẩng đầu mượn ánh sáng mờ tối trên đầu giường lướt nhìn Phan Mỹ Long một cái.
Đường vân trán chằng chịt, vận thế trở ngại, xương gò má cao không thịt hơn nữa xương hàm ngang bạnh, ấn đường màu đen đỏ, rõ ràng người này vừa ngang ngược lại dễ dính vào thị phi.
Nhưng mạng người này cũng rất cứng, là tướng sống lâu.
Mặt của Phan Mỹ Long không giống người tụ tài, nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo đảm một đời ấm no. Anh ta không thể nào mở nhà máy, vậy rốt cuộc sai ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro