Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 31
Hà Trúc
2024-08-18 11:32:07
Bởi vì trong lòng vẫn nhớ tới tướng mặt hôm nay của Lý Miên Miên, lớp mẫu giáo tan học sớm hơn tiểu học một chút, Châu Thiện vừa hết giờ học đã chạy như bay đến trước cửa lớp hai đợi Miên Miên tan học.
Cô bé vịn vào khe cửa nhìn vào bên trong, nhưng không thấy bóng dáng Lý Miên Miên đâu, lập tức sửng sốt.
Trong phòng học giáo viên đang cầm thước dạy học, vừa hay phát hiện ra Châu Thiện bên ngoài cửa, liền nhanh chân bước ra: “Bạn học nhỏ này có chuyện gì sao?”
Châu Thiện nặn ra một nụ cười giả lả đáng yêu: “Em tìm Lý Miên Miên.”
Giáo viên rất kiên nhẫn: “Lý Miên Miên à, lúc trưa đã được cậu em ấy đến đón rồi.”
Cậu của Lý Miên Miên? Vậy chính là anh em của thím Trương rồi, nhưng mấy ngày trước từ miệng của Phan Mỹ Phượng cô bé hình như nghe nói anh em của thím Trương đến tỉnh Phi Lãm xuất hàng rồi mà. Bằng không có anh em của thím Trương ở đây, Lý Thủy Sinh cũng không dám đánh đập hung dữ như vậy.
Cô bé nghi ngờ trở về nhà.
Vẫn chưa tới lúc ăn cơm, thím Trương đã rối rít chạy vào: “Thiện Thiện à, Miên Miên có ở nhà cháu không?”
Châu Thiện nghi ngờ: “Không có ạ.”
Trên mặt Trương Tố Phân vẫn bị bầm tím, càng sốt ruột hơn: “Con nhóc này chết đâu rồi, còn bảo nó hôm nay về sớm chút đi đến nhà ông bà ngoại.”
Châu Thiện kỳ lạ nhìn thím Trương đang lo lắng: “Giáo viên của Miên Miên nói cậu chị ấy đến đón chị ấy rồi.”
Phan Mỹ Phượng đang thái ớt, nghe thấy thế cầm dao bếp xông tới: “Con nít như con nói bậy cái gì đó, hai cậu của Miên Miên phải nửa tháng nữa mới về được.”
Vậy người đón Lý Miên Miên là ai?
Sắc mặt Trương Tố Phân lập tức trắng bệch, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Phan Mỹ Phượng giơ tay đỡ lấy cô ấy.
Trương Tố Phân thở hổn hển: “Nhất định là tên trời đánh kia, nhất định là anh ta cướp Miên Miên đi.”
Con ngươi của Trương Tố Phân hơi mờ đi: “Anh ta muốn ly hôn với tôi, tôi không đồng ý, anh ta liền cướp Miên Miên ép tôi phải đồng ý.”
Phan Mỹ Phượng kinh ngạc một lúc: “Tố Phân, chuyện này là thế nào?”
Trương Tố Phân không nén được đau lòng: “Giờ anh ta có hồ ly tinh bên ngoài, cánh cũng cứng cáp rồi, nên ép tôi phải ly hôn, nói tiền trong nhà đều là anh ta kiếm được, muốn tôi nhanh chóng thu dọn mớ rách nát của mình cuốn xéo.”
Ở huyện La Hoa, ly hôn là một từ khủng khiếp đến mức nào.
Phan Mỹ Phượng cũng bị dọa sợ chết khiếp: “Thủy Sinh này giờ sao lại thành ra như vậy!”
Trương Tố Phân đau khổ lắc đầu: “Nhìn nhầm rồi, ban đầu là tôi nhìn nhầm người rồi.”
Mặt và cổ cũng như những vùng da hở khác của cô ấy đều là vết sưng và bầm tím, tất cả những thứ này so sánh với khoảnh khắc thân mật thoáng qua ban đầu đó, là mỉa mai đến mức nào.
Trương Tố Phân cũng không nhịn nổi nữa, che mặt gào khóc nức nở.
Trương Tố Phân vừa khóc, Phan Mỹ Phượng liền ra sức nháy mắt ra hiệu cho Châu Thiện nhanh chóng ra ngoài.
......
Ai thèm xem chứ!
Châu Thiện bĩu môi, cầm cặp sách của mình lên rồi lại đi ra ngoài, sau đó ghé vào cạnh cửa nghe trộm.
Phan Mỹ Phượng mất kiên nhẫn đi tới kéo cửa vào: “Đi đi, tự đi chơi đi.”
Trong cửa truyền tới tiếng khuyên giải không rõ ràng của Phan Mỹ Phượng, cô ấy khuyên thím Trương giờ nên tìm được Miên Miên trước đã.
Đúng rồi, Lý Miên Miên.
Việc cấp bách trước mắt phải là Lý Miên Miên mới đúng!
Châu Thiện ảo não vỗ đầu mình một cái.
Thím Trương cho rằng Lý Miên Miên rất có thể là bị Lý Thủy Sinh đón đi, nhưng Châu Thiện lại không cho là như vậy.
Cô bé vịn vào khe cửa nhìn vào bên trong, nhưng không thấy bóng dáng Lý Miên Miên đâu, lập tức sửng sốt.
Trong phòng học giáo viên đang cầm thước dạy học, vừa hay phát hiện ra Châu Thiện bên ngoài cửa, liền nhanh chân bước ra: “Bạn học nhỏ này có chuyện gì sao?”
Châu Thiện nặn ra một nụ cười giả lả đáng yêu: “Em tìm Lý Miên Miên.”
Giáo viên rất kiên nhẫn: “Lý Miên Miên à, lúc trưa đã được cậu em ấy đến đón rồi.”
Cậu của Lý Miên Miên? Vậy chính là anh em của thím Trương rồi, nhưng mấy ngày trước từ miệng của Phan Mỹ Phượng cô bé hình như nghe nói anh em của thím Trương đến tỉnh Phi Lãm xuất hàng rồi mà. Bằng không có anh em của thím Trương ở đây, Lý Thủy Sinh cũng không dám đánh đập hung dữ như vậy.
Cô bé nghi ngờ trở về nhà.
Vẫn chưa tới lúc ăn cơm, thím Trương đã rối rít chạy vào: “Thiện Thiện à, Miên Miên có ở nhà cháu không?”
Châu Thiện nghi ngờ: “Không có ạ.”
Trên mặt Trương Tố Phân vẫn bị bầm tím, càng sốt ruột hơn: “Con nhóc này chết đâu rồi, còn bảo nó hôm nay về sớm chút đi đến nhà ông bà ngoại.”
Châu Thiện kỳ lạ nhìn thím Trương đang lo lắng: “Giáo viên của Miên Miên nói cậu chị ấy đến đón chị ấy rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phan Mỹ Phượng đang thái ớt, nghe thấy thế cầm dao bếp xông tới: “Con nít như con nói bậy cái gì đó, hai cậu của Miên Miên phải nửa tháng nữa mới về được.”
Vậy người đón Lý Miên Miên là ai?
Sắc mặt Trương Tố Phân lập tức trắng bệch, suýt nữa ngã xuống đất, may mà Phan Mỹ Phượng giơ tay đỡ lấy cô ấy.
Trương Tố Phân thở hổn hển: “Nhất định là tên trời đánh kia, nhất định là anh ta cướp Miên Miên đi.”
Con ngươi của Trương Tố Phân hơi mờ đi: “Anh ta muốn ly hôn với tôi, tôi không đồng ý, anh ta liền cướp Miên Miên ép tôi phải đồng ý.”
Phan Mỹ Phượng kinh ngạc một lúc: “Tố Phân, chuyện này là thế nào?”
Trương Tố Phân không nén được đau lòng: “Giờ anh ta có hồ ly tinh bên ngoài, cánh cũng cứng cáp rồi, nên ép tôi phải ly hôn, nói tiền trong nhà đều là anh ta kiếm được, muốn tôi nhanh chóng thu dọn mớ rách nát của mình cuốn xéo.”
Ở huyện La Hoa, ly hôn là một từ khủng khiếp đến mức nào.
Phan Mỹ Phượng cũng bị dọa sợ chết khiếp: “Thủy Sinh này giờ sao lại thành ra như vậy!”
Trương Tố Phân đau khổ lắc đầu: “Nhìn nhầm rồi, ban đầu là tôi nhìn nhầm người rồi.”
Mặt và cổ cũng như những vùng da hở khác của cô ấy đều là vết sưng và bầm tím, tất cả những thứ này so sánh với khoảnh khắc thân mật thoáng qua ban đầu đó, là mỉa mai đến mức nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tố Phân cũng không nhịn nổi nữa, che mặt gào khóc nức nở.
Trương Tố Phân vừa khóc, Phan Mỹ Phượng liền ra sức nháy mắt ra hiệu cho Châu Thiện nhanh chóng ra ngoài.
......
Ai thèm xem chứ!
Châu Thiện bĩu môi, cầm cặp sách của mình lên rồi lại đi ra ngoài, sau đó ghé vào cạnh cửa nghe trộm.
Phan Mỹ Phượng mất kiên nhẫn đi tới kéo cửa vào: “Đi đi, tự đi chơi đi.”
Trong cửa truyền tới tiếng khuyên giải không rõ ràng của Phan Mỹ Phượng, cô ấy khuyên thím Trương giờ nên tìm được Miên Miên trước đã.
Đúng rồi, Lý Miên Miên.
Việc cấp bách trước mắt phải là Lý Miên Miên mới đúng!
Châu Thiện ảo não vỗ đầu mình một cái.
Thím Trương cho rằng Lý Miên Miên rất có thể là bị Lý Thủy Sinh đón đi, nhưng Châu Thiện lại không cho là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro