Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 34
Hà Trúc
2024-08-18 11:32:07
Lại nghĩ về con quỷ đòi mạng trong xó nhà kia, tất cả đã được đưa ra ánh sáng.
Sấm sét chính là vật chí cương chí dương, quỷ lại là âm sát, nếu như cô bé gọi thiên lôi tới, ngược lại sấm sét sẽ đánh xuống nữ quỷ đó trước tiên.
Châu Thiện thu hồi pháp quyết, hai tay kết ấn trước ngực: “Định.”
Người đàn ông da ngăm đen vốn đang cười dữ tợn đột nhiên cơ thể cứng đờ, cơ bắp, máu huyết và xương cốt đều bị ngoại lực chèn ép, không thể động đậy, nhưng ngũ quan lại càng lúc càng rõ ràng.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân sột soạt, sau cổ gã bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh.
Châu Thiện yên lặng vòng qua phía sau gã, đỡ Lý Miên Miên vào trong lòng mình.
Khóe mắt gã vẫn còn có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt trắng trẻo của cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, cùng với vẻ mặt lạnh lùng và u ám đó.
Châu Thiện cõng Lý Miên Miên trên lưng, sau đó dừng lại tại nơi mà nữ quỷ nhỏ đang ở.
Nữ quỷ nhỏ đang khóc thút thít, nhận ra được mùi người sống mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Gương mặt của nữ quỷ nhỏ mơ hồ, phát giác được Châu Thiện nhìn chòng chọc vào cô ta, lúc này mới ngưng tiếng nức nở: “Cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Châu Thiện đã rèn luyện tuệ nhãn của mình đến cực điểm, rót pháp lực vào hai mắt một cách điên cuồng rồi nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ đó.
“Duy Ma Kinh” có viết: “Cái thấy thật còn không thấy thật thay, huống gì chẳng phải thật. Vì cớ sao vậy? Chẳng phải mắt thịt thấy được, mà tuệ nhãn mới có thể thấy.”
Khi tuệ nhãn được hướng đến cực điểm, thì có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai.
Có điều hao phí pháp lực cực lớn, thời gian quan sát cũng chẳng qua là một khoảnh khắc mà thôi.
Một khoảnh khắc này, cũng đủ để cô bé nhìn thấu hết cuộc đời nữ quỷ.
Nữ quỷ lúc còn sống có một cái tên mụ, gọi là Hương Hương, người huyện Nguyên tỉnh Bình, cha mẹ đều làm thuê kiếm tiền ở tỉnh ngoài, thường ngày đều sống với ông bà nội. Cầm thú là hàng xóm của Hương Hương, học xong tiểu học thì không chịu đi học nữa, cả ngày ăn chơi lêu lổng trong xóm, người lại xấu xí, nên đến tuổi cập kê cũng không cưới được vợ.
Cầm thú bình thường hay thích lợi dụng mấy cô gái chưa chồng con gái mới lớn trong xóm, cuối cùng lại để mắt tới Hương Hương.
Hương Hương xinh đẹp đáng yêu, cha mẹ cô bé đều ở bên ngoài, ông nội lại nằm liệt giường, chỉ có bà nội đau ốm lo liệu mọi việc trong nhà.
Hương Hương hoạt bát nghịch ngợm, một hôm nào đó bị cầm thú lấy danh nghĩa chơi trò chơi lừa về nhà cưỡng bức, sau đó bóp cổ cho tới chết rồi dìm xác xuống ao.
Bà nội cô bé tìm khắp nơi không thấy khóc đến đứt từng khúc ruột, cầm thú lại nghênh ngang gánh trên vai một mạng người chạy trốn khỏi nhà đến nương tựa chị ruột của mình ở huyện La Hoa.
Đợi đến khi tìm được thi thể cô bé trong ao nước, sớm đã thối rữa không còn hình người, cảnh sát liền lấy lý do trẻ con ham chơi rơi xuống nước mà qua loa kết án. Nhưng kẻ này, vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật!
Từ khoảnh khắc mà Hương Hương chết, oán khí của cô bé đã quấn lên người tên súc sinh này!
Đáng tiếc tên súc sinh có hung quang che chở, quỷ sát bình thường không đến gần được.
Chút lý trí còn sót lại của Châu Thiện đã hoàn toàn bị lửa giận đốt cháy sạch sẽ.
Địa ngục trống rỗng, ác quỷ ở nhân gian!
Sắc mặt cô bé bình tĩnh, nhấc tay phải lên, một cỗ âm khí chui vào trong người tên cầm thú đó.
Sấm sét chính là vật chí cương chí dương, quỷ lại là âm sát, nếu như cô bé gọi thiên lôi tới, ngược lại sấm sét sẽ đánh xuống nữ quỷ đó trước tiên.
Châu Thiện thu hồi pháp quyết, hai tay kết ấn trước ngực: “Định.”
Người đàn ông da ngăm đen vốn đang cười dữ tợn đột nhiên cơ thể cứng đờ, cơ bắp, máu huyết và xương cốt đều bị ngoại lực chèn ép, không thể động đậy, nhưng ngũ quan lại càng lúc càng rõ ràng.
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân sột soạt, sau cổ gã bất giác lấm tấm mồ hôi lạnh.
Châu Thiện yên lặng vòng qua phía sau gã, đỡ Lý Miên Miên vào trong lòng mình.
Khóe mắt gã vẫn còn có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt trắng trẻo của cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, cùng với vẻ mặt lạnh lùng và u ám đó.
Châu Thiện cõng Lý Miên Miên trên lưng, sau đó dừng lại tại nơi mà nữ quỷ nhỏ đang ở.
Nữ quỷ nhỏ đang khóc thút thít, nhận ra được mùi người sống mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Gương mặt của nữ quỷ nhỏ mơ hồ, phát giác được Châu Thiện nhìn chòng chọc vào cô ta, lúc này mới ngưng tiếng nức nở: “Cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Châu Thiện đã rèn luyện tuệ nhãn của mình đến cực điểm, rót pháp lực vào hai mắt một cách điên cuồng rồi nhìn thẳng vào đôi mắt quỷ đó.
“Duy Ma Kinh” có viết: “Cái thấy thật còn không thấy thật thay, huống gì chẳng phải thật. Vì cớ sao vậy? Chẳng phải mắt thịt thấy được, mà tuệ nhãn mới có thể thấy.”
Khi tuệ nhãn được hướng đến cực điểm, thì có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều hao phí pháp lực cực lớn, thời gian quan sát cũng chẳng qua là một khoảnh khắc mà thôi.
Một khoảnh khắc này, cũng đủ để cô bé nhìn thấu hết cuộc đời nữ quỷ.
Nữ quỷ lúc còn sống có một cái tên mụ, gọi là Hương Hương, người huyện Nguyên tỉnh Bình, cha mẹ đều làm thuê kiếm tiền ở tỉnh ngoài, thường ngày đều sống với ông bà nội. Cầm thú là hàng xóm của Hương Hương, học xong tiểu học thì không chịu đi học nữa, cả ngày ăn chơi lêu lổng trong xóm, người lại xấu xí, nên đến tuổi cập kê cũng không cưới được vợ.
Cầm thú bình thường hay thích lợi dụng mấy cô gái chưa chồng con gái mới lớn trong xóm, cuối cùng lại để mắt tới Hương Hương.
Hương Hương xinh đẹp đáng yêu, cha mẹ cô bé đều ở bên ngoài, ông nội lại nằm liệt giường, chỉ có bà nội đau ốm lo liệu mọi việc trong nhà.
Hương Hương hoạt bát nghịch ngợm, một hôm nào đó bị cầm thú lấy danh nghĩa chơi trò chơi lừa về nhà cưỡng bức, sau đó bóp cổ cho tới chết rồi dìm xác xuống ao.
Bà nội cô bé tìm khắp nơi không thấy khóc đến đứt từng khúc ruột, cầm thú lại nghênh ngang gánh trên vai một mạng người chạy trốn khỏi nhà đến nương tựa chị ruột của mình ở huyện La Hoa.
Đợi đến khi tìm được thi thể cô bé trong ao nước, sớm đã thối rữa không còn hình người, cảnh sát liền lấy lý do trẻ con ham chơi rơi xuống nước mà qua loa kết án. Nhưng kẻ này, vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật!
Từ khoảnh khắc mà Hương Hương chết, oán khí của cô bé đã quấn lên người tên súc sinh này!
Đáng tiếc tên súc sinh có hung quang che chở, quỷ sát bình thường không đến gần được.
Chút lý trí còn sót lại của Châu Thiện đã hoàn toàn bị lửa giận đốt cháy sạch sẽ.
Địa ngục trống rỗng, ác quỷ ở nhân gian!
Sắc mặt cô bé bình tĩnh, nhấc tay phải lên, một cỗ âm khí chui vào trong người tên cầm thú đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro