Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 45
Hà Trúc
2024-08-18 11:32:07
Lưỡi dao vừa rút ra liền tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mang theo sát khí bộc phát, người chủ nhân như Hứa đại sư cũng hơi sợ con dao găm đó, sau khi dùng nó cắt đứt đầu gà liền lập tức cho nó vào vỏ.
Rất rõ ràng, đây là một con dao hung, hơn nữa còn là tà vật đã có niên đại.
Phải biết rằng, binh khí trước kia không được rèn đúc hàng loạt trong công xưởng như hiện giờ, mà thợ rèn phải tôi luyện từng chút từng chút một, mỗi món binh khí đều phải hao tốn tâm tư rất lớn, dao găm tốt trên thân nó đều có linh khí.
Trong này, liền có người nổi tà tâm, cho rằng thêm vào máu người mới có thể rèn ra binh khí tốt tuyệt thế. Nếu cô bé không đoán sai, con dao găm mà Hứa đại sư cầm trong tay chính là dao cổ dùng người sống làm vật tế mới rèn ra được. Con dao găm này hít đủ máu tươi, cho nên toàn thân mới đen kịt, thân dao phát ra sát khí nặng nề.
Hứa đại sư cũng không hoàn toàn thu phục được con dao găm đó, vật này thậm chí tà ác tới mức có thể nuốt chửng chủ nhân, nếu không thể thu phục nó mà còn mang theo bên người quanh năm suốt tháng, chỉ sợ người đó không lâu sau sẽ bị lệ thuộc vào nó. Một khi người đó hơi có tuổi, con dao hung này sẽ hút cạn máu tươi khắp người, sau đó đi tìm kiếm cái gọi là “chủ nhân” tiếp theo.
Có điều con dao găm này đi theo Hứa đại sư thời gian chưa lâu, tuy rằng đã sinh ra ảnh hưởng đối với tâm trí gã, nhưng vẫn chưa khiến gã hoàn toàn bị phụ thuộc.
Thứ người thường sợ hãi tránh còn không kịp, nhưng Châu Thiện lại vô cùng thích thú —— cô bé vẫn còn thiếu một món pháp khí thuận tay.
Nếu Hứa đại sư này đã muốn mạng của cô bé, cô bé lấy một con dao găm của gã ta, chắc không quá đáng chứ?
Trong lúc tâm tư xoay chuyển trong chớp mắt, người đàn ông béo đã thở hồng hộc di chuyển phiến đá lớn, hắn ta lấy một khúc gỗ hoàng dương thật dày, trên đó buộc một sợi dây thừng màu đỏ, bắc ngang miệng giếng: “Đại sư, xong rồi.”
Hứa đại sư bình tĩnh gật đầu, lại lấy máu gà bôi lên đoạn thừng đỏ, mà sau đó thắt một thòng lọng ở cuối dây thừng, thòng vào cổ Châu Thiện đang “hôn mê”.
Người đàn ông béo lấy hết sức ôm Châu Thiện lên, ném cô bé vào trong giếng.
Sợi dây thừng chốc lát siết chặt, Châu Thiện cứ vậy lơ lửng trong giếng không rơi xuống, mắt thấy sắp sửa bị siết cho tới chết.
Hứa đại sư đó quẹt hàng nước mắt cá sấu vốn dĩ đã không tồn tại: “Nhóc con yên lòng ra đi nhé, kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt.”
Châu Thiện lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt, đã nhìn thấy mấy bộ hài cốt trắng xóa trong dòng nước đen ngòm bên trong giếng, xương cốt cực kỳ mảnh nhỏ, rõ ràng đều là trẻ em.
Căm phẫn là mùi vị như thế nào? Muốn giết người là mùi vị như thế nào?
Châu Thiện trong phút chốc đều đã cảm nhận được hết.
Chẳng trách trước đó nhìn thấy tướng mặt của người đàn ông béo này cô bé đã thấy không ổn, người này đích thực là tướng phú quý tài vận, nhưng hắn ta lại có một đôi mắt ba tròng trắng*, thiên trung* sụp đổ, ấn đường mi tâm nối liền, không những khắc cha mẹ còn là dấu hiệu của tướng đoản mệnh.
*Ba tròng trắng: con ngươi ở trên cùng hoặc dưới cùng của mắt, ba mặt thấy rõ lòng trắng nhiều hơn.
Thiên trung: là vị trí ở chính giữa và trên vùng trán.
Rất rõ ràng, đây là một con dao hung, hơn nữa còn là tà vật đã có niên đại.
Phải biết rằng, binh khí trước kia không được rèn đúc hàng loạt trong công xưởng như hiện giờ, mà thợ rèn phải tôi luyện từng chút từng chút một, mỗi món binh khí đều phải hao tốn tâm tư rất lớn, dao găm tốt trên thân nó đều có linh khí.
Trong này, liền có người nổi tà tâm, cho rằng thêm vào máu người mới có thể rèn ra binh khí tốt tuyệt thế. Nếu cô bé không đoán sai, con dao găm mà Hứa đại sư cầm trong tay chính là dao cổ dùng người sống làm vật tế mới rèn ra được. Con dao găm này hít đủ máu tươi, cho nên toàn thân mới đen kịt, thân dao phát ra sát khí nặng nề.
Hứa đại sư cũng không hoàn toàn thu phục được con dao găm đó, vật này thậm chí tà ác tới mức có thể nuốt chửng chủ nhân, nếu không thể thu phục nó mà còn mang theo bên người quanh năm suốt tháng, chỉ sợ người đó không lâu sau sẽ bị lệ thuộc vào nó. Một khi người đó hơi có tuổi, con dao hung này sẽ hút cạn máu tươi khắp người, sau đó đi tìm kiếm cái gọi là “chủ nhân” tiếp theo.
Có điều con dao găm này đi theo Hứa đại sư thời gian chưa lâu, tuy rằng đã sinh ra ảnh hưởng đối với tâm trí gã, nhưng vẫn chưa khiến gã hoàn toàn bị phụ thuộc.
Thứ người thường sợ hãi tránh còn không kịp, nhưng Châu Thiện lại vô cùng thích thú —— cô bé vẫn còn thiếu một món pháp khí thuận tay.
Nếu Hứa đại sư này đã muốn mạng của cô bé, cô bé lấy một con dao găm của gã ta, chắc không quá đáng chứ?
Trong lúc tâm tư xoay chuyển trong chớp mắt, người đàn ông béo đã thở hồng hộc di chuyển phiến đá lớn, hắn ta lấy một khúc gỗ hoàng dương thật dày, trên đó buộc một sợi dây thừng màu đỏ, bắc ngang miệng giếng: “Đại sư, xong rồi.”
Hứa đại sư bình tĩnh gật đầu, lại lấy máu gà bôi lên đoạn thừng đỏ, mà sau đó thắt một thòng lọng ở cuối dây thừng, thòng vào cổ Châu Thiện đang “hôn mê”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông béo lấy hết sức ôm Châu Thiện lên, ném cô bé vào trong giếng.
Sợi dây thừng chốc lát siết chặt, Châu Thiện cứ vậy lơ lửng trong giếng không rơi xuống, mắt thấy sắp sửa bị siết cho tới chết.
Hứa đại sư đó quẹt hàng nước mắt cá sấu vốn dĩ đã không tồn tại: “Nhóc con yên lòng ra đi nhé, kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt.”
Châu Thiện lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, vừa mở mắt, đã nhìn thấy mấy bộ hài cốt trắng xóa trong dòng nước đen ngòm bên trong giếng, xương cốt cực kỳ mảnh nhỏ, rõ ràng đều là trẻ em.
Căm phẫn là mùi vị như thế nào? Muốn giết người là mùi vị như thế nào?
Châu Thiện trong phút chốc đều đã cảm nhận được hết.
Chẳng trách trước đó nhìn thấy tướng mặt của người đàn ông béo này cô bé đã thấy không ổn, người này đích thực là tướng phú quý tài vận, nhưng hắn ta lại có một đôi mắt ba tròng trắng*, thiên trung* sụp đổ, ấn đường mi tâm nối liền, không những khắc cha mẹ còn là dấu hiệu của tướng đoản mệnh.
*Ba tròng trắng: con ngươi ở trên cùng hoặc dưới cùng của mắt, ba mặt thấy rõ lòng trắng nhiều hơn.
Thiên trung: là vị trí ở chính giữa và trên vùng trán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro