Bộc lộ cảm xúc
2024-08-19 09:40:31
Sau khi đưa Mặc Huyền Ca về nhà, Tề Khuynh trở về, cô cởi giày cất vào
trong tủ rồi đi đến chỗ phòng khách, tại đây, Tề Thiên Vũ vẫn còn đang
ngồi xem văn kiện, hắn hình như là đang chờ cô trở về.
" Anh đang đợi em sao? " Tề Khuynh bước đến ngồi ở sofa kế bên.
'Ạch' Tề Thiên Vũ để mạnh đóng văn kiện lên bàn. Hắn giương mắt nhìn cô, ánh mắt như có điều bất mãn muốn nói. " Tại sao lại muốn dọn ra ở riêng? "
Thì ra là chuyện này, Tề Khuynh trong lòng thở dài, cô cũng đoán được Tề Thiên Vũ chắc chắn sẽ hỏi vấn đề này nên đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng để ứng phó với anh, cô lên tiếng giải thích.
" Em muốn trải nghiệm một cuộc sống tự lập, dù gì em cũng 25 tuổi rồi, không thể lại dựa vào người hậu kẻ hạ của Tề gia được, mặc dù không thích cuộc sống nghèo khó nhưng cũng rất muốn được tự thân vận động. "
Tề Khuynh cũng thực không dám nghĩ, nếu Tề Thiên Vũ biết những lý do mình nói nãy giờ đều xuất phát từ ý muốn muốn cùng Mặc Huyền Ca một chỗ thì không biết hắn sẽ nổi trận như thế nào. Đến lúc đó, không chỉ mình mà cả nàng chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy bởi hắn.
Tề Thiên Vũ nghiêm mặt, hắn ngày ngày nhìn cô một trưởng thành, cũng là người hiểu rõ cô hơn ai hết, ấy vậy mà hắn lại không biết cô có cái suy nghĩ tự lập như thế này, cô như vậy chính là không cần đến sự chở che của hắn nữa phải không?
" Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Cuộc sống em nói không phải dễ dàng, sáng đi làm tối về tự bưng bê cơm nước, cuộc sống như vậy mấy ai muốn đâu? " Hắn phấn đấu nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn chu toàn mọi thứ cho gia đình và em gái hắn, không nghĩ đến cô sớm như vậy đã muốn không cần đến hắn.
Tề Khuynh mà biết anh trai mình nghĩ nhiều như thế thì cô chắc chắn sẽ đứng lên quát một trận vào mặt hắn, cô là muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập chứ có phải bỏ nhà đi bụi đâu mà không cần đến hắn, cô còn rất cần đến bộ mặt của anh trai mình, chỉ khi nghe đến tên hắn thì người ta mới không có chèn ép cô. Trong cái thế giới không có thực lực thì cũng phải có gia thế như bây giờ đối với cô mà nói rất thích hợp, cô đã sẵn có nguồn tài nguyên rồi, việc còn lại là phát triển bản thân trở nên có tiếng nói và chỗ đứng nhất định trong xã hội nữa thôi, đến lúc đó lại không cần đến anh trai cũng chẳng có ai có thể nghĩ chèn ép cô.
" Bởi vì không ai muốn nên em mới muốn, dù gì em cũng đã suy nghĩ kĩ và ra quyết định rồi, một là ủng hộ em, hai là chúng ta không còn gì để nói nữa. " Tề Khuynh chỉ nghĩ hù dọa anh, sẽ không thật sự không còn gì để nói với anh.
Tề Thiên Vũ không ngờ vì chuyện dọn ra sống riêng này mà cô lại uy hiếp hắn như thế, điều đó càng chứng minh cho cái suy nghĩ cô không cần đến hắn của hắn. Tề Thiên Vũ nắm tay thành quyền, hắn không muốn ở đây cùng cô tranh chấp liền đứng bật dậy nói một câu rồi rời đi.
" Lớn rồi, quyết định sao thì tùy em. "
Nhìn bóng lưng của anh rời đi, Tề Khuynh trong lòng mệt mỏi thở ra, đây cũng là lần đầu tiên cô không thích sự yêu thương bao bọc quá mức của anh.
___
Ngày hôm sau, như thường lệ, Tề Khuynh sáng sớm lái xe đến công ty, cô không vội đến phòng làm việc của mình mà đi đến chỗ pha cà phê làm một cốc. Trong lúc đứng đợi cafe được pha thì Tề Khuynh bắt gặp Mộc Di, cô nàng đồng nghiệp cùng ăn trưa với mình lúc trước.
Mộc Di cũng thấy cô, nàng lộ vẻ kinh ngạc, trước đó một tuần không thấy cô đi làm nàng còn nghĩ cô đã hết hợp đồng làm việc, bây giờ lại vô tình bắt gặp cô ở đây, khó tránh khỏi có chút vui mừng.
" Một tuần nay không thấy cô, còn tưởng cô hết hợp đồng làm việc rồi chứ. " Tề Khuynh nhìn nàng gật đầu, tuy hai người có quen biết nhưng cũng không tính là thân, nên cô đối với người này vẫn có chút lạ miệng nói chuyện.
" Hợp đồng làm việc của tôi đến 1 tháng, tuần qua có chút công việc đột xuất nên mới vắng mặt. "
Mộc Di gật đầu không hỏi thêm, nàng đi đến kệ tủ, lấy ra hai hộp cafe còn mới, nhìn qua nhìn lại một hồi thì dơ đến trước mặt cô. " Cô nghĩ xem tôi nên uống loại nào đây? "
Tề Khuynh không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ý kiến mình, cô cũng nhìn qua nhìn lại hai hộp cafe, một bên là Rosbuta, một bên là Culi, cả hai loại đều có hương vị đặc trưng riêng, nhưng theo quan điểm của cô vẫn nên là chọn Robusta cho buổi sáng, cô chỉ tay vào hộp bên phải. " Cái này đi, giúp tinh thần sáng sớm phấn chấn sảng khoái. "
Mộc Di nhìn hộp cafe Robusta bên tay phải, mở miệng hỏi. " Tại sao không chọn bên trái? "
" Culi có vị đắng khá gắt với hàm lượng cafein cao, nếu cô nghĩ mình thích hợp dùng nó cho buổi sáng thì cô cứ dùng, tôi chỉ cho ý kiến của mình, cũng không bắt buộc cô phải nghe theo. "
Mộc Di nghe xong liền bĩu môi, nàng cũng chỉ hỏi để biết mà thôi, cũng đâu cần cô dùng giọng điệu nghiêm nghị như thế để nói đâu. " Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ uống hộp bên phải. "
Tề Khuynh cũng không quản nàng nghe hay không nghe mình làm gì, cafe đã pha xong cô liền cầm lấy rồi rời đi.
" Ể? Cô định đi đâu? " Mộc Di thấy cô quay đi liền đưa tay níu lại, nàng còn rất muốn nói chuyện cùng cô a.
" Trở về làm việc. " Tề Khuynh nhìn khuỷ tay bị nắm, cô định lấy ra thì nàng lại nắm chặt hơn.
" Nhưng vẫn chưa tới giờ làm việc mà. " Mộc Di phải thừa nhận rằng tuy cô lạnh lùng với mình, nhưng mình lại cực thích được nói chuyện với cô.
" Đã tới giờ làm việc rồi. "
Tề Khuynh giật mình nhìn Mặc Huyền Ca bất thình lình xuất hiện, nàng tiến tới, nắm lấy cánh tay cô kéo cô về phía sau mình tránh khỏi bàn tay của Mộc Di, khẽ lườm cô một cái, nàng lại nói.
" Hôm nay tôi cho công ty bắt đầu làm việc sớm, nếu cô còn không mau quay lại làm việc thì tiền lương tháng này..."
" A không không, tôi sẽ quay trở lại làm việc liền, xin Mặc tổng bỏ qua cho. " Mộc Di đột nhiên hét lên rồi cúi đầu liên tục, nàng mơ hồ cảm thấy Mặc tổng hôm nay có chút lạ, nàng ấy thường ngày lạnh lùng, nhưng hôm nay đặc biệt có sát khí, còn là sát khí rất cao đối với mình.
Nhìn cô gái vừa hoạt bát khi nãy khép nép cúi đầu rời đi, Tề Khuynh nhất thời không biết phản ứng thế nào, đợi đến khi nàng thật sự đã đi xa, cô mới lại nhìn Mặc Huyền Ca bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi.
" Thật sự hôm nay đổi lịch làm việc sớm sao? "
Mặc Huyền Ca không nói không rằng xoay người rời đi, Tề Khuynh biết ý cũng đuổi theo nàng, cô không rõ vì cái gì nàng lại xuất hiện ở đây, còn nói cái gì thay đổi lịch làm việc sớm hơn, cô là trợ lý của nàng, nhưng còn chưa nghe qua có lịch làm việc như này a.
" Mặc tổng chị chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, nếu thực sự thay đổi thời gian làm việc thì tại sao chị lại không nói qua với tôi chứ? Một tháng tiền lương, tôi không muốn cứ vậy mà vơi đi một nửa đâu. "
Bước chân đột nhiên dừng lại, Mặc Huyền Ca xoay người, ánh mắt nhìn cô nửa điểm cũng đoán không ra được suy nghĩ, nàng mấp máy môi, lạnh nhạt lên tiếng. " Tề Thiên Vũ lo cho em từ a đến z như vậy mà em còn sợ chuyện tiền bạc sao? "
Tề Khuynh lần đầu thấy được ngữ điệu trào phúng của Mặc Huyền Ca thì lạ lẫm hết sức, nàng đang sinh khí với mình? Nhưng mình đã làm gì? Cô tự chất vấn bản thân một hồi cũng không nghĩ ra được mình chọc cái gì nàng, chỉ có thể nhượng bộ hỏi rõ.
" Mặc tổng, chị đang tức giận chuyện gì sao? "
Mặc Huyền Ca bị hỏi thế liền giật mình, nàng cũng cảm giác được bản thân vừa thất thố, nàng giả vờ ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác. " Em nghĩ nhiều rồi, tôi thì có thể tức giận vì chuyện gì được. "
Tề Khuynh nheo mắt, đương nhiên là cô sẽ không tin những lời qua loa này của nàng, nhưng có điều, thái độ này của nàng làm cô có chút không vui nổi, cô lựa lúc không có ai, nắm tay nàng kéo vào trong thang máy, bấm nút lên tầng cho nó đóng cửa rồi mới lên tiếng.
" Mặc Huyền Ca, chị quên tôi đã từng nói gì với chị rồi phải không? Tôi nói chị hãy học cách thừa nhận đi, nếu chị thật sự có điều gì khó chịu về tôi thì cứ nói thẳng, không cần phải né tránh vòng vo như thế. " Tề Khuynh nhẫn nại hỏi lại, cô ép nàng vào tường thang máy, tránh cho nàng lại muốn trốn tránh mình.
Mặc Huyền Ca bị ép đến cùng cũng không muốn che giấu làm gì, nàng là khó chịu khi thấy cô đứng nói chuyện với Mộc Di, càng là ngứa mắt hơn khi cô ta cứ níu kéo cánh tay của cô, nàng dù không cấm nhân viên của mình thích ai yêu ai, nhưng là Tề Khuynh thì không thể, nàng đã nhận định cô là của mình, thì cả đời cô cũng là của mình, không cho phép bất cứ ai dòm ngó.
" Ừ tôi khó chịu đấy, khó chịu vì em đứng nói chuyện cùng nữ nhân khác, khó chịu vì em để cô ta níu tay, chỉ cần em làm gì nói gì với ai đi nữa mà không phải tôi thì tôi đều khó chịu hết, em hiểu không? "
Tề Khuynh không nghĩ tới những lời Mặc Huyền Ca muốn nói lại là những lời này, nàng là nữ nhân cao ngạo lãnh diễm nhất mà cô từng gặp, chưa bao giờ cô dám nghĩ tới nàng sẽ ở đây bộc lộ cảm xúc ghen tuông của chính mình.
Tề Khuynh sáng tỏ mọi chuyện cũng không biết nói gì hơn, cô nâng mặt nàng lên, chầm chậm cúi đầu thả xuống môi nàng một cái hôn.
Mặc Huyền Ca đương biết cô làm gì, nàng giờ phút này cũng không quản cái gì hình tượng vòng tay ôm cổ cô kéo cô xuống hôn thật mạnh, nàng không nỡ đánh cô, cũng chẳng nỡ mắng cô, chỉ có thể dùng cách này để xoa dịu tâm tình đang nóng lên của mình.
" Mặc tổng!? " Tiếng nói của Lâm Anh đột nhiên vang lên.
" Anh đang đợi em sao? " Tề Khuynh bước đến ngồi ở sofa kế bên.
'Ạch' Tề Thiên Vũ để mạnh đóng văn kiện lên bàn. Hắn giương mắt nhìn cô, ánh mắt như có điều bất mãn muốn nói. " Tại sao lại muốn dọn ra ở riêng? "
Thì ra là chuyện này, Tề Khuynh trong lòng thở dài, cô cũng đoán được Tề Thiên Vũ chắc chắn sẽ hỏi vấn đề này nên đã chuẩn bị thật kĩ lưỡng để ứng phó với anh, cô lên tiếng giải thích.
" Em muốn trải nghiệm một cuộc sống tự lập, dù gì em cũng 25 tuổi rồi, không thể lại dựa vào người hậu kẻ hạ của Tề gia được, mặc dù không thích cuộc sống nghèo khó nhưng cũng rất muốn được tự thân vận động. "
Tề Khuynh cũng thực không dám nghĩ, nếu Tề Thiên Vũ biết những lý do mình nói nãy giờ đều xuất phát từ ý muốn muốn cùng Mặc Huyền Ca một chỗ thì không biết hắn sẽ nổi trận như thế nào. Đến lúc đó, không chỉ mình mà cả nàng chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy bởi hắn.
Tề Thiên Vũ nghiêm mặt, hắn ngày ngày nhìn cô một trưởng thành, cũng là người hiểu rõ cô hơn ai hết, ấy vậy mà hắn lại không biết cô có cái suy nghĩ tự lập như thế này, cô như vậy chính là không cần đến sự chở che của hắn nữa phải không?
" Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Cuộc sống em nói không phải dễ dàng, sáng đi làm tối về tự bưng bê cơm nước, cuộc sống như vậy mấy ai muốn đâu? " Hắn phấn đấu nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn chu toàn mọi thứ cho gia đình và em gái hắn, không nghĩ đến cô sớm như vậy đã muốn không cần đến hắn.
Tề Khuynh mà biết anh trai mình nghĩ nhiều như thế thì cô chắc chắn sẽ đứng lên quát một trận vào mặt hắn, cô là muốn trải nghiệm cuộc sống tự lập chứ có phải bỏ nhà đi bụi đâu mà không cần đến hắn, cô còn rất cần đến bộ mặt của anh trai mình, chỉ khi nghe đến tên hắn thì người ta mới không có chèn ép cô. Trong cái thế giới không có thực lực thì cũng phải có gia thế như bây giờ đối với cô mà nói rất thích hợp, cô đã sẵn có nguồn tài nguyên rồi, việc còn lại là phát triển bản thân trở nên có tiếng nói và chỗ đứng nhất định trong xã hội nữa thôi, đến lúc đó lại không cần đến anh trai cũng chẳng có ai có thể nghĩ chèn ép cô.
" Bởi vì không ai muốn nên em mới muốn, dù gì em cũng đã suy nghĩ kĩ và ra quyết định rồi, một là ủng hộ em, hai là chúng ta không còn gì để nói nữa. " Tề Khuynh chỉ nghĩ hù dọa anh, sẽ không thật sự không còn gì để nói với anh.
Tề Thiên Vũ không ngờ vì chuyện dọn ra sống riêng này mà cô lại uy hiếp hắn như thế, điều đó càng chứng minh cho cái suy nghĩ cô không cần đến hắn của hắn. Tề Thiên Vũ nắm tay thành quyền, hắn không muốn ở đây cùng cô tranh chấp liền đứng bật dậy nói một câu rồi rời đi.
" Lớn rồi, quyết định sao thì tùy em. "
Nhìn bóng lưng của anh rời đi, Tề Khuynh trong lòng mệt mỏi thở ra, đây cũng là lần đầu tiên cô không thích sự yêu thương bao bọc quá mức của anh.
___
Ngày hôm sau, như thường lệ, Tề Khuynh sáng sớm lái xe đến công ty, cô không vội đến phòng làm việc của mình mà đi đến chỗ pha cà phê làm một cốc. Trong lúc đứng đợi cafe được pha thì Tề Khuynh bắt gặp Mộc Di, cô nàng đồng nghiệp cùng ăn trưa với mình lúc trước.
Mộc Di cũng thấy cô, nàng lộ vẻ kinh ngạc, trước đó một tuần không thấy cô đi làm nàng còn nghĩ cô đã hết hợp đồng làm việc, bây giờ lại vô tình bắt gặp cô ở đây, khó tránh khỏi có chút vui mừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Một tuần nay không thấy cô, còn tưởng cô hết hợp đồng làm việc rồi chứ. " Tề Khuynh nhìn nàng gật đầu, tuy hai người có quen biết nhưng cũng không tính là thân, nên cô đối với người này vẫn có chút lạ miệng nói chuyện.
" Hợp đồng làm việc của tôi đến 1 tháng, tuần qua có chút công việc đột xuất nên mới vắng mặt. "
Mộc Di gật đầu không hỏi thêm, nàng đi đến kệ tủ, lấy ra hai hộp cafe còn mới, nhìn qua nhìn lại một hồi thì dơ đến trước mặt cô. " Cô nghĩ xem tôi nên uống loại nào đây? "
Tề Khuynh không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ý kiến mình, cô cũng nhìn qua nhìn lại hai hộp cafe, một bên là Rosbuta, một bên là Culi, cả hai loại đều có hương vị đặc trưng riêng, nhưng theo quan điểm của cô vẫn nên là chọn Robusta cho buổi sáng, cô chỉ tay vào hộp bên phải. " Cái này đi, giúp tinh thần sáng sớm phấn chấn sảng khoái. "
Mộc Di nhìn hộp cafe Robusta bên tay phải, mở miệng hỏi. " Tại sao không chọn bên trái? "
" Culi có vị đắng khá gắt với hàm lượng cafein cao, nếu cô nghĩ mình thích hợp dùng nó cho buổi sáng thì cô cứ dùng, tôi chỉ cho ý kiến của mình, cũng không bắt buộc cô phải nghe theo. "
Mộc Di nghe xong liền bĩu môi, nàng cũng chỉ hỏi để biết mà thôi, cũng đâu cần cô dùng giọng điệu nghiêm nghị như thế để nói đâu. " Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ uống hộp bên phải. "
Tề Khuynh cũng không quản nàng nghe hay không nghe mình làm gì, cafe đã pha xong cô liền cầm lấy rồi rời đi.
" Ể? Cô định đi đâu? " Mộc Di thấy cô quay đi liền đưa tay níu lại, nàng còn rất muốn nói chuyện cùng cô a.
" Trở về làm việc. " Tề Khuynh nhìn khuỷ tay bị nắm, cô định lấy ra thì nàng lại nắm chặt hơn.
" Nhưng vẫn chưa tới giờ làm việc mà. " Mộc Di phải thừa nhận rằng tuy cô lạnh lùng với mình, nhưng mình lại cực thích được nói chuyện với cô.
" Đã tới giờ làm việc rồi. "
Tề Khuynh giật mình nhìn Mặc Huyền Ca bất thình lình xuất hiện, nàng tiến tới, nắm lấy cánh tay cô kéo cô về phía sau mình tránh khỏi bàn tay của Mộc Di, khẽ lườm cô một cái, nàng lại nói.
" Hôm nay tôi cho công ty bắt đầu làm việc sớm, nếu cô còn không mau quay lại làm việc thì tiền lương tháng này..."
" A không không, tôi sẽ quay trở lại làm việc liền, xin Mặc tổng bỏ qua cho. " Mộc Di đột nhiên hét lên rồi cúi đầu liên tục, nàng mơ hồ cảm thấy Mặc tổng hôm nay có chút lạ, nàng ấy thường ngày lạnh lùng, nhưng hôm nay đặc biệt có sát khí, còn là sát khí rất cao đối với mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn cô gái vừa hoạt bát khi nãy khép nép cúi đầu rời đi, Tề Khuynh nhất thời không biết phản ứng thế nào, đợi đến khi nàng thật sự đã đi xa, cô mới lại nhìn Mặc Huyền Ca bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi.
" Thật sự hôm nay đổi lịch làm việc sớm sao? "
Mặc Huyền Ca không nói không rằng xoay người rời đi, Tề Khuynh biết ý cũng đuổi theo nàng, cô không rõ vì cái gì nàng lại xuất hiện ở đây, còn nói cái gì thay đổi lịch làm việc sớm hơn, cô là trợ lý của nàng, nhưng còn chưa nghe qua có lịch làm việc như này a.
" Mặc tổng chị chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu, nếu thực sự thay đổi thời gian làm việc thì tại sao chị lại không nói qua với tôi chứ? Một tháng tiền lương, tôi không muốn cứ vậy mà vơi đi một nửa đâu. "
Bước chân đột nhiên dừng lại, Mặc Huyền Ca xoay người, ánh mắt nhìn cô nửa điểm cũng đoán không ra được suy nghĩ, nàng mấp máy môi, lạnh nhạt lên tiếng. " Tề Thiên Vũ lo cho em từ a đến z như vậy mà em còn sợ chuyện tiền bạc sao? "
Tề Khuynh lần đầu thấy được ngữ điệu trào phúng của Mặc Huyền Ca thì lạ lẫm hết sức, nàng đang sinh khí với mình? Nhưng mình đã làm gì? Cô tự chất vấn bản thân một hồi cũng không nghĩ ra được mình chọc cái gì nàng, chỉ có thể nhượng bộ hỏi rõ.
" Mặc tổng, chị đang tức giận chuyện gì sao? "
Mặc Huyền Ca bị hỏi thế liền giật mình, nàng cũng cảm giác được bản thân vừa thất thố, nàng giả vờ ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác. " Em nghĩ nhiều rồi, tôi thì có thể tức giận vì chuyện gì được. "
Tề Khuynh nheo mắt, đương nhiên là cô sẽ không tin những lời qua loa này của nàng, nhưng có điều, thái độ này của nàng làm cô có chút không vui nổi, cô lựa lúc không có ai, nắm tay nàng kéo vào trong thang máy, bấm nút lên tầng cho nó đóng cửa rồi mới lên tiếng.
" Mặc Huyền Ca, chị quên tôi đã từng nói gì với chị rồi phải không? Tôi nói chị hãy học cách thừa nhận đi, nếu chị thật sự có điều gì khó chịu về tôi thì cứ nói thẳng, không cần phải né tránh vòng vo như thế. " Tề Khuynh nhẫn nại hỏi lại, cô ép nàng vào tường thang máy, tránh cho nàng lại muốn trốn tránh mình.
Mặc Huyền Ca bị ép đến cùng cũng không muốn che giấu làm gì, nàng là khó chịu khi thấy cô đứng nói chuyện với Mộc Di, càng là ngứa mắt hơn khi cô ta cứ níu kéo cánh tay của cô, nàng dù không cấm nhân viên của mình thích ai yêu ai, nhưng là Tề Khuynh thì không thể, nàng đã nhận định cô là của mình, thì cả đời cô cũng là của mình, không cho phép bất cứ ai dòm ngó.
" Ừ tôi khó chịu đấy, khó chịu vì em đứng nói chuyện cùng nữ nhân khác, khó chịu vì em để cô ta níu tay, chỉ cần em làm gì nói gì với ai đi nữa mà không phải tôi thì tôi đều khó chịu hết, em hiểu không? "
Tề Khuynh không nghĩ tới những lời Mặc Huyền Ca muốn nói lại là những lời này, nàng là nữ nhân cao ngạo lãnh diễm nhất mà cô từng gặp, chưa bao giờ cô dám nghĩ tới nàng sẽ ở đây bộc lộ cảm xúc ghen tuông của chính mình.
Tề Khuynh sáng tỏ mọi chuyện cũng không biết nói gì hơn, cô nâng mặt nàng lên, chầm chậm cúi đầu thả xuống môi nàng một cái hôn.
Mặc Huyền Ca đương biết cô làm gì, nàng giờ phút này cũng không quản cái gì hình tượng vòng tay ôm cổ cô kéo cô xuống hôn thật mạnh, nàng không nỡ đánh cô, cũng chẳng nỡ mắng cô, chỉ có thể dùng cách này để xoa dịu tâm tình đang nóng lên của mình.
" Mặc tổng!? " Tiếng nói của Lâm Anh đột nhiên vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro