Danh phận
2024-08-19 09:40:31
" Đi đi "
Quản gia lập tức tiến tới dẫn đường cho Tề Khuynh.
Ông dẫn thiếu nữ lên tầng thứ hai, đi qua một dãy hành lan dài rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ, trên cửa có đề hai chữ thư phòng.
" Từ chiều đến giờ cô chủ đều ở tại thư phòng, tiểu thư có việc quan trọng có thể vào trong gặp cô ấy, tôi sẽ đi chuẩn bị trà bánh. "
Tề Khuynh lập tức lắc đầu, " Không cần chuẩn bị, tôi chỉ muốn được nói chuyện riêng với chị ấy. "
Quản gia thức thời gật đầu, ông hơi cúi người lui về sau rồi rời đi.
Nhìn hai bên hành lan trống vắng chỉ còn lại một mình mình, Tề Khuynh vô thức thở dài, nhà rộng như vậy chỉ thấy quanh quẩn bốn năm người, thực sự có chút lạnh lẽo đáng sợ. Nhất là lúc cùng lão quản gia đi qua cái hành lan kia, Tề Khuynh cảm thấy tóc gáy rợn lên từng hồi, không phải là cô bị nhiễm phim ảnh, nhưng từ lúc bước vào nhà cho đến giờ cô cảm thấy nơi nào cũng quái quái, nói chung là có hơi đáng sợ.
Thở ra rồi lại hít vào, Tề Khuynh giơ tay định gõ cửa nhưng rồi lại dừng lại, cô đảo mắt một cái thì quyết định không gõ nữa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bước vào thư phòng, Tề Khuynh kinh ngạc vì phòng không lấy một chút ánh sáng, chỉ có len lỏi một chút ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào. Cũng phải, vị trí địa lí của dinh thự này nằm ở vùng ngoại ô trăng thanh gió mát, đương nhiên là sẽ thấy được trăng sáng, nhưng không lẽ vì thế mà cả ngày trong phòng không bật được nổi cái đèn hay sao?
Chủ nhân phòng sách dường như cảm nhận được có người bước vào, tay chống thái dương, mi mắt đang nhắm khẽ động rồi nâng lên, nàng nhìn bóng dáng cao gầy của Tề Khuynh ngay cửa, đôi mắt hơi đỏ vì mệt mỏi giờ đây lại giống như bị thiêu đốt, cháy lan sang cả tâm trí nàng.
" Chị... "
Mặc Huyền Ca lại nhắm mắt.
Nàng muốn giả vờ như là mình không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy cô, bởi vì chỉ có nàng mới biết bản thân nàng đã phải giằng xé như thế nào để không gọi tên cô ngay khi vừa thấy cô xuất hiện.
" Chị..."
Tề Khuynh tiếp tục nỉ non, cô bước đến càng ngày càng gần nàng. Cô đương nhiên biết nàng đang giả vờ, nhưng nàng làm thế để làm gì? Nàng thực sự không muốn nhìn thấy cô sao!?
" Chị...em đến tìm chị. "
Không chịu nỗi nữa, Mặc Huyền Ca dứt khoát mở mắt nhìn, Tề Khuynh ấy vậy mà đã đứng trước bàn làm việc của nàng, chỉ còn cách nàng một cánh tay nữa thôi là đã có thể chạm đến.
" Em đến đây làm gì? " Giọng nói mát lạnh, mang theo một chút ý tứ trào phúng.
Đến đây làm gì? Không phải giờ này nên ở bên vị hôn thê sao!?
Tề Khuynh nhíu mày, Mặc Huyền Ca rất ít khi dùng giọng này nói chuyện với cô, mà còn cái ngữ 'đến đây làm gì' nữa, nàng thực sự không muốn nghe cô giải thích hay là đã biết cô định nói gì rồi nên tỏ ý không muốn nghe nữa?
" Có phải chị đã thấy cái gì rồi phải không? " Lúc nói chuyện qua điện thoại, Tề Khuynh liền đoán được Mặc Huyền Ca đã biết mình cùng Thẩm Diệp Nghi ở cùng nhau, nhưng cô không nghĩ ra được làm cách nào mà nàng biết, chẳng lẽ là nàng cho người theo dõi mình sao!? Từ lúc nào mà niềm tin của nàng đối với mình lại thấp đến như thế.
Mặc Huyền Ca lúc bị hỏi câu này cảm giác bản thân như đã làm việc sai trái, nhưng nàng lại không nghĩ như vậy, nàng thừa nhận. " Phải, tôi đã thấy em và Thẩm Diệp Nghi ở bên nhau. "
Cả hai còn rất vui vẻ.
Là những lời mà nàng không muốn nói nhất.
Tề Khuynh không ngốc, cô có thể nghe ra sự buồn tủi trong lời nói của nàng, điều đó càng khiến cô đau lòng nàng hơn. " Đúng vậy, nhưng đó không phải là chủ ý của em. " Cô không có cách nào nói ra được là Thẩm Diệp Nghi lúc đó ánh mắt có bao nhiêu là chờ mong, trước đó cả hai ở bên nhau đi đâu đều là nàng sắp xếp, chỉ duy nhất lần này là nàng hỏi qua ý kiến của mình, còn là hỏi với chất giọng khao khát được đáp ứng.
" Vậy là chủ ý của cô ta phải không? Và em đã đáp ứng. " Mặc Huyền Ca không phải là nữ nhân không nói lý, nhưng nàng lại không cách nào cảm thụ được thoải mái khi nhìn người mình yêu cùng nữ nhân khác tay trong tay đi chơi, nếu nàng mà cảm thụ được thì nàng chắc là bồ tát sống rồi.
Mặc dù biết mối quan hệ giữa cô và vị hôn thê không thể nói cắt là một hai ngày sẽ cắt được, nhưng Mặc Huyền Ca vẫn là tức giận. Nàng cả ngày chỉ mong được đến một cuộc gọi từ cô, ấy vậy mà khi cô gọi đến cũng là lúc nàng biết cô đang ở cùng vị hôn thê, còn có cả đoạn clip người nào đó tốt tay gửi cho nàng nữa, mặc dù không rõ mục đích của người này là gì, nhưng gửi loại hình ảnh này cho nàng chỉ có thể là muốn chia rẽ nàng và cô, nhưng dù biết là vậy nàng vẫn không tránh khỏi việc lần nữa nghi ngờ tình cảm của cô đối với nàng có thật hay không.
Mặc Huyền Ca chưa bao giờ sống trong sự an toàn tuyệt đối, nàng luôn thấp thỏm lo sợ, đến bây giờ nàng vẫn lo sợ Tề Khuynh sẽ có một ngày rời đi nàng, lúc đó nàng thực không biết nàng sẽ sống khổ sở như thế nào.
'Ting' Điện thoại trong tay đột nhiên sáng màn hình.
Tề Khuynh không định xem vì số lạ, nhưng người này lại cứ liên tục gửi cho cô tin nhắn, một lần, hai lần, rồi ba lần, không nhịn được nữa cô liền mở điện thoại nhấp vào xem, bất ngờ là người này chẳng gửi tin nhắn gì cả, chỉ gửi cho cô liên tiếp ba đoạn video ngắn tầm 1 - 2 phút, mà hình ảnh đầu video chính là cô và Thẩm Diệp Nghi.
Tề Khuynh liếc nhìn Mặc Huyền Ca, thấy sắc mặt nàng dần trở nên không được tốt tâm cô liền thấp thỏm không thôi, cố nhịn lại một chút, cô nhấp vào phát video đầu tiên mà số lạ gửi đến, hình ảnh cô và Thẩm Diệp Nghi tay trong tay bước vào khu vui chơi dần hiện ra, kế tiếp là hình ảnh cả hai đi ăn rồi đi dạo, hình ảnh đều được xử lý rất tinh vi, cắt bỏ phần thừa để chừa lại những cảnh lãng mạn nhất, trong đó hiểu lầm nhất chính là góc quay lúc cả hai đi dạo, trông thật giống như cô đang hôn Thẩm Diệp Nghi.
Đúng là nhân tài mà, căng chỉnh rồi cắt ghép đều công phu như thế.
Tề Khuynh cất lại điện thoại vào túi, lần này để chắc ăn hơn không bị ai làm phiền cô còn tắt cả thông báo, làm xong hết thảy cô mới tiếp tục cùng nữ nhân trước mặt nói lý.
" Nếu em nói những gì chị thấy chưa chắc đã đúng hết chị có tin không? "
Mặc Huyền Ca nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, đôi mắt ấy rất đẹp, ánh mắt lúc thốt ra câu ấy cũng rất kiên định, như thể cô không dùng lời nói mà là dùng ánh mắt để biểu đạt.
Mặc Huyền Ca im lặng, đứng trên thương trường đã lâu đương nhiên nàng hiểu có những việc không phải lúc nào mình thấy cũng đều là đúng, so với việc này thì việc sao chép làm giả giấy tờ gây tổn thất còn kinh khủng hơn thế, nhưng nàng lại không đem hai chuyện này liên kết với nhau. Nàng biết người gửi cho nàng những clip này không có ý gì tốt, thậm chí nàng còn định tra xem rốt cuộc là kẻ nào gửi để mà ra tay xử lý, nhưng rồi nàng nhận ra điểm chính không nằm ở những phân cảnh cắt ghép, điểm chính là ở Tề Khuynh và vị hôn thê Thẩm Diệp Nghi của cô, cả hai người đã ở cùng nhau xuyên suốt ngày hôm nay, vậy liệu ngoài những việc nàng thấy ra thì họ còn làm cái gì nữa mà không thấy?
" Vậy em nói xem những gì tôi thấy là không đúng? Ví dụ như việc tôi thấy em và cô ta hôn nhau, em nói xem là đúng hay không? " Nữ nhân thần tình vẫn không đổi, tựa như là hỏi cũng tựa như đã biết câu trả lời.
Không cần suy nghĩ Tề Khuynh liền đưa ra đáp án, cô lắc đầu phun ra hai chữ " Không đúng! " rồi nói tiếp, " Ngoại trừ việc khoát tay thì em và chị ấy không có làm gì quá giới hạn cả, lúc nãy cũng là em đưa chị ấy về khách sạn xong rồi đi. "
Cảm thấy lời nói có chút không đúng, Tề Khuynh liền bổ sung một câu. " Chỉ...chỉ một ngày hôm nay nữa thôi. " rốt cuộc cô vẫn là không biết mình đang nói với nàng hay là đang tự nói với chính mình, chuyện này ngoài mẹ cô ra thì ba và anh trai đều chưa biết, cô không dám tưởng một khi bọn họ biết rồi sẽ làm ra những hành động gì với mình và nàng, còn có...
Dường như nhìn ra được sự bối rối trong ánh mắt cô, lòng ngực Mặc Huyền Ca nhức nhối liên hồi.
Ánh mắt này là gì? Là không nỡ sao?
Một ngày mà Tề Khuynh nói sẽ là sự ám ảnh của Mặc Huyền Ca về sau này, chỉ cần cô và vị hôn thê còn gặp mặt, còn ở chung một ngày thì đều là mối đe dọa đối với nàng, bởi cả hai đã từng là thanh mai của nhau, nếu không may một ngày nào đó Thẩm Diệp Nghi nói muốn cưới cô, thì có phải là cô cũng sẽ đáp ứng như cái cách hôm nay cô đáp ứng nàng ở đi chơi không?
Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến một nữ nhân tâm lãnh như băng như Mặc Huyền Ca lo sợ vô cùng, đáy lòng nàng bây giờ không lạnh được nữa, nó đang nóng lên, nóng đến muốn thiêu đốt chút tâm trí còn sót lại của nàng.
Nàng không dám chắc sau này mình có gặp được người yêu mình nhiều đến mức nguyện vì mình từ bỏ cả mạng sống hay không, nhưng nàng có thể chắc chắn hiện tại có một người như vậy đang ở đây, dù người đó không nói với nàng là người đó yêu nàng nhiều đến mức nào, nhưng nàng vẫn sẽ đợi, duy nhất nàng không thể đó chính là nhìn người ấy bên người khác, nàng không phải thánh mẫu, nàng cũng không muốn phản bội cảm xúc của mình.
Mặc Huyền Ca đứng lên, nàng vòng ra sau ghế đi ra ngoài ban công, ôm hai tay trước ngực nâng mắt nhìn bầu trời.
" Khuynh nhi, tôi yêu em, em có thể làm gì đó cho tình yêu của tôi không? "
Tề Khuynh im lặng, nhìn bóng lưng mỏng manh của nữ nhân, so với cảnh đêm thì bóng lưng của nàng còn tịch liêu hơn cô nghĩ, có phải nàng đang cảm thấy cô đơn hay không?
" Chị...muốn em làm gì? "
Nữ nhân trầm mặt, dường như đã ấp ủ rất lâu.
" Khuynh nhi, tôi muốn có danh phận. "
Quản gia lập tức tiến tới dẫn đường cho Tề Khuynh.
Ông dẫn thiếu nữ lên tầng thứ hai, đi qua một dãy hành lan dài rồi dừng lại trước một cánh cửa gỗ, trên cửa có đề hai chữ thư phòng.
" Từ chiều đến giờ cô chủ đều ở tại thư phòng, tiểu thư có việc quan trọng có thể vào trong gặp cô ấy, tôi sẽ đi chuẩn bị trà bánh. "
Tề Khuynh lập tức lắc đầu, " Không cần chuẩn bị, tôi chỉ muốn được nói chuyện riêng với chị ấy. "
Quản gia thức thời gật đầu, ông hơi cúi người lui về sau rồi rời đi.
Nhìn hai bên hành lan trống vắng chỉ còn lại một mình mình, Tề Khuynh vô thức thở dài, nhà rộng như vậy chỉ thấy quanh quẩn bốn năm người, thực sự có chút lạnh lẽo đáng sợ. Nhất là lúc cùng lão quản gia đi qua cái hành lan kia, Tề Khuynh cảm thấy tóc gáy rợn lên từng hồi, không phải là cô bị nhiễm phim ảnh, nhưng từ lúc bước vào nhà cho đến giờ cô cảm thấy nơi nào cũng quái quái, nói chung là có hơi đáng sợ.
Thở ra rồi lại hít vào, Tề Khuynh giơ tay định gõ cửa nhưng rồi lại dừng lại, cô đảo mắt một cái thì quyết định không gõ nữa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Bước vào thư phòng, Tề Khuynh kinh ngạc vì phòng không lấy một chút ánh sáng, chỉ có len lỏi một chút ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào. Cũng phải, vị trí địa lí của dinh thự này nằm ở vùng ngoại ô trăng thanh gió mát, đương nhiên là sẽ thấy được trăng sáng, nhưng không lẽ vì thế mà cả ngày trong phòng không bật được nổi cái đèn hay sao?
Chủ nhân phòng sách dường như cảm nhận được có người bước vào, tay chống thái dương, mi mắt đang nhắm khẽ động rồi nâng lên, nàng nhìn bóng dáng cao gầy của Tề Khuynh ngay cửa, đôi mắt hơi đỏ vì mệt mỏi giờ đây lại giống như bị thiêu đốt, cháy lan sang cả tâm trí nàng.
" Chị... "
Mặc Huyền Ca lại nhắm mắt.
Nàng muốn giả vờ như là mình không nghe thấy cũng chẳng nhìn thấy cô, bởi vì chỉ có nàng mới biết bản thân nàng đã phải giằng xé như thế nào để không gọi tên cô ngay khi vừa thấy cô xuất hiện.
" Chị..."
Tề Khuynh tiếp tục nỉ non, cô bước đến càng ngày càng gần nàng. Cô đương nhiên biết nàng đang giả vờ, nhưng nàng làm thế để làm gì? Nàng thực sự không muốn nhìn thấy cô sao!?
" Chị...em đến tìm chị. "
Không chịu nỗi nữa, Mặc Huyền Ca dứt khoát mở mắt nhìn, Tề Khuynh ấy vậy mà đã đứng trước bàn làm việc của nàng, chỉ còn cách nàng một cánh tay nữa thôi là đã có thể chạm đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Em đến đây làm gì? " Giọng nói mát lạnh, mang theo một chút ý tứ trào phúng.
Đến đây làm gì? Không phải giờ này nên ở bên vị hôn thê sao!?
Tề Khuynh nhíu mày, Mặc Huyền Ca rất ít khi dùng giọng này nói chuyện với cô, mà còn cái ngữ 'đến đây làm gì' nữa, nàng thực sự không muốn nghe cô giải thích hay là đã biết cô định nói gì rồi nên tỏ ý không muốn nghe nữa?
" Có phải chị đã thấy cái gì rồi phải không? " Lúc nói chuyện qua điện thoại, Tề Khuynh liền đoán được Mặc Huyền Ca đã biết mình cùng Thẩm Diệp Nghi ở cùng nhau, nhưng cô không nghĩ ra được làm cách nào mà nàng biết, chẳng lẽ là nàng cho người theo dõi mình sao!? Từ lúc nào mà niềm tin của nàng đối với mình lại thấp đến như thế.
Mặc Huyền Ca lúc bị hỏi câu này cảm giác bản thân như đã làm việc sai trái, nhưng nàng lại không nghĩ như vậy, nàng thừa nhận. " Phải, tôi đã thấy em và Thẩm Diệp Nghi ở bên nhau. "
Cả hai còn rất vui vẻ.
Là những lời mà nàng không muốn nói nhất.
Tề Khuynh không ngốc, cô có thể nghe ra sự buồn tủi trong lời nói của nàng, điều đó càng khiến cô đau lòng nàng hơn. " Đúng vậy, nhưng đó không phải là chủ ý của em. " Cô không có cách nào nói ra được là Thẩm Diệp Nghi lúc đó ánh mắt có bao nhiêu là chờ mong, trước đó cả hai ở bên nhau đi đâu đều là nàng sắp xếp, chỉ duy nhất lần này là nàng hỏi qua ý kiến của mình, còn là hỏi với chất giọng khao khát được đáp ứng.
" Vậy là chủ ý của cô ta phải không? Và em đã đáp ứng. " Mặc Huyền Ca không phải là nữ nhân không nói lý, nhưng nàng lại không cách nào cảm thụ được thoải mái khi nhìn người mình yêu cùng nữ nhân khác tay trong tay đi chơi, nếu nàng mà cảm thụ được thì nàng chắc là bồ tát sống rồi.
Mặc dù biết mối quan hệ giữa cô và vị hôn thê không thể nói cắt là một hai ngày sẽ cắt được, nhưng Mặc Huyền Ca vẫn là tức giận. Nàng cả ngày chỉ mong được đến một cuộc gọi từ cô, ấy vậy mà khi cô gọi đến cũng là lúc nàng biết cô đang ở cùng vị hôn thê, còn có cả đoạn clip người nào đó tốt tay gửi cho nàng nữa, mặc dù không rõ mục đích của người này là gì, nhưng gửi loại hình ảnh này cho nàng chỉ có thể là muốn chia rẽ nàng và cô, nhưng dù biết là vậy nàng vẫn không tránh khỏi việc lần nữa nghi ngờ tình cảm của cô đối với nàng có thật hay không.
Mặc Huyền Ca chưa bao giờ sống trong sự an toàn tuyệt đối, nàng luôn thấp thỏm lo sợ, đến bây giờ nàng vẫn lo sợ Tề Khuynh sẽ có một ngày rời đi nàng, lúc đó nàng thực không biết nàng sẽ sống khổ sở như thế nào.
'Ting' Điện thoại trong tay đột nhiên sáng màn hình.
Tề Khuynh không định xem vì số lạ, nhưng người này lại cứ liên tục gửi cho cô tin nhắn, một lần, hai lần, rồi ba lần, không nhịn được nữa cô liền mở điện thoại nhấp vào xem, bất ngờ là người này chẳng gửi tin nhắn gì cả, chỉ gửi cho cô liên tiếp ba đoạn video ngắn tầm 1 - 2 phút, mà hình ảnh đầu video chính là cô và Thẩm Diệp Nghi.
Tề Khuynh liếc nhìn Mặc Huyền Ca, thấy sắc mặt nàng dần trở nên không được tốt tâm cô liền thấp thỏm không thôi, cố nhịn lại một chút, cô nhấp vào phát video đầu tiên mà số lạ gửi đến, hình ảnh cô và Thẩm Diệp Nghi tay trong tay bước vào khu vui chơi dần hiện ra, kế tiếp là hình ảnh cả hai đi ăn rồi đi dạo, hình ảnh đều được xử lý rất tinh vi, cắt bỏ phần thừa để chừa lại những cảnh lãng mạn nhất, trong đó hiểu lầm nhất chính là góc quay lúc cả hai đi dạo, trông thật giống như cô đang hôn Thẩm Diệp Nghi.
Đúng là nhân tài mà, căng chỉnh rồi cắt ghép đều công phu như thế.
Tề Khuynh cất lại điện thoại vào túi, lần này để chắc ăn hơn không bị ai làm phiền cô còn tắt cả thông báo, làm xong hết thảy cô mới tiếp tục cùng nữ nhân trước mặt nói lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Nếu em nói những gì chị thấy chưa chắc đã đúng hết chị có tin không? "
Mặc Huyền Ca nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ, đôi mắt ấy rất đẹp, ánh mắt lúc thốt ra câu ấy cũng rất kiên định, như thể cô không dùng lời nói mà là dùng ánh mắt để biểu đạt.
Mặc Huyền Ca im lặng, đứng trên thương trường đã lâu đương nhiên nàng hiểu có những việc không phải lúc nào mình thấy cũng đều là đúng, so với việc này thì việc sao chép làm giả giấy tờ gây tổn thất còn kinh khủng hơn thế, nhưng nàng lại không đem hai chuyện này liên kết với nhau. Nàng biết người gửi cho nàng những clip này không có ý gì tốt, thậm chí nàng còn định tra xem rốt cuộc là kẻ nào gửi để mà ra tay xử lý, nhưng rồi nàng nhận ra điểm chính không nằm ở những phân cảnh cắt ghép, điểm chính là ở Tề Khuynh và vị hôn thê Thẩm Diệp Nghi của cô, cả hai người đã ở cùng nhau xuyên suốt ngày hôm nay, vậy liệu ngoài những việc nàng thấy ra thì họ còn làm cái gì nữa mà không thấy?
" Vậy em nói xem những gì tôi thấy là không đúng? Ví dụ như việc tôi thấy em và cô ta hôn nhau, em nói xem là đúng hay không? " Nữ nhân thần tình vẫn không đổi, tựa như là hỏi cũng tựa như đã biết câu trả lời.
Không cần suy nghĩ Tề Khuynh liền đưa ra đáp án, cô lắc đầu phun ra hai chữ " Không đúng! " rồi nói tiếp, " Ngoại trừ việc khoát tay thì em và chị ấy không có làm gì quá giới hạn cả, lúc nãy cũng là em đưa chị ấy về khách sạn xong rồi đi. "
Cảm thấy lời nói có chút không đúng, Tề Khuynh liền bổ sung một câu. " Chỉ...chỉ một ngày hôm nay nữa thôi. " rốt cuộc cô vẫn là không biết mình đang nói với nàng hay là đang tự nói với chính mình, chuyện này ngoài mẹ cô ra thì ba và anh trai đều chưa biết, cô không dám tưởng một khi bọn họ biết rồi sẽ làm ra những hành động gì với mình và nàng, còn có...
Dường như nhìn ra được sự bối rối trong ánh mắt cô, lòng ngực Mặc Huyền Ca nhức nhối liên hồi.
Ánh mắt này là gì? Là không nỡ sao?
Một ngày mà Tề Khuynh nói sẽ là sự ám ảnh của Mặc Huyền Ca về sau này, chỉ cần cô và vị hôn thê còn gặp mặt, còn ở chung một ngày thì đều là mối đe dọa đối với nàng, bởi cả hai đã từng là thanh mai của nhau, nếu không may một ngày nào đó Thẩm Diệp Nghi nói muốn cưới cô, thì có phải là cô cũng sẽ đáp ứng như cái cách hôm nay cô đáp ứng nàng ở đi chơi không?
Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến một nữ nhân tâm lãnh như băng như Mặc Huyền Ca lo sợ vô cùng, đáy lòng nàng bây giờ không lạnh được nữa, nó đang nóng lên, nóng đến muốn thiêu đốt chút tâm trí còn sót lại của nàng.
Nàng không dám chắc sau này mình có gặp được người yêu mình nhiều đến mức nguyện vì mình từ bỏ cả mạng sống hay không, nhưng nàng có thể chắc chắn hiện tại có một người như vậy đang ở đây, dù người đó không nói với nàng là người đó yêu nàng nhiều đến mức nào, nhưng nàng vẫn sẽ đợi, duy nhất nàng không thể đó chính là nhìn người ấy bên người khác, nàng không phải thánh mẫu, nàng cũng không muốn phản bội cảm xúc của mình.
Mặc Huyền Ca đứng lên, nàng vòng ra sau ghế đi ra ngoài ban công, ôm hai tay trước ngực nâng mắt nhìn bầu trời.
" Khuynh nhi, tôi yêu em, em có thể làm gì đó cho tình yêu của tôi không? "
Tề Khuynh im lặng, nhìn bóng lưng mỏng manh của nữ nhân, so với cảnh đêm thì bóng lưng của nàng còn tịch liêu hơn cô nghĩ, có phải nàng đang cảm thấy cô đơn hay không?
" Chị...muốn em làm gì? "
Nữ nhân trầm mặt, dường như đã ấp ủ rất lâu.
" Khuynh nhi, tôi muốn có danh phận. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro