Nữ Tổng Tài Đã Ngủ Với Tôi Là Vị Hôn Thê
Chương 2
Tiểu Thần
2024-04-11 00:40:16
Tập đoàn Tô thị.
Dưới tòa nhà, Giang Tiểu Thần mang một chiếc túi vải nhỏ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo toát lên ánh sáng nhìn xung quanh.
Một lúc lâu sau, anh lập tức sải bước đi vào cửa lớn của tòa nhà cao tầng.
“Anh là ai?”
Vừa đến trước cửa, hai bảo vệ nhìn Giang Tiểu Thần một cách kỳ lạ, đột nhiên ngăn anh lại.
Giang Tiểu Thần nhìn hai bảo vệ nói: “Tôi tìm chủ tịch Tô Dân Sinh của các anh.”
“Tìm chủ tịch của chúng tôi hả? Ông ấy đã về hưu từ năm ngoái rồi, không còn ở đây nữa.”
“Vậy chủ tịch hiện giờ là?”
“Anh từ nơi khác đến đây phải không? Ngay cả sếp của chúng tôi mà cũng không biết à?” Bảo vệ vô cùng ngạo mạn nói: “Hiện giờ Tô Nhược Sơ cũng là sếp Tô của chúng tôi quản lý tập đoàn Tô thị.”
Tô Nhược Sơ? Theo sư phụ kể lại, hình như cô ấy là cháu gái của Tô Dân Sinh.
“Được thôi, cho dù bây giờ ai đang nắm quyền, làm phiền hai người thông báo một tiếng, nói rằng bên dưới có một người tên là Giang Tiểu Thần muốn gặp cô ấy.”
Nghe vậy, hai bảo vệ quan sát Giang Tiểu Thần từ đầu đến chân, khóe miệng không khỏi nở nụ cười chế giễu.
“Anh coi mình là ai thế hả? Anh cho rằng sếp Tô của chúng tôi là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được sao?”
Giang Tiểu Thần nhún vai: “Các anh cứ nói với cô ấy rằng tôi đến đây vì ông nội của cô ấy là Tô Dân Sinh, sau khi nghe tin chắc chắn cô ấy sẽ xuống đây gặp tôi.”
“Tôi khinh! Tôi thấy anh muốn theo đuổi sếp Tô của chúng tôi thì có. Loại người giống như anh chúng tôi đã gặp nhiều rồi, đừng có kiếm lý do vớ vẩn với chúng tôi, anh coi chúng tôi là đồ ngốc hả?”
Tô Nhược Sơ là người đẹp số một ở Trung Hải, được mệnh danh là tổng giám đốc xinh đẹp như núi băng.
Đàn ông theo đuổi Tô Nhược Sơ có thể xếp từ Trung Hải đến nước Pháp, có người nào không phải là ông chú đẹp trai nhiều tiền? Loại người như một con cóc ghẻ như thằng nhóc trước mặt, dù có cố gắng mấy đời thì cũng không có khả năng.
“Vì vậy các anh cứ nhất quyết ngăn cản tôi phải không?” Giang Tiểu Thần xắn tay áo lên.
Nhìn thấy vậy, hai bảo vệ chợt mỉm cười, khinh thường lấy gậy sắt dắt bên hông ra.
Tập đoàn Tô thị là tập đoàn chục tỉ, những bảo vệ như họ đều không hiền lành gì cho cam, vậy mà hôm nay lại có người dám đến khiêu khích họ!
“Có giỏi thì mày bước lên một bước thử xem, ông đây cho mày biết thế nào là đánh đôi!”
“Ồ?”
Giang Tiểu Thần đáp lời.
Trong nháy mắt, một nắm đấm vung tới, đập trúng một bảo vệ trong số đó.
“Ầm!”
Một người ngã xuống.
Sau đó anh lại nhìn tên bảo vệ kia, lại tung một đấm nữa.
“Ầm!”
Lại một người ngã xuống.
Không đến năm giây, Giang Tiểu Thần đã đánh ngã hai người, sau đó vỗ tay, nghênh ngang đi vào trong,
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tô thị.
Tô Nhược Sơ đang ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, hốc mắt hơi ửng đỏ, dường như đã khóc rất lâu.
Dưới tòa nhà, Giang Tiểu Thần mang một chiếc túi vải nhỏ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo toát lên ánh sáng nhìn xung quanh.
Một lúc lâu sau, anh lập tức sải bước đi vào cửa lớn của tòa nhà cao tầng.
“Anh là ai?”
Vừa đến trước cửa, hai bảo vệ nhìn Giang Tiểu Thần một cách kỳ lạ, đột nhiên ngăn anh lại.
Giang Tiểu Thần nhìn hai bảo vệ nói: “Tôi tìm chủ tịch Tô Dân Sinh của các anh.”
“Tìm chủ tịch của chúng tôi hả? Ông ấy đã về hưu từ năm ngoái rồi, không còn ở đây nữa.”
“Vậy chủ tịch hiện giờ là?”
“Anh từ nơi khác đến đây phải không? Ngay cả sếp của chúng tôi mà cũng không biết à?” Bảo vệ vô cùng ngạo mạn nói: “Hiện giờ Tô Nhược Sơ cũng là sếp Tô của chúng tôi quản lý tập đoàn Tô thị.”
Tô Nhược Sơ? Theo sư phụ kể lại, hình như cô ấy là cháu gái của Tô Dân Sinh.
“Được thôi, cho dù bây giờ ai đang nắm quyền, làm phiền hai người thông báo một tiếng, nói rằng bên dưới có một người tên là Giang Tiểu Thần muốn gặp cô ấy.”
Nghe vậy, hai bảo vệ quan sát Giang Tiểu Thần từ đầu đến chân, khóe miệng không khỏi nở nụ cười chế giễu.
“Anh coi mình là ai thế hả? Anh cho rằng sếp Tô của chúng tôi là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được sao?”
Giang Tiểu Thần nhún vai: “Các anh cứ nói với cô ấy rằng tôi đến đây vì ông nội của cô ấy là Tô Dân Sinh, sau khi nghe tin chắc chắn cô ấy sẽ xuống đây gặp tôi.”
“Tôi khinh! Tôi thấy anh muốn theo đuổi sếp Tô của chúng tôi thì có. Loại người giống như anh chúng tôi đã gặp nhiều rồi, đừng có kiếm lý do vớ vẩn với chúng tôi, anh coi chúng tôi là đồ ngốc hả?”
Tô Nhược Sơ là người đẹp số một ở Trung Hải, được mệnh danh là tổng giám đốc xinh đẹp như núi băng.
Đàn ông theo đuổi Tô Nhược Sơ có thể xếp từ Trung Hải đến nước Pháp, có người nào không phải là ông chú đẹp trai nhiều tiền? Loại người như một con cóc ghẻ như thằng nhóc trước mặt, dù có cố gắng mấy đời thì cũng không có khả năng.
“Vì vậy các anh cứ nhất quyết ngăn cản tôi phải không?” Giang Tiểu Thần xắn tay áo lên.
Nhìn thấy vậy, hai bảo vệ chợt mỉm cười, khinh thường lấy gậy sắt dắt bên hông ra.
Tập đoàn Tô thị là tập đoàn chục tỉ, những bảo vệ như họ đều không hiền lành gì cho cam, vậy mà hôm nay lại có người dám đến khiêu khích họ!
“Có giỏi thì mày bước lên một bước thử xem, ông đây cho mày biết thế nào là đánh đôi!”
“Ồ?”
Giang Tiểu Thần đáp lời.
Trong nháy mắt, một nắm đấm vung tới, đập trúng một bảo vệ trong số đó.
“Ầm!”
Một người ngã xuống.
Sau đó anh lại nhìn tên bảo vệ kia, lại tung một đấm nữa.
“Ầm!”
Lại một người ngã xuống.
Không đến năm giây, Giang Tiểu Thần đã đánh ngã hai người, sau đó vỗ tay, nghênh ngang đi vào trong,
Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tô thị.
Tô Nhược Sơ đang ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, hốc mắt hơi ửng đỏ, dường như đã khóc rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro