Ăn No Rồi ~
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
Quý Dữu bê bữa sáng phong phú, đôi mắt quan sát một lượt, phát hiện đều là biển người mênh mông gần như không nhìn thấy vị trí trống, đang sầu chuyện bê bữa sáng về ký túc xá ăn hay đứng đây ăn xong lại đi.
Bỗng nhiên ---
Nghe thấy một người hô lên: “Bạn học Quý Dữu, nơi này có chỗ trống.”
Quý Dữu ngước mắt lên thì phát hiện người gọi mình là Louis, Quý Dữu nhếch miệng cười rồi nói với Louis: “Bạn học Louis, cậu thật đúng là người tốt nha.”
Louis hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Quý Dữu đặt khay ăn lên bàn rồi quan sát:
Ôi chao ~
Tất cả những người ngồi ở bàn này đều là người quen nha: Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Lance……
Tình huống này rất quen mắt.
Quý Dữu ngồi xuống rồi mỉm cười: “Chào mọi người.”
Mọi người cũng lần lượt chào hỏi Quý Dữu, Sở Kiều Kiều lập tức ló khuôn mặt thẹn thùng ra: “Bạn học Quý Dữu, hôm nay cậu vẫn là người đẹp nhất tinh cầu Lãm Nguyệt nha.”
Quý Dữu: “……”
Lời nịnh nọt nghe nhiều nên đã miễn dịch.
Nghĩ nghĩ, Quý Dữu mỉm cười rụt rè: “Hy vọng có một ngày khi tớ biến thành đầu heo thì vẫn còn có thể nghe thấy cậu nói những lời này.”
Sở Kiều Kiều nghe thấy thế, dường như nhớ tới chuyện bi thương gì bèn lắc đầu: “Bạn học Quý Dữu làm ơn đáp ứng tớ rằng hãy bảo vệ gương mặt này của cậu nhé, gương mặt này của cậu chính là món ăn tinh thần của tớ đấy.”
Quý Dữu: “……”
Bại trận.
Bại trận.
Bại trận.
Cô cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng, đồ ăn ngon trước mặt sao phải để ý tới tên cuồng sắc không nói đạo lý này cơ chứ?
Hừ hừ……
Mọi người cũng không nói gì, chỉ vùi đầu ăn.
Hôm nay hệ chiến đấu có tiết học, dựa theo lời của giảng viên Mục Kiếm Linh ở tiết trước, chương trình học sáng này là huấn luyện thể chất, buổi chiều mới là tiết huấn luyện cơ giáp thật. Quý Dữu cảm thấy sau khi trải qua một khoảng thời gian rèn luyện thì thể chất của mình đã tăng lên nhưng vẫn không hề đủ, bởi vì thể chất không theo kịp nên khi cô điều khiển cơ giáp phiên bản đơn giản hóa tuy sẽ không cảm thấy trúc trắc nhưng bởi nguyên nhân chịu giới hạn trong thể chất nên cô không có biện pháp điều khiển liên tục được.
Trước mắt xem ra, thời gian điều khiển nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, sau một tiếng cô sẽ cảm thấy vô lực không điều khiển được nữa, cần phải rời khỏi khoang điều khiển đi nghỉ ngơi.
Ôi ~
Mình thiếu sót quá nhiều, con đường phía trước cứ từ từ đi thôi.
Lúc này, Nhạc Tê Quang đang gặm bánh bao thịt nhìn lướt qua thì thấy bữa sáng thịnh soạn của Quý Dữu:
Bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh nướng, còn có một quả trứng gà chân dài……
Trình độ xa xỉ này sắp đuổi kịp chính mình rồi.
Nhạc Tê Quang: “Số 4444, có phải mày phát tài bất chính hay không? Sao hôm nay lại xa xỉ như vậy?”
Quý Dữu lườm cậu ta một cái, không hề khách sáo nói: “Quỷ nghèo là không thể ăn bữa sáng xa xỉ? Ai quy định vậy?”
Cái này ---
Giọng điệu tôi là quỷ nghèo tôi kiêu ngạo, thật là ---
Nhạc Tê Quang bị nghẹn họng: “Nghèo chết mày đi.”
Quý Dữu nhếch khóe miệng lên: “…… Xin lỗi, có khả năng nguyện vọng của cậu phải thất bại, hiện tại chính xác là ông đây một đêm phất nhanh đấy! Ha ha ha……” Một đêm phất nhanh trên mọi mặt trận! Từ điểm tích lũy cho đến điểm tín dụng……
Tuy rằng thiệt mất 8,5 triệu nhưng ít ra cũng có 650 điểm tín dụng vào tài khoản.
Vẻ mặt Nhạc Tê Quang hiện lên vẻ nghi ngờ: “Sao mày một đêm phất nhanh được vậy? Chẳng lẽ mua vé số?”
Nói tới đề tài một đêm phất nhanh này, mọi người đều hứng thú, Louis nói: “A! Đúng rồi, các cậu thấy bài viết tìm ngỗng may mắn trên Tinh Võng không? Tỷ lệ cược đạt tới 50 lần đấy, nếu trúng thì thật không dám tưởng được đâu……”
Tỷ lệ cược cao như vậy thật sự hiếm thấy, sau khi yêu cầu hệ thống tiến hành tổng hợp đánh giá số liệu hai bên, xác nhận thực lực song phương cách xa mới có thể ra tỷ lệ cược này, hơn nữa, trên cơ bản là hệ thống đánh giá số liệu gần như không xuất hiện khác biệt lớn là bao.
Trong mắt của Lance cũng hiện lên tia sáng: “Đáng tiếc…… Lúc ấy không đuổi kịp.”
Nhạc Tê Quang liếc nhìn hai người một cái, rất không khách khí nói kháy: “Với đồ yếu nhớt không có mắt như chúng mày, có xem toàn bộ trận đấu đi chăng nữa thì chẳng lẽ có thể đặt cược trúng được? Không có khả năng! Trừ khi là ba ba đi.”
Louis rướn cổ lên: “Nhạc Tê Quang, có muốn hiện tại hai chúng ta so một lần hay không?”
Lance cũng xoa bóp nắm đấm: “Tao cũng so.” Mẹ kiếp, thằng nhóc này thích ăn đòn!
Nhạc Tê Quang: “Hai chúng mày cùng nhau lên cũng không phải đối thủ của ba ba.”
Louis gõ gõ mặt bàn nói: “Đừng nói chắc chắn thế.”
Thẩm Trường Thanh nói sang chuyện khác: “Được rồi, mọi người không cần tranh luận chuyện này, không cần thiết, trước nói một chút về kế hoạch chiến lược tối nay đi.” Mọi người ngồi với nhau còn không phải là để thảo luận chuyện thi đấu đoàn đội sao?
Sở Kiều Kiều cũng buông đũa xuống, xoa bóp nắm đấm hướng về ba người Nhạc Tê Quang, Louis, Lance uy hiếp: “Ai còn dám ồn ào nữa thì nắm đấm của bà đây sẽ không khống chế được đâu.”
Ba người: “……”
Nữ bạo lực, ngoại trừ nắm đấm ra thì còn biết làm gì?
Tiếp theo, mấy người thương lượng những vấn đề về chiến thuật mất một lúc lâu.
Quý Dữu yên lặng ngồi ở một bên vùi đầu ăn.
Oa oa oa ~
Không ăn thì biết làm sao? Là một kẻ đáng thương vì quá cùi bắp mà bị từ chối vào đội, cô đành phải ra sức nhai bánh nướng giải quyết nỗi cô đơn.
Bỗng nhiên ---
Lance đưa ra một vấn đề: “Lúc các cậu đấu đơn có gặp đối thủ điều khiển cơ giáp đồ cổ không?”
Mọi người nghe thấy thế thì thi nhau gật đầu.
Nhạc Tê Quang kể: “Cả đêm ba ba gặp 5 người. Nhưng toàn lũ vô dụng, tất cả đều là đồ yếu nhớt.”
Sở Kiều Kiều: “Tớ gặp 2 người. Không chịu nổi một kích.”
Louis nói: “Tớ gặp 3 người. Giải quyết cũng nhẹ nhàng.”
Thẩm Trường Thanh cũng nói: “Tối hôm qua tớ cũng gặp một người, không đáng phải sợ hãi.”
Khi mọi người tuyên dương chiến tích thì chỉ có Nhạc Tê Nguyên không mở miệng, cậu ta giống như Quý Dữu, yên lặng ăn như con ma đói vậy, uống hai ngụm nước mà suýt chút nữa tự làm mình sặc, Quý Dữu khó hiểu nhìn cậu ta.
Nhạc Tê Nguyên cụp mắt xuống, không hề hé răng.
Thực ra từ sau khi đại ca ngu ngốc tự bạo kia nổi tiếng, người bắt chước theo cậu ta không hề ít, mấy người ở đây đều gặp người điều khiển cơ giáp đồ cổ.
Lance đặt câu hỏi: “Nếu trận đấu đoàn đội cũng xuất hiện quả bom không biết lúc nào phát nổ như thế thì cần ứng phó như thế nào?”
Mọi người đang trầm tư.
Thẩm Trường Thanh mở lời đầu tiên: “ Cơ giáp đồ cổ vốn là không có đủ điều kiện, gặp phải đổi thủ kiểu này thì thực ra phương pháp ứng phó cũng rất đơn giản, chỉ cần không cho đối thủ bất kỳ cơ hội ra tay là có thể trực tiếp tốc chiến tốc thắng. Đối thủ tối hôm qua tớ gặp cũng áp dụng phương châm này, không cho cậu ra ra tay, không cho cậu ta tới gần mình, hỏa lực toàn bộ khai hỏa thì chưa đến 20 giây là giải quyết được.”
Quý Dữu đang cắn bánh nướng bỗng dừng lại.
Ngữ điệu của Thẩm Trường Thanh thực nhẹ nhàng bâng quơ: “Nếu đấu đoàn đội gặp được dang này càng đơn giản, tập hợp hỏa lực tiêu diệt đối phương trước.”
Nhạc Tê Quang chẳng hề để ý nói: “Đồ yếu nhớt mới phải lo lắng về chuyện đó, chỉ cần chỉ số thông minh không quá thấp thì chắc chắn họ sẽ không nhận kiểu thành viên này vào đội. Đánh với kẻ địch như vậy ba ba chỉ cần giơ tay là có thể giải quyết tám cái mười cái.”
“A ~” Sở Kiều Kiều nói: “Thời buổi này ai mà chẳng từng giết một hai bộ cơ giáp đồ cổ? Không cần lo cái này, có gặp thì các cậu chỉ cần ném kẻ đó cho tớ giải quyết là được.”
Louis cũng nói: “Đúng thế, chỉ cần không phải quá ngu quá yếu thì giết cơ giáp đồ cổ mới thật sự kích thích, một chiêu liền giải quyết xong, vừa nhanh vừa năng suất. Còn sảng khoái hơn đánh trận kéo dài nhiều.”
Bỗng nhiên ---
Một tiếng vang lanh lảnh thuộc về kim loại đột ngột vang vọng vào lỗ tai của mọi người, mọi người ngẩng đầu nhìn lên rồi cùng nhíu mày. Nhạc Tê Quang càng trực tiếp hơn, lớn tiếng mắng: “Nhạc Tê Quyên, mày ngơ rồi hả? Đang êm đẹp mà làm gì cắn đứt cả thìa?”
Sắc mặt của Nhạc Tê Quang cứng ngắc, một lúc sau mới nói: “Tôi ăn no rồi, đi đây.”
Bỗng nhiên ---
Nghe thấy một người hô lên: “Bạn học Quý Dữu, nơi này có chỗ trống.”
Quý Dữu ngước mắt lên thì phát hiện người gọi mình là Louis, Quý Dữu nhếch miệng cười rồi nói với Louis: “Bạn học Louis, cậu thật đúng là người tốt nha.”
Louis hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Quý Dữu đặt khay ăn lên bàn rồi quan sát:
Ôi chao ~
Tất cả những người ngồi ở bàn này đều là người quen nha: Thẩm Trường Thanh, Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên, Lance……
Tình huống này rất quen mắt.
Quý Dữu ngồi xuống rồi mỉm cười: “Chào mọi người.”
Mọi người cũng lần lượt chào hỏi Quý Dữu, Sở Kiều Kiều lập tức ló khuôn mặt thẹn thùng ra: “Bạn học Quý Dữu, hôm nay cậu vẫn là người đẹp nhất tinh cầu Lãm Nguyệt nha.”
Quý Dữu: “……”
Lời nịnh nọt nghe nhiều nên đã miễn dịch.
Nghĩ nghĩ, Quý Dữu mỉm cười rụt rè: “Hy vọng có một ngày khi tớ biến thành đầu heo thì vẫn còn có thể nghe thấy cậu nói những lời này.”
Sở Kiều Kiều nghe thấy thế, dường như nhớ tới chuyện bi thương gì bèn lắc đầu: “Bạn học Quý Dữu làm ơn đáp ứng tớ rằng hãy bảo vệ gương mặt này của cậu nhé, gương mặt này của cậu chính là món ăn tinh thần của tớ đấy.”
Quý Dữu: “……”
Bại trận.
Bại trận.
Bại trận.
Cô cúi đầu bắt đầu ăn bữa sáng, đồ ăn ngon trước mặt sao phải để ý tới tên cuồng sắc không nói đạo lý này cơ chứ?
Hừ hừ……
Mọi người cũng không nói gì, chỉ vùi đầu ăn.
Hôm nay hệ chiến đấu có tiết học, dựa theo lời của giảng viên Mục Kiếm Linh ở tiết trước, chương trình học sáng này là huấn luyện thể chất, buổi chiều mới là tiết huấn luyện cơ giáp thật. Quý Dữu cảm thấy sau khi trải qua một khoảng thời gian rèn luyện thì thể chất của mình đã tăng lên nhưng vẫn không hề đủ, bởi vì thể chất không theo kịp nên khi cô điều khiển cơ giáp phiên bản đơn giản hóa tuy sẽ không cảm thấy trúc trắc nhưng bởi nguyên nhân chịu giới hạn trong thể chất nên cô không có biện pháp điều khiển liên tục được.
Trước mắt xem ra, thời gian điều khiển nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, sau một tiếng cô sẽ cảm thấy vô lực không điều khiển được nữa, cần phải rời khỏi khoang điều khiển đi nghỉ ngơi.
Ôi ~
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mình thiếu sót quá nhiều, con đường phía trước cứ từ từ đi thôi.
Lúc này, Nhạc Tê Quang đang gặm bánh bao thịt nhìn lướt qua thì thấy bữa sáng thịnh soạn của Quý Dữu:
Bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh nướng, còn có một quả trứng gà chân dài……
Trình độ xa xỉ này sắp đuổi kịp chính mình rồi.
Nhạc Tê Quang: “Số 4444, có phải mày phát tài bất chính hay không? Sao hôm nay lại xa xỉ như vậy?”
Quý Dữu lườm cậu ta một cái, không hề khách sáo nói: “Quỷ nghèo là không thể ăn bữa sáng xa xỉ? Ai quy định vậy?”
Cái này ---
Giọng điệu tôi là quỷ nghèo tôi kiêu ngạo, thật là ---
Nhạc Tê Quang bị nghẹn họng: “Nghèo chết mày đi.”
Quý Dữu nhếch khóe miệng lên: “…… Xin lỗi, có khả năng nguyện vọng của cậu phải thất bại, hiện tại chính xác là ông đây một đêm phất nhanh đấy! Ha ha ha……” Một đêm phất nhanh trên mọi mặt trận! Từ điểm tích lũy cho đến điểm tín dụng……
Tuy rằng thiệt mất 8,5 triệu nhưng ít ra cũng có 650 điểm tín dụng vào tài khoản.
Vẻ mặt Nhạc Tê Quang hiện lên vẻ nghi ngờ: “Sao mày một đêm phất nhanh được vậy? Chẳng lẽ mua vé số?”
Nói tới đề tài một đêm phất nhanh này, mọi người đều hứng thú, Louis nói: “A! Đúng rồi, các cậu thấy bài viết tìm ngỗng may mắn trên Tinh Võng không? Tỷ lệ cược đạt tới 50 lần đấy, nếu trúng thì thật không dám tưởng được đâu……”
Tỷ lệ cược cao như vậy thật sự hiếm thấy, sau khi yêu cầu hệ thống tiến hành tổng hợp đánh giá số liệu hai bên, xác nhận thực lực song phương cách xa mới có thể ra tỷ lệ cược này, hơn nữa, trên cơ bản là hệ thống đánh giá số liệu gần như không xuất hiện khác biệt lớn là bao.
Trong mắt của Lance cũng hiện lên tia sáng: “Đáng tiếc…… Lúc ấy không đuổi kịp.”
Nhạc Tê Quang liếc nhìn hai người một cái, rất không khách khí nói kháy: “Với đồ yếu nhớt không có mắt như chúng mày, có xem toàn bộ trận đấu đi chăng nữa thì chẳng lẽ có thể đặt cược trúng được? Không có khả năng! Trừ khi là ba ba đi.”
Louis rướn cổ lên: “Nhạc Tê Quang, có muốn hiện tại hai chúng ta so một lần hay không?”
Lance cũng xoa bóp nắm đấm: “Tao cũng so.” Mẹ kiếp, thằng nhóc này thích ăn đòn!
Nhạc Tê Quang: “Hai chúng mày cùng nhau lên cũng không phải đối thủ của ba ba.”
Louis gõ gõ mặt bàn nói: “Đừng nói chắc chắn thế.”
Thẩm Trường Thanh nói sang chuyện khác: “Được rồi, mọi người không cần tranh luận chuyện này, không cần thiết, trước nói một chút về kế hoạch chiến lược tối nay đi.” Mọi người ngồi với nhau còn không phải là để thảo luận chuyện thi đấu đoàn đội sao?
Sở Kiều Kiều cũng buông đũa xuống, xoa bóp nắm đấm hướng về ba người Nhạc Tê Quang, Louis, Lance uy hiếp: “Ai còn dám ồn ào nữa thì nắm đấm của bà đây sẽ không khống chế được đâu.”
Ba người: “……”
Nữ bạo lực, ngoại trừ nắm đấm ra thì còn biết làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, mấy người thương lượng những vấn đề về chiến thuật mất một lúc lâu.
Quý Dữu yên lặng ngồi ở một bên vùi đầu ăn.
Oa oa oa ~
Không ăn thì biết làm sao? Là một kẻ đáng thương vì quá cùi bắp mà bị từ chối vào đội, cô đành phải ra sức nhai bánh nướng giải quyết nỗi cô đơn.
Bỗng nhiên ---
Lance đưa ra một vấn đề: “Lúc các cậu đấu đơn có gặp đối thủ điều khiển cơ giáp đồ cổ không?”
Mọi người nghe thấy thế thì thi nhau gật đầu.
Nhạc Tê Quang kể: “Cả đêm ba ba gặp 5 người. Nhưng toàn lũ vô dụng, tất cả đều là đồ yếu nhớt.”
Sở Kiều Kiều: “Tớ gặp 2 người. Không chịu nổi một kích.”
Louis nói: “Tớ gặp 3 người. Giải quyết cũng nhẹ nhàng.”
Thẩm Trường Thanh cũng nói: “Tối hôm qua tớ cũng gặp một người, không đáng phải sợ hãi.”
Khi mọi người tuyên dương chiến tích thì chỉ có Nhạc Tê Nguyên không mở miệng, cậu ta giống như Quý Dữu, yên lặng ăn như con ma đói vậy, uống hai ngụm nước mà suýt chút nữa tự làm mình sặc, Quý Dữu khó hiểu nhìn cậu ta.
Nhạc Tê Nguyên cụp mắt xuống, không hề hé răng.
Thực ra từ sau khi đại ca ngu ngốc tự bạo kia nổi tiếng, người bắt chước theo cậu ta không hề ít, mấy người ở đây đều gặp người điều khiển cơ giáp đồ cổ.
Lance đặt câu hỏi: “Nếu trận đấu đoàn đội cũng xuất hiện quả bom không biết lúc nào phát nổ như thế thì cần ứng phó như thế nào?”
Mọi người đang trầm tư.
Thẩm Trường Thanh mở lời đầu tiên: “ Cơ giáp đồ cổ vốn là không có đủ điều kiện, gặp phải đổi thủ kiểu này thì thực ra phương pháp ứng phó cũng rất đơn giản, chỉ cần không cho đối thủ bất kỳ cơ hội ra tay là có thể trực tiếp tốc chiến tốc thắng. Đối thủ tối hôm qua tớ gặp cũng áp dụng phương châm này, không cho cậu ra ra tay, không cho cậu ta tới gần mình, hỏa lực toàn bộ khai hỏa thì chưa đến 20 giây là giải quyết được.”
Quý Dữu đang cắn bánh nướng bỗng dừng lại.
Ngữ điệu của Thẩm Trường Thanh thực nhẹ nhàng bâng quơ: “Nếu đấu đoàn đội gặp được dang này càng đơn giản, tập hợp hỏa lực tiêu diệt đối phương trước.”
Nhạc Tê Quang chẳng hề để ý nói: “Đồ yếu nhớt mới phải lo lắng về chuyện đó, chỉ cần chỉ số thông minh không quá thấp thì chắc chắn họ sẽ không nhận kiểu thành viên này vào đội. Đánh với kẻ địch như vậy ba ba chỉ cần giơ tay là có thể giải quyết tám cái mười cái.”
“A ~” Sở Kiều Kiều nói: “Thời buổi này ai mà chẳng từng giết một hai bộ cơ giáp đồ cổ? Không cần lo cái này, có gặp thì các cậu chỉ cần ném kẻ đó cho tớ giải quyết là được.”
Louis cũng nói: “Đúng thế, chỉ cần không phải quá ngu quá yếu thì giết cơ giáp đồ cổ mới thật sự kích thích, một chiêu liền giải quyết xong, vừa nhanh vừa năng suất. Còn sảng khoái hơn đánh trận kéo dài nhiều.”
Bỗng nhiên ---
Một tiếng vang lanh lảnh thuộc về kim loại đột ngột vang vọng vào lỗ tai của mọi người, mọi người ngẩng đầu nhìn lên rồi cùng nhíu mày. Nhạc Tê Quang càng trực tiếp hơn, lớn tiếng mắng: “Nhạc Tê Quyên, mày ngơ rồi hả? Đang êm đẹp mà làm gì cắn đứt cả thìa?”
Sắc mặt của Nhạc Tê Quang cứng ngắc, một lúc sau mới nói: “Tôi ăn no rồi, đi đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro