Bàn Tay Vàng On...
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
“Ai?”
“Là ai?”
"Rốt cuộc là ai?”
“Là ai? Là ai chọc giận đại sư?”
Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp của Trình Dục và mấy trăm vạn người ngồi canh ở cửa tiệm ‘Thanh Dứu’, trong lúc Quý Dữu đóng cửa hòm tiếp nhận thư tín thì tất cả những người đang gửi thư tín, hoặc là đánh chữ, hoặc là đang vắt óc tìm mưu kế cho nội dung để hấp dẫn đại sư…… Ở cùng thời gian toàn bộ mọi người phát hiện ra sự thật đáng sợ này.
Nếu không xem thư tín thì sao có thể đột nhiên đóng cửa được?
Cho nên ---
“Ai vậy?”
“Mày có bản lĩnh làm thì mày phải có bản lĩnh ra đây nha?”
Mọi người ôm đầu ngao ngao kêu to, hận không thể lập tức tìm ra kẻ chọc giận đại sư đến mức phải đóng cửa hòm tiếp nhận thư tín, sau đó hung hăng quất một trận rồi lại chia kẻ đó thành vô số phần làm bóng cao su đá……
Bởi vì ---
Kẻ đó phạm vào tội ác tày trời!
Tội ác của kẻ đó không thể được tha thứ!
Kẻ đó phạm vào tội khiến nhiều người tức giận!
Kẻ đó --- Nên lấy chết để tạ tội!
……
Không ai hé răng.
Cũng không giám hé răng.
……
Trong đám người có người lên tiếng: “Kiểm tra thư tín của chính mình đi, nhìn xem thư tín của ai đã được đọc, người được đọc khẳng định là chọc đại sư tức giận rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người xôn xao rồi thi nhau mở hòm thư.
“A ~ Không phải tôi.”
“Con ngỗng may mắn đó cũng không phải là tôi……”
“Ô oa --- Đại sư vì sao lại không nhìn em? Là em không tốt sao? Không đủ đáng yêu sao? Không đủ xinh đẹp sao?”
……
Trong mấy trăm vạn người, người thì kêu rên, người thì che mặt muốn khóc, người thì nổi trận lôi đình…… Vì thế, đang đắm chìm trong cảm xúc kích động thiếu chút nữa điên đến nơi nên mọi người không ai phát hiện ra có mấy người lặng lẽ rời khỏi đám đông rồi nhanh chóng đăng xuất.
Đăng xuất xong.
Mấy người này vỗ vỗ ngực, gần như cảm thán cùng lúc: “Suýt nữa bị hù chết, may là không bị người bắt được!” Chợt, mấy người nghĩ đến thư tín của mình thế mà được đại sư đọc lấy, vui sướng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy cao được ba thước thi nhau hét chói tai: “Ngao ngao ngao…… Thế mà mình may mắn được đại sư đọc thư? A a a……
***Ngao: Là trạng thanh của tiếng kêu la om sòm, la oai oái. Mình không biết nên để thuần việt thế nào mới chính xác. Bạn nào biết góp ý mình nha!
Thét chói tai xong, trong số đó có một người đàn ông với khuôn mặt đẹp đẽ, tóc đen như bích ngọc đang nhíu chặt mày không nghĩ ra lý do: “Người ta lớn lên đẹp như vậy nha…… Thế mà đại sư chướng mắt người ta nha, không nên như vậy nha……”
Nói, anh ta vươn ra ngón tay ngọc nhỏ dài để lên trên đôi môi đỏ tươi như lửa với dáng vẻ buồn rầu rồi cắn môi: “Vấn đề ở nơi nào nha?”
“Đó chính là đồ riêng tư trân quý của người ta nha……”
“Người ta mất rất nhiều tâm sức chụp nha……”
“Đẹp mà không diêm dúa…… Diêm dúa mà không lẳng lơ…… Lẳng lơ mà không ma mị…… Thế gian này có ai so được với người ta nha? Người ta khiến người người trìu mến như vậy mà làm gì đại sư lại chướng mắt người ta nha……”
Nếu Quý Dữu biết suy nghĩ của người này thì dù cô có liều mạng bị bệnh tim, huyết áp cao, huyết áp thấp, bệnh tiểu đường cùng nhau bùng nổ cũng nhất định phải bắt được người này rồi hung hăng đánh tơi bời một trận!
Không!
Một trận sao đủ?
Đánh mười trận!
……
Cũng trong lúc đó, Trình Dục có cảm giác trái tim sắp tan nát đến nơi, lúc trước anh ta gửi cho đại sư vô số thư tín nhưng không nhận được một lá thư hồi âm, còn hiện tại thì sao? Anh ta bị rút não để đại sư hấp thụ ánh sáng rước lấy vô số người mơ ước đại sư của mình, ngay tại thời điểm đó anh ra dám cam đoan rằng nhất định đại sư đã nhận được hàng mấy triệu thư tín. Ở trong mênh mông thư tín đó, đại sư còn có thể thấy được mình sao?
Oa oa oa……
Trình Dục muốn che mặt khóc thút thít.
Anh ta ngu quá.
Anh ta cảm thấy có khả năng chủ yếu là đại sư không muốn bị lộ ra ngoài ánh sáng ---
Anh ta bị mấy kẻ chuyện đi bôi nhọ kích thích nên làm ra cái chuyện ngu xuẩn đưa đại sư lộ ra ngoài ánh sáng rồi.
Oa oa oa……
Càng nghĩ càng thấy thương tâm, Trình Dục cũng không còn tâm tư nào để phát sóng trực tiếp nữa, hắn nhìn về phía khán giả rồi thương tâm chào tạm biệt: “Chào các khản giả cũ, A Đại đi trước một bước đây.”
Vừa dứt lời.
Màn hình tối sầm lại.
Rất nhiều người chưa từ bỏ ý định canh giữ ở cửa tiệm Thanh Dứu không chịu rời đi, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng……
Dần dần đám người tan dần.
Chỉ có một số ít chưa từ bỏ ý định còn ngồi chờ ở nơi này.
**
Quý Dữu không biết chuyện vừa xảy ra, sau khi cô đăng xuất liền lập tức đi ngủ. Ngày hôm sau vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần thoải mái dễ chịu, ngay sau đó liền nhận được dược liệu bản thân bỏ vốn lớn ra mua, dược liệu này yêu cầu sắc mấy giờ đồng hồ, sau đó ngâm cả người thêm mấy tiếng nữa.
***Tinh thần thoải mái dễ chiu: Bản convert là ‘Thần thanh khí sảng’.
Quý Dữu sắc xong nước thuốc, thoải mái dễ chịu đi vào ngâm……
Kết quả ---
Vừa mới ngâm được vài phút thì Quý Dữu suýt chút nữa nhảy cẫng lên, “ĐM, đây là nước thuốc quái quỷ gì vậy? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”
***ĐM: Bản convert là ‘Ngọa tào’. Là nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt là “Ngọa tào”. Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được biến tấu đi. Trong tiếng Việt đồng nghĩa với “ĐM”.(Nguồn sưu tập)
Nước thuốc này chỉ ngâm một lúc mà Quý Dữu đã cảm giác cả người của mình bốc hỏa, mạch máu căng phồng muốn phun ra đến nơi, toàn bộ cơ thể lập tức muốn nổ mạnh……
Nghĩ đến bản hướng dẫn sử dụng nước thuốc có nói giai đoạn trước người có thể chất yếu ớt sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, nhưng chỉ cần cố gắng nhịn một lúc thì sẽ lập tức có thể chuyển biến tốt lên, hơn nữa tuyệt đối là có thể đạt tới công hiệu cường gân kiện cốt. Quý Dữu đành phải nhịn, phải chịu đựng, chịu đựng lấy, cô phát hiện mình bắt đầu chảy máu mũi rồi……
Quý Dữu chạy nhanh tìm khăn giấy bịt kín cái mũi.
Nhưng mà ---
Không có hiệu quả ---
Cái mũi vẫn còn chảy máu.
Đồng thời cô có cảm giác lỗ tai cũng bắt đầu đau dần lên --- Đừng, không phải là --- Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo nhưng đã chậm, lỗ tai của cô cũng bắt đầu chảy ra máu……
Càng không xong đó chính là ---
Miệng không có cách nào ngăn được cũng bắt đầu chảy máu ---
Đôi mắt cũng đau dần lên ---
Này ---
Này ---
Đây là đến trình tự thất khiếu đổ máu sao?
***Thất khiếu: Là bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Xong ---
Xong rồi!
Lúc này điều gì Quý Dữu cũng không giám suy nghĩ, cô cố gắng chống đỡ người để bò ra khỏi bồn nước thuốc đó rồi lấy quang não muốn gọi cấp cứu ---
Chỉ dùng sức chống một lúc thôi mà trước mắt Quý Dữu đã hoa lên, cô vẫn cố chống đỡ, muốn gọi nhưng --- Căn bản là miệng không mở ra được, vừa mở miệng thì tất cả đều là máu chảy ra, trừ ngũ quan ra thì mạch máu, lỗ chân lông……
Toàn thân ---
Muốn nổ.
Muốn nổ mạnh……
Xong rồi.
Mạng của mình xong rồi!
Quý Dữu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người mất đi tri giác, sau khi Quý Dữu hôn mê, tình trạng cơ thể của cô càng nguy hiểm hơn, tất cả mạch máu toàn thân dường như bắt đầu tan vỡ…… Loại tình huống này dù thần tiên có tới cũng không cứu nổi. Trong lúc hết sức nguy nan, trong đầu cô đột nhiên bộc phát ra một chùm sáng sâu thẳm, ánh sáng này nhanh chóng bao phủ toàn thân của cô.
……
Thật lâu sau.
“Aaaa ~”
Một tiếng kêu thống khổ vang lên, Quý Dữu mở bừng mắt.
Ơ?
Không chết hả?
Không chỉ có như vậy, trừ vết máu loang lổ trên quần áo nhìn có vẻ chật vật ra thì toàn thân trên dưới của mình gần như không nhìn thấy thương thế.
Chính mình……
Quả nhiên là chân mệnh thiên nữ, là con gái ruột của ông trời sao?
***Chân mệnh thiên nữ: Người con gái của trời. Cải biên từ ‘chân mệnh thiên tử’. Chân mệnh thiên tử là căn số trời định sau này có thể trở thành thiên tử hay chỉ là một người bình thường, tức là do trời định và quyết định số của con người. Là người con của trời.
Cùng lúc đó, Quý Dữu cảm giác được trong đầu có cái gì đó hơi động đậy, cô tập trung tinh thần xem thì phát hiện thiết phiến vốn đang giấu trong đầu của mình đột nhiên trở nên xám xịt ảm đạm không còn ánh sáng, ánh sáng trong suốt trơn nhẵn vài ngày trước không thấy nữa, toàn thân thiết phiến như thật sự biến thành khối sắt vậy, loang lổ rỉ sét.
Sau đó ---
Thiết phiến thong thả biến mất ở sau trong óc của cô.
“!!!” Quý Dữu trợn tròn mắt: “Là thiết phiến cứu mình hả?”
Trước khi hôn mê, cô ngầm nhận thấy được thiết phiến trong đầu bỗng nhiên động đậy, sau đó có một chùm sáng lóe lên, tình huống phía sau cô cũng không biết.
Đã không cần thiết phải hoài nghi nữa, Quý Dữu rất tin tưởng: Khẳng định thiết phiến đã cứu mình.
Đồng thời ---
Trong lòng cô cũng mừng như điên: “Bàn…… Bàn tay vàng của mình cuối cùng cũng online?”
“Là ai?”
"Rốt cuộc là ai?”
“Là ai? Là ai chọc giận đại sư?”
Khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp của Trình Dục và mấy trăm vạn người ngồi canh ở cửa tiệm ‘Thanh Dứu’, trong lúc Quý Dữu đóng cửa hòm tiếp nhận thư tín thì tất cả những người đang gửi thư tín, hoặc là đánh chữ, hoặc là đang vắt óc tìm mưu kế cho nội dung để hấp dẫn đại sư…… Ở cùng thời gian toàn bộ mọi người phát hiện ra sự thật đáng sợ này.
Nếu không xem thư tín thì sao có thể đột nhiên đóng cửa được?
Cho nên ---
“Ai vậy?”
“Mày có bản lĩnh làm thì mày phải có bản lĩnh ra đây nha?”
Mọi người ôm đầu ngao ngao kêu to, hận không thể lập tức tìm ra kẻ chọc giận đại sư đến mức phải đóng cửa hòm tiếp nhận thư tín, sau đó hung hăng quất một trận rồi lại chia kẻ đó thành vô số phần làm bóng cao su đá……
Bởi vì ---
Kẻ đó phạm vào tội ác tày trời!
Tội ác của kẻ đó không thể được tha thứ!
Kẻ đó phạm vào tội khiến nhiều người tức giận!
Kẻ đó --- Nên lấy chết để tạ tội!
……
Không ai hé răng.
Cũng không giám hé răng.
……
Trong đám người có người lên tiếng: “Kiểm tra thư tín của chính mình đi, nhìn xem thư tín của ai đã được đọc, người được đọc khẳng định là chọc đại sư tức giận rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người xôn xao rồi thi nhau mở hòm thư.
“A ~ Không phải tôi.”
“Con ngỗng may mắn đó cũng không phải là tôi……”
“Ô oa --- Đại sư vì sao lại không nhìn em? Là em không tốt sao? Không đủ đáng yêu sao? Không đủ xinh đẹp sao?”
……
Trong mấy trăm vạn người, người thì kêu rên, người thì che mặt muốn khóc, người thì nổi trận lôi đình…… Vì thế, đang đắm chìm trong cảm xúc kích động thiếu chút nữa điên đến nơi nên mọi người không ai phát hiện ra có mấy người lặng lẽ rời khỏi đám đông rồi nhanh chóng đăng xuất.
Đăng xuất xong.
Mấy người này vỗ vỗ ngực, gần như cảm thán cùng lúc: “Suýt nữa bị hù chết, may là không bị người bắt được!” Chợt, mấy người nghĩ đến thư tín của mình thế mà được đại sư đọc lấy, vui sướng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy cao được ba thước thi nhau hét chói tai: “Ngao ngao ngao…… Thế mà mình may mắn được đại sư đọc thư? A a a……
***Ngao: Là trạng thanh của tiếng kêu la om sòm, la oai oái. Mình không biết nên để thuần việt thế nào mới chính xác. Bạn nào biết góp ý mình nha!
Thét chói tai xong, trong số đó có một người đàn ông với khuôn mặt đẹp đẽ, tóc đen như bích ngọc đang nhíu chặt mày không nghĩ ra lý do: “Người ta lớn lên đẹp như vậy nha…… Thế mà đại sư chướng mắt người ta nha, không nên như vậy nha……”
Nói, anh ta vươn ra ngón tay ngọc nhỏ dài để lên trên đôi môi đỏ tươi như lửa với dáng vẻ buồn rầu rồi cắn môi: “Vấn đề ở nơi nào nha?”
“Đó chính là đồ riêng tư trân quý của người ta nha……”
“Người ta mất rất nhiều tâm sức chụp nha……”
“Đẹp mà không diêm dúa…… Diêm dúa mà không lẳng lơ…… Lẳng lơ mà không ma mị…… Thế gian này có ai so được với người ta nha? Người ta khiến người người trìu mến như vậy mà làm gì đại sư lại chướng mắt người ta nha……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Quý Dữu biết suy nghĩ của người này thì dù cô có liều mạng bị bệnh tim, huyết áp cao, huyết áp thấp, bệnh tiểu đường cùng nhau bùng nổ cũng nhất định phải bắt được người này rồi hung hăng đánh tơi bời một trận!
Không!
Một trận sao đủ?
Đánh mười trận!
……
Cũng trong lúc đó, Trình Dục có cảm giác trái tim sắp tan nát đến nơi, lúc trước anh ta gửi cho đại sư vô số thư tín nhưng không nhận được một lá thư hồi âm, còn hiện tại thì sao? Anh ta bị rút não để đại sư hấp thụ ánh sáng rước lấy vô số người mơ ước đại sư của mình, ngay tại thời điểm đó anh ra dám cam đoan rằng nhất định đại sư đã nhận được hàng mấy triệu thư tín. Ở trong mênh mông thư tín đó, đại sư còn có thể thấy được mình sao?
Oa oa oa……
Trình Dục muốn che mặt khóc thút thít.
Anh ta ngu quá.
Anh ta cảm thấy có khả năng chủ yếu là đại sư không muốn bị lộ ra ngoài ánh sáng ---
Anh ta bị mấy kẻ chuyện đi bôi nhọ kích thích nên làm ra cái chuyện ngu xuẩn đưa đại sư lộ ra ngoài ánh sáng rồi.
Oa oa oa……
Càng nghĩ càng thấy thương tâm, Trình Dục cũng không còn tâm tư nào để phát sóng trực tiếp nữa, hắn nhìn về phía khán giả rồi thương tâm chào tạm biệt: “Chào các khản giả cũ, A Đại đi trước một bước đây.”
Vừa dứt lời.
Màn hình tối sầm lại.
Rất nhiều người chưa từ bỏ ý định canh giữ ở cửa tiệm Thanh Dứu không chịu rời đi, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng……
Dần dần đám người tan dần.
Chỉ có một số ít chưa từ bỏ ý định còn ngồi chờ ở nơi này.
**
Quý Dữu không biết chuyện vừa xảy ra, sau khi cô đăng xuất liền lập tức đi ngủ. Ngày hôm sau vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần thoải mái dễ chịu, ngay sau đó liền nhận được dược liệu bản thân bỏ vốn lớn ra mua, dược liệu này yêu cầu sắc mấy giờ đồng hồ, sau đó ngâm cả người thêm mấy tiếng nữa.
***Tinh thần thoải mái dễ chiu: Bản convert là ‘Thần thanh khí sảng’.
Quý Dữu sắc xong nước thuốc, thoải mái dễ chịu đi vào ngâm……
Kết quả ---
Vừa mới ngâm được vài phút thì Quý Dữu suýt chút nữa nhảy cẫng lên, “ĐM, đây là nước thuốc quái quỷ gì vậy? Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”
***ĐM: Bản convert là ‘Ngọa tào’. Là nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt là “Ngọa tào”. Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được biến tấu đi. Trong tiếng Việt đồng nghĩa với “ĐM”.(Nguồn sưu tập)
Nước thuốc này chỉ ngâm một lúc mà Quý Dữu đã cảm giác cả người của mình bốc hỏa, mạch máu căng phồng muốn phun ra đến nơi, toàn bộ cơ thể lập tức muốn nổ mạnh……
Nghĩ đến bản hướng dẫn sử dụng nước thuốc có nói giai đoạn trước người có thể chất yếu ớt sẽ xuất hiện tình trạng như vậy, nhưng chỉ cần cố gắng nhịn một lúc thì sẽ lập tức có thể chuyển biến tốt lên, hơn nữa tuyệt đối là có thể đạt tới công hiệu cường gân kiện cốt. Quý Dữu đành phải nhịn, phải chịu đựng, chịu đựng lấy, cô phát hiện mình bắt đầu chảy máu mũi rồi……
Quý Dữu chạy nhanh tìm khăn giấy bịt kín cái mũi.
Nhưng mà ---
Không có hiệu quả ---
Cái mũi vẫn còn chảy máu.
Đồng thời cô có cảm giác lỗ tai cũng bắt đầu đau dần lên --- Đừng, không phải là --- Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo nhưng đã chậm, lỗ tai của cô cũng bắt đầu chảy ra máu……
Càng không xong đó chính là ---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miệng không có cách nào ngăn được cũng bắt đầu chảy máu ---
Đôi mắt cũng đau dần lên ---
Này ---
Này ---
Đây là đến trình tự thất khiếu đổ máu sao?
***Thất khiếu: Là bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Xong ---
Xong rồi!
Lúc này điều gì Quý Dữu cũng không giám suy nghĩ, cô cố gắng chống đỡ người để bò ra khỏi bồn nước thuốc đó rồi lấy quang não muốn gọi cấp cứu ---
Chỉ dùng sức chống một lúc thôi mà trước mắt Quý Dữu đã hoa lên, cô vẫn cố chống đỡ, muốn gọi nhưng --- Căn bản là miệng không mở ra được, vừa mở miệng thì tất cả đều là máu chảy ra, trừ ngũ quan ra thì mạch máu, lỗ chân lông……
Toàn thân ---
Muốn nổ.
Muốn nổ mạnh……
Xong rồi.
Mạng của mình xong rồi!
Quý Dữu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người mất đi tri giác, sau khi Quý Dữu hôn mê, tình trạng cơ thể của cô càng nguy hiểm hơn, tất cả mạch máu toàn thân dường như bắt đầu tan vỡ…… Loại tình huống này dù thần tiên có tới cũng không cứu nổi. Trong lúc hết sức nguy nan, trong đầu cô đột nhiên bộc phát ra một chùm sáng sâu thẳm, ánh sáng này nhanh chóng bao phủ toàn thân của cô.
……
Thật lâu sau.
“Aaaa ~”
Một tiếng kêu thống khổ vang lên, Quý Dữu mở bừng mắt.
Ơ?
Không chết hả?
Không chỉ có như vậy, trừ vết máu loang lổ trên quần áo nhìn có vẻ chật vật ra thì toàn thân trên dưới của mình gần như không nhìn thấy thương thế.
Chính mình……
Quả nhiên là chân mệnh thiên nữ, là con gái ruột của ông trời sao?
***Chân mệnh thiên nữ: Người con gái của trời. Cải biên từ ‘chân mệnh thiên tử’. Chân mệnh thiên tử là căn số trời định sau này có thể trở thành thiên tử hay chỉ là một người bình thường, tức là do trời định và quyết định số của con người. Là người con của trời.
Cùng lúc đó, Quý Dữu cảm giác được trong đầu có cái gì đó hơi động đậy, cô tập trung tinh thần xem thì phát hiện thiết phiến vốn đang giấu trong đầu của mình đột nhiên trở nên xám xịt ảm đạm không còn ánh sáng, ánh sáng trong suốt trơn nhẵn vài ngày trước không thấy nữa, toàn thân thiết phiến như thật sự biến thành khối sắt vậy, loang lổ rỉ sét.
Sau đó ---
Thiết phiến thong thả biến mất ở sau trong óc của cô.
“!!!” Quý Dữu trợn tròn mắt: “Là thiết phiến cứu mình hả?”
Trước khi hôn mê, cô ngầm nhận thấy được thiết phiến trong đầu bỗng nhiên động đậy, sau đó có một chùm sáng lóe lên, tình huống phía sau cô cũng không biết.
Đã không cần thiết phải hoài nghi nữa, Quý Dữu rất tin tưởng: Khẳng định thiết phiến đã cứu mình.
Đồng thời ---
Trong lòng cô cũng mừng như điên: “Bàn…… Bàn tay vàng của mình cuối cùng cũng online?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro