Chấn Động
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
“Đi!”
Một tiếng dứt khoát lưu loát.
Giải quyết một cách dứt điểm.
Lực hành động của Quý Dữu siêu cường, cô không cho mình cơ hổi đổi ý nên lập tức lên Tinh Võng tìm hiểu các hạng mục làm thủ tục nhập học của học viện quân sự ở tinh cầu Lãm Nguyệt, nhấn mạnh xem trình tự và quy trình nhập học khi tài trợ.
Sau khi biết rõ ràng, Quý Dữu lập tức đi phòng tuyển sinh của học viện quân sự ở tinh cầu Lãm Nguyệt điền bản báo danh của mình, cẩn thận thẩm tra đối chiếu hơn một lần cô mới click gửi đi.
Lúc sau.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, sau khi phòng tuyển sinh thu được bản báo danh sẽ tiến hành xét duyệt tư liệu mà Quý Dữu trình lên, thông qua xét duyệt sẽ tiến hành phỏng vấn nhập học một lần trên Tinh Võng.
Chỉ cần lần phỏng vấn này thành công là cô có cơ hội nhập học, chờ đến khi khai giảng thì báo danh cùng ngày, mang phí tài trợ và học phí đưa cho phòng tài vụ của trường là có thể chính thức được xử lý nhập học.
Sự chờ đợi luôn cực kỳ dày vò.
Vì để tránh bản thân miên man suy nghĩ nên Quý Dữu lập tức bắt đầu chế tác mặt dây hạt Thảo Quả.
Mười mấy hạt thảo quả lần trước hỏng mất mười hai cái, trước mắt tồn kho hạt Thảo Quả chỉ có 3 cái. Lúc này, ánh sáng của thiết phiến ở trong đầu đang tràn đầy, tinh thần lực của Quý Dữu cũng rất dư thừa.
Quý Dữu xốc lên tinh thần, bắt đầu xe hạt châu.
Tay nâng lên máy tiện cỡ nhỏ, sau đó trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng ---
Rất nhanh, vỏ ngoài của hạt được mài đi từng chút một, lộ ra nội hạch hạt Thảo Quả bóng loáng mượt mà.
Quý Dữu cầm lấy một viên, theo ký ức chế tác phía trước làm theo từng bước một, lúc mới bắt đầu còn rất thuận lợi, trong khi Quý Dữu muốn điêu khắc đường cong của bông hoa, khi đường hoa văn đó đang nối liền với cành lá theo hình dung trong đầu thì đột nhiên mắc kẹt!
Quý Dữu banh cả mặt.
Một nét đơn giản này chỉ cần khắc một cái là có thể tiếp nối với cành lá, nhưng mà --- Có nỗ lực như thế nào thì ngón tay luôn luôn chếch khỏi vị trí.
……
Thất bại.
Bị hỏng một viên.
Quý Dữu giơ tay, nhíu mày.
Nét đi và cách thức rõ ràng, một nét cũng không bị nhầm mà, cuối cùng là vấn đề ở nơi nào đây?
Sau khi buồn khổ nghĩ ngợi xong vẫn không giải được bài toán này, thực ra Quý Dữu đã lờ mờ biết được, vấn đề của cô là ở cảm giác, cô không có loại cảm giác mà tâm trí và tinh thần hợp nhất, nó giống như cá gặp nước vậy, là cảm giác hai tay hai chân cùng tâm trí và tinh thần hoàn toàn thoải mái dung hợp ở bên nhau……
Đương nhiên --- Hình dung là không đủ cảm giác, không đủ linh cảm…… Như vậy cũng đúng.
Đây là việc cực kỳ huyền ảo mà lại khó hiểu.
Đến lúc này, cuối cùng Quý Dữu cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao xác suất thành công của đại sư chế tạo hồn khí lại thấp như thế.
Bởi vì ---
Cái đồ chơi hồn khí này căn bản là không có cách nào chế tạo số lượng nhiều.
Ai ---
Nhất thời không làm được nên Quý Dữu dứt khoát lên Tinh Võng, vào cửa hàng chuyên bán đặc sản của dãy núi Bekena rồi nhìn chằm chằm một quả táo to mọng đỏ au 250g, nhìn hơn mười phút, cô càng xem càng hậm hực, càng xem càng bực tức, càng xem hai con mắt càng phát sáng bốc lên hương vị điểm tín dụng……
Quý Dữu nghĩ thầm:
[Quả táo dù mình có mua hay không mua thì nó vẫn ở chỗ này, không tăng cũng không giảm, có tiền rồi mình mua hay không mua đều là tự do của bản thân……
Cho nên ---
Nhiệm vụ của mình là cái gì?
--- Nắm chặt lấy điểm tín dụng a.]
Sau khi tự trấn an bản thân, Quý Dữu cảm thấy chính mình lúc này đây tràn ngập động lực, một hơi có thể làm được ra tám đến mười cái hồn khí, khi lập tức chuẩn bị đăng xuất thì bỗng nhiên ánh mắt nhìn thấy bóng người xung quanh vội vội vàng vàng chạy nhanh như chớp hướng về một chỗ mà chạy.
Ơ?
Đã xảy ra chuyện gì?
Quý Dữu theo bản năng đuổi tới.
Rất nhanh cô liền biết được đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là trên màn hình ở giữa quảng trường lớn khu đông trong Tinh Võng đang phát sóng một video chiến đấu.
--- Video chiến đấu giữa một nhân loại và tinh thú.
Quý Dữu mới tiến vào quảng trường, vừa ngẩng đầu lên thì một đôi đồng tử màu máu đâm vào mắt cô, cả người cô run run mới phản ứng ra đây chỉ là hình ảnh thực tế ảo, nhưng chỉ vội vàng thoáng nhìn mà con thú lớn này cũng đủ để hù chết người.
Trái tim Quý Dữu nhảy lên chưa kịp hạ xuống lại bị một mày này làm cho sợ hãi.
Chỉ thấy ---
Răng nanh của con thú to lớn đó mở ra lộ cả cái miệng to như bồn máu, đang muốn dùng hết sức cắn nát rồi nuốt vào bụng mấy cái nhân loại nhỏ yếu không còn sức lực trong phạm vi tầm nhìn của nó thì có một bộ cơ giáp màu trắng bạc đột nhiên lao tới, thân máy của cơ giáp trôi chảy va chạm với hàm răng bén nhọn của con thú lớn này, mọi người chỉ nghe tiếng ‘răng rắc’ giòn vang.
Thế mà hàm răng của con thú lớn đó lại xuất hiện khe hở ---
Hiển nhiên là con thú lớn đó bị chọc giận nên quyết đoán nhổ ra mấy nhân loại đang trong miệng rồi há mồm tấn công cơ giáp đang rút lui……
“A a a…… Thượng tướng Bạch Cập đúng là thượng tướng Bạch Cập, anh ấy thật sự quá can đảm lại cẩn trọng, vừa rồi có vài người sắp rơi vào miệng của thú Lôi Báo, muốn cứu người phải tránh không làm ngộ thương, căn bản là không có cách nào bắn ra pháo năng lượng được, thế nhưng anh ấy lại nghĩ đến lấy thân máy ra đi đối chọi với thú Lôi Báo! Quá lớn gan! Lực khống chế cũng quá chuẩn xác…… Xuất sắc! Xuất sắc! Thật sự xuất sắc! Phải biết rằng hiện tại thượng tướng Bạch Cập điều khiển bộ cơ giáp này chỉ là một bộ Phong Dực hạng nhẹ lấy tốc độ và nhẹ nhàng là chủ, thân máy không có độ dày và độ cứng cỏi như cơ giáp hạng nặng nha! Thế mà anh ấy cũng dám đâm vào hàm răng của thú Lôi Báo cấp 8!”
“Đấy chính là thú Lôi Báo cấp 8 a!”
Cấp 8 là khái niệm gì?
Người bình thường ví dụ như Quý Dữu gặp phải tinh thú cấp 1 cấp 2 đã phải chạy tè ra quần……
Còn cấp 8 ---
Ít nhất cũng là vương giả trong loài thú.
Trên màn hình, Bạch Cập và thú Lôi Báo cấp 8 đang chiến đấu rất kịch liệt, tinh thần lực của Quý Dữu không đủ nên căn bản là không thấy rõ cụ thể chi tiết, chỉ nhìn thấy những tia lửa văng khắp cả màn hình……
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
“Tất thắng!”
“Tất thắng!”
“Tất thắng!”
“A a ---”
“Bạch Cập --- nam thần của em!”
……
Mọi người trong quảng trường không nhịn được bùng nổ từng đợt hò hét kêu gọi ---
Ngay sau đó ---
Hình ảnh tới thời điểm mấu chốt, Quý Dữu chỉ nhìn thấy cơ giáp màu trắng bạc lui lại, lui về phía sau rồi xoay người quay đầu lại…… Các động tác nối tiếp nhau một cách liền mạch lưu loát, nhanh chóng cầm pháo năng lượng hướng họng pháo nhắm vào miệng thú Lôi Báo ---
--- Trong tiếng rống giận của thú Lôi Báo, một quả hạt pháo bắn ra một đường cong tuyệt đẹp.
Oanh ---
Tia lửa long trời lở đất ---
Nở rộ ---
Tản ra ---
Rồi rơi xuống ---
Mọi ngươi cho rằng đã kết thúc, nhưng thú Lôi Báo còn chưa chết, nó bỗng nhiên nhảy lên hướng về cơ giáp tập kích, trong tiếng kinh hô của mọi người, chỉ thấy cơ giáp màu trắng bạc chém xuống một nhát kiếm ánh sáng, một nhát kiếm này dường như mang theo lực lượng khai thiên tích địa, chém thú Lôi Báo thành hai nửa ---
***Khai thiên tích địa: Theo thần thoại Bàn Cổ, trước khi có Trời Đất, vũ trụ chỉ có một khối khí hỗn độn, trong đó không có ánh sáng và âm thanh. Lúc Bàn Cổ xuất hiện, dùng một chiếc rìu bổ khối khí ra. Khí nặng bay lên, tạo thành trời, khối khí nhẹ chìm xuống tạo thành đất. Sau mỗi ngày trời cao thêm một trượng, đất dày thêm một trượng, bản thân Bàn Cổ mỗi ngày cũng cao thêm một trượng. Cứ như thế suốt một vạn tám ngàn năm trời cao mãi, đất dày mãi và Bàn Cổ cũng trở thành một người khổng lồ đội trời đạp đất. Sau này Bàn Cổ chết đi, các bộ phận trong thân thể ông liền biến thành mặt trời, mặt trăng, sao, núi sông và cây cỏ. (sưu tầm)
Đến lúc này, thú Lôi Báo mới hoàn toàn tử vong.
Xôn xao ---
Bốn phía vang lên từng tràng vỗ tay, trên quảng trường cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé…… Tất cả đều hoan hô lên!
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
……
Trong mắt Quý Dữu liên tục phát lên những tia sáng kỳ lạ.
Đây ---
Chính là cơ giáp sao?
Đây ---
Chính là thực lực sao?
……
Không sai.
Đây ---
Chính là lực lượng và thực lực mà cô muốn theo đuổi!
Đây ---
Chính là ánh đèn chỉ đường để sau này cô phấn đấu và nỗ lực.
Thú Lôi Báo đã chết nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, cơ giáp màu trắng bạc vừa trải qua cuộc va chạm kịch liệt với thú Lôi Báo nên đã bị hư hại nghiêm trọng, mọi người nghe được cơ giáp phát ra tiếng răng rắc nứt toạc, trong khi đang hãi hùng khiếp vía thì bỗng nhiên có một bóng người thon dài bay vọt từ trong cơ giáp ra.
Đó là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, ngũ quan đẹp đẽ xuất chúng, môi mỏng, mắt phượng; sau khi nhảy ra khỏi cơ giáp, anh ta bước nhanh ra, tầm mắt không chớp mà nhìn thẳng vào một chỗ, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng sắc bén, chỉ một thoáng kinh hồng này, mọi người chưa kịp thưởng thức hết được ngũ quan tinh xảo của anh ta thì bỗng nhiên nghe anh ta nói một câu: “Đưa cơ giáp cho tôi.”
***Một thoáng kinh hồng: Hai chữ kinh hồng xuất hiện trong bài ‘Lạc Thần Phú’ của Tào Thực dùng để miêu tả vẻ đẹp của lạc thần là ‘Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long’ (nhẹ như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay). Một thoáng kinh hồng để nói lên dù chỉ một thoáng nhìn nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một thoáng vội vàng lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Cùng với câu này còn có câu thành ngữ ‘Phiên nhược kinh hồng’ hoặc ‘Kinh hồng diễm ảnh là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán. (baidu)
Mình nhớ là có một bài hát nhạc Hoa lời Việt từ thời 8x đầu 9x cũng có hai chữ kinh hồng này nhưng lại không nhớ tên, cùng thời với bài hát ‘Dáng Em’ của Nguyễn Phi Hùng, hồi đó mình có chép các lời bài hát vào cuốn sổ hồng nữa cơ, tìm được cuốn sổ đó là ra bài hát liền ´ڡ`
Binh lính ở bên cạnh bị gãy chân mặt cũng bị hủy cố gắng chống một hơi ném nút không gian đang cầm trong tay về hướng người đàn ông đó.
Sau đó.
Người đàn ông này bước đi như bay, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được đăng nhập vào một bộ cơ giáp khác.
Xoay người lại rồi lấy tốc độ và hiệu suất giống như máy xay thịt dọn dẹp tinh thú xung quanh còn sót lại.
……
Màn hình tối sầm.
Thật lâu Quý Dữu vẫn không có cách nào nói nên lời.
Một tiếng dứt khoát lưu loát.
Giải quyết một cách dứt điểm.
Lực hành động của Quý Dữu siêu cường, cô không cho mình cơ hổi đổi ý nên lập tức lên Tinh Võng tìm hiểu các hạng mục làm thủ tục nhập học của học viện quân sự ở tinh cầu Lãm Nguyệt, nhấn mạnh xem trình tự và quy trình nhập học khi tài trợ.
Sau khi biết rõ ràng, Quý Dữu lập tức đi phòng tuyển sinh của học viện quân sự ở tinh cầu Lãm Nguyệt điền bản báo danh của mình, cẩn thận thẩm tra đối chiếu hơn một lần cô mới click gửi đi.
Lúc sau.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, sau khi phòng tuyển sinh thu được bản báo danh sẽ tiến hành xét duyệt tư liệu mà Quý Dữu trình lên, thông qua xét duyệt sẽ tiến hành phỏng vấn nhập học một lần trên Tinh Võng.
Chỉ cần lần phỏng vấn này thành công là cô có cơ hội nhập học, chờ đến khi khai giảng thì báo danh cùng ngày, mang phí tài trợ và học phí đưa cho phòng tài vụ của trường là có thể chính thức được xử lý nhập học.
Sự chờ đợi luôn cực kỳ dày vò.
Vì để tránh bản thân miên man suy nghĩ nên Quý Dữu lập tức bắt đầu chế tác mặt dây hạt Thảo Quả.
Mười mấy hạt thảo quả lần trước hỏng mất mười hai cái, trước mắt tồn kho hạt Thảo Quả chỉ có 3 cái. Lúc này, ánh sáng của thiết phiến ở trong đầu đang tràn đầy, tinh thần lực của Quý Dữu cũng rất dư thừa.
Quý Dữu xốc lên tinh thần, bắt đầu xe hạt châu.
Tay nâng lên máy tiện cỡ nhỏ, sau đó trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng ---
Rất nhanh, vỏ ngoài của hạt được mài đi từng chút một, lộ ra nội hạch hạt Thảo Quả bóng loáng mượt mà.
Quý Dữu cầm lấy một viên, theo ký ức chế tác phía trước làm theo từng bước một, lúc mới bắt đầu còn rất thuận lợi, trong khi Quý Dữu muốn điêu khắc đường cong của bông hoa, khi đường hoa văn đó đang nối liền với cành lá theo hình dung trong đầu thì đột nhiên mắc kẹt!
Quý Dữu banh cả mặt.
Một nét đơn giản này chỉ cần khắc một cái là có thể tiếp nối với cành lá, nhưng mà --- Có nỗ lực như thế nào thì ngón tay luôn luôn chếch khỏi vị trí.
……
Thất bại.
Bị hỏng một viên.
Quý Dữu giơ tay, nhíu mày.
Nét đi và cách thức rõ ràng, một nét cũng không bị nhầm mà, cuối cùng là vấn đề ở nơi nào đây?
Sau khi buồn khổ nghĩ ngợi xong vẫn không giải được bài toán này, thực ra Quý Dữu đã lờ mờ biết được, vấn đề của cô là ở cảm giác, cô không có loại cảm giác mà tâm trí và tinh thần hợp nhất, nó giống như cá gặp nước vậy, là cảm giác hai tay hai chân cùng tâm trí và tinh thần hoàn toàn thoải mái dung hợp ở bên nhau……
Đương nhiên --- Hình dung là không đủ cảm giác, không đủ linh cảm…… Như vậy cũng đúng.
Đây là việc cực kỳ huyền ảo mà lại khó hiểu.
Đến lúc này, cuối cùng Quý Dữu cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao xác suất thành công của đại sư chế tạo hồn khí lại thấp như thế.
Bởi vì ---
Cái đồ chơi hồn khí này căn bản là không có cách nào chế tạo số lượng nhiều.
Ai ---
Nhất thời không làm được nên Quý Dữu dứt khoát lên Tinh Võng, vào cửa hàng chuyên bán đặc sản của dãy núi Bekena rồi nhìn chằm chằm một quả táo to mọng đỏ au 250g, nhìn hơn mười phút, cô càng xem càng hậm hực, càng xem càng bực tức, càng xem hai con mắt càng phát sáng bốc lên hương vị điểm tín dụng……
Quý Dữu nghĩ thầm:
[Quả táo dù mình có mua hay không mua thì nó vẫn ở chỗ này, không tăng cũng không giảm, có tiền rồi mình mua hay không mua đều là tự do của bản thân……
Cho nên ---
Nhiệm vụ của mình là cái gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
--- Nắm chặt lấy điểm tín dụng a.]
Sau khi tự trấn an bản thân, Quý Dữu cảm thấy chính mình lúc này đây tràn ngập động lực, một hơi có thể làm được ra tám đến mười cái hồn khí, khi lập tức chuẩn bị đăng xuất thì bỗng nhiên ánh mắt nhìn thấy bóng người xung quanh vội vội vàng vàng chạy nhanh như chớp hướng về một chỗ mà chạy.
Ơ?
Đã xảy ra chuyện gì?
Quý Dữu theo bản năng đuổi tới.
Rất nhanh cô liền biết được đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là trên màn hình ở giữa quảng trường lớn khu đông trong Tinh Võng đang phát sóng một video chiến đấu.
--- Video chiến đấu giữa một nhân loại và tinh thú.
Quý Dữu mới tiến vào quảng trường, vừa ngẩng đầu lên thì một đôi đồng tử màu máu đâm vào mắt cô, cả người cô run run mới phản ứng ra đây chỉ là hình ảnh thực tế ảo, nhưng chỉ vội vàng thoáng nhìn mà con thú lớn này cũng đủ để hù chết người.
Trái tim Quý Dữu nhảy lên chưa kịp hạ xuống lại bị một mày này làm cho sợ hãi.
Chỉ thấy ---
Răng nanh của con thú to lớn đó mở ra lộ cả cái miệng to như bồn máu, đang muốn dùng hết sức cắn nát rồi nuốt vào bụng mấy cái nhân loại nhỏ yếu không còn sức lực trong phạm vi tầm nhìn của nó thì có một bộ cơ giáp màu trắng bạc đột nhiên lao tới, thân máy của cơ giáp trôi chảy va chạm với hàm răng bén nhọn của con thú lớn này, mọi người chỉ nghe tiếng ‘răng rắc’ giòn vang.
Thế mà hàm răng của con thú lớn đó lại xuất hiện khe hở ---
Hiển nhiên là con thú lớn đó bị chọc giận nên quyết đoán nhổ ra mấy nhân loại đang trong miệng rồi há mồm tấn công cơ giáp đang rút lui……
“A a a…… Thượng tướng Bạch Cập đúng là thượng tướng Bạch Cập, anh ấy thật sự quá can đảm lại cẩn trọng, vừa rồi có vài người sắp rơi vào miệng của thú Lôi Báo, muốn cứu người phải tránh không làm ngộ thương, căn bản là không có cách nào bắn ra pháo năng lượng được, thế nhưng anh ấy lại nghĩ đến lấy thân máy ra đi đối chọi với thú Lôi Báo! Quá lớn gan! Lực khống chế cũng quá chuẩn xác…… Xuất sắc! Xuất sắc! Thật sự xuất sắc! Phải biết rằng hiện tại thượng tướng Bạch Cập điều khiển bộ cơ giáp này chỉ là một bộ Phong Dực hạng nhẹ lấy tốc độ và nhẹ nhàng là chủ, thân máy không có độ dày và độ cứng cỏi như cơ giáp hạng nặng nha! Thế mà anh ấy cũng dám đâm vào hàm răng của thú Lôi Báo cấp 8!”
“Đấy chính là thú Lôi Báo cấp 8 a!”
Cấp 8 là khái niệm gì?
Người bình thường ví dụ như Quý Dữu gặp phải tinh thú cấp 1 cấp 2 đã phải chạy tè ra quần……
Còn cấp 8 ---
Ít nhất cũng là vương giả trong loài thú.
Trên màn hình, Bạch Cập và thú Lôi Báo cấp 8 đang chiến đấu rất kịch liệt, tinh thần lực của Quý Dữu không đủ nên căn bản là không thấy rõ cụ thể chi tiết, chỉ nhìn thấy những tia lửa văng khắp cả màn hình……
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
“Tất thắng!”
“Tất thắng!”
“Tất thắng!”
“A a ---”
“Bạch Cập --- nam thần của em!”
……
Mọi người trong quảng trường không nhịn được bùng nổ từng đợt hò hét kêu gọi ---
Ngay sau đó ---
Hình ảnh tới thời điểm mấu chốt, Quý Dữu chỉ nhìn thấy cơ giáp màu trắng bạc lui lại, lui về phía sau rồi xoay người quay đầu lại…… Các động tác nối tiếp nhau một cách liền mạch lưu loát, nhanh chóng cầm pháo năng lượng hướng họng pháo nhắm vào miệng thú Lôi Báo ---
--- Trong tiếng rống giận của thú Lôi Báo, một quả hạt pháo bắn ra một đường cong tuyệt đẹp.
Oanh ---
Tia lửa long trời lở đất ---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nở rộ ---
Tản ra ---
Rồi rơi xuống ---
Mọi ngươi cho rằng đã kết thúc, nhưng thú Lôi Báo còn chưa chết, nó bỗng nhiên nhảy lên hướng về cơ giáp tập kích, trong tiếng kinh hô của mọi người, chỉ thấy cơ giáp màu trắng bạc chém xuống một nhát kiếm ánh sáng, một nhát kiếm này dường như mang theo lực lượng khai thiên tích địa, chém thú Lôi Báo thành hai nửa ---
***Khai thiên tích địa: Theo thần thoại Bàn Cổ, trước khi có Trời Đất, vũ trụ chỉ có một khối khí hỗn độn, trong đó không có ánh sáng và âm thanh. Lúc Bàn Cổ xuất hiện, dùng một chiếc rìu bổ khối khí ra. Khí nặng bay lên, tạo thành trời, khối khí nhẹ chìm xuống tạo thành đất. Sau mỗi ngày trời cao thêm một trượng, đất dày thêm một trượng, bản thân Bàn Cổ mỗi ngày cũng cao thêm một trượng. Cứ như thế suốt một vạn tám ngàn năm trời cao mãi, đất dày mãi và Bàn Cổ cũng trở thành một người khổng lồ đội trời đạp đất. Sau này Bàn Cổ chết đi, các bộ phận trong thân thể ông liền biến thành mặt trời, mặt trăng, sao, núi sông và cây cỏ. (sưu tầm)
Đến lúc này, thú Lôi Báo mới hoàn toàn tử vong.
Xôn xao ---
Bốn phía vang lên từng tràng vỗ tay, trên quảng trường cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé…… Tất cả đều hoan hô lên!
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
“Bạch Cập!”
……
Trong mắt Quý Dữu liên tục phát lên những tia sáng kỳ lạ.
Đây ---
Chính là cơ giáp sao?
Đây ---
Chính là thực lực sao?
……
Không sai.
Đây ---
Chính là lực lượng và thực lực mà cô muốn theo đuổi!
Đây ---
Chính là ánh đèn chỉ đường để sau này cô phấn đấu và nỗ lực.
Thú Lôi Báo đã chết nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, cơ giáp màu trắng bạc vừa trải qua cuộc va chạm kịch liệt với thú Lôi Báo nên đã bị hư hại nghiêm trọng, mọi người nghe được cơ giáp phát ra tiếng răng rắc nứt toạc, trong khi đang hãi hùng khiếp vía thì bỗng nhiên có một bóng người thon dài bay vọt từ trong cơ giáp ra.
Đó là một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi, ngũ quan đẹp đẽ xuất chúng, môi mỏng, mắt phượng; sau khi nhảy ra khỏi cơ giáp, anh ta bước nhanh ra, tầm mắt không chớp mà nhìn thẳng vào một chỗ, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng sắc bén, chỉ một thoáng kinh hồng này, mọi người chưa kịp thưởng thức hết được ngũ quan tinh xảo của anh ta thì bỗng nhiên nghe anh ta nói một câu: “Đưa cơ giáp cho tôi.”
***Một thoáng kinh hồng: Hai chữ kinh hồng xuất hiện trong bài ‘Lạc Thần Phú’ của Tào Thực dùng để miêu tả vẻ đẹp của lạc thần là ‘Phiêu nhược kinh hồng, uyển nhược du long’ (nhẹ như chim hồng, uyển chuyển như rồng bay). Một thoáng kinh hồng để nói lên dù chỉ một thoáng nhìn nhưng lại để lại cảm xúc mãnh liệt. Chỉ một thoáng vội vàng lại khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Cùng với câu này còn có câu thành ngữ ‘Phiên nhược kinh hồng’ hoặc ‘Kinh hồng diễm ảnh là để chỉ vẻ đẹp nhẹ nhàng, kiều diễm, vẻ đẹp khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán. (baidu)
Mình nhớ là có một bài hát nhạc Hoa lời Việt từ thời 8x đầu 9x cũng có hai chữ kinh hồng này nhưng lại không nhớ tên, cùng thời với bài hát ‘Dáng Em’ của Nguyễn Phi Hùng, hồi đó mình có chép các lời bài hát vào cuốn sổ hồng nữa cơ, tìm được cuốn sổ đó là ra bài hát liền ´ڡ`
Binh lính ở bên cạnh bị gãy chân mặt cũng bị hủy cố gắng chống một hơi ném nút không gian đang cầm trong tay về hướng người đàn ông đó.
Sau đó.
Người đàn ông này bước đi như bay, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được đăng nhập vào một bộ cơ giáp khác.
Xoay người lại rồi lấy tốc độ và hiệu suất giống như máy xay thịt dọn dẹp tinh thú xung quanh còn sót lại.
……
Màn hình tối sầm.
Thật lâu Quý Dữu vẫn không có cách nào nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro