Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Đoạt Đồ Ăn

Liễu Thăng Thăng

2024-11-19 15:55:53

Đây ---

Gọi là vẽ rồng điểm mắt sao?

Hoặc là nói sợi tinh thần khiến hoa văn vốn buồn tẻ trở lên sống động?

Quý Dữu không biết.

Quý Dữu nhìn chằm chằm vào chiếc khuyên tai trong tay rồi quan sát rất cẩn thận, cô phát hiện ra rằng hình dáng và hoa văn mình thiết kế sau khi được sợi tinh thần lượn một vòng thì dường như mỗi một nét mỗi một hình khắc đều được tạo ra một cách tự nhiên chứ không phải đến từ nhân công.

Quý Dữu lại nhìn sợi tinh thần, cô lập tức nhận ra đây là Lão Ngũ.

Lúc này Lão Ngũ đang mềm oặt quấn trên ngòi bút, nhìn có vẻ không mấy phấn chấn.

Hở?

Mệt nhọc?

Nói vậy có nghĩa là khi sử dụng sợi tinh thần sẽ tiêu hao ‘thể lực’ của chúng nó hay thứ tương tự gì đó sao?

Hinh như nhận thấy được chủ nhân đang nhìn chăm chú, đột nhiên Lão Ngũ ngẩng đầu lên rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn Quý Dữu chằm chằm.

[Muốn được thưởng.]

[Muốn được thưởng.]

[Muốn được thưởng.]

Trong nháy mắt, Quý Dữu nhận ra cảm xúc của Lão Ngũ, đây là đòi mình cho ăn.

Quý Dữu nhìn Lão Ngũ, một đôi mắt xinh đẹp ngập tràn hào quang từ ái. Lão Ngũ cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, cho rằng đòi hỏi của bản thân sắp được thỏa mãn, thậm chí nó còn đắc ý quay đầu lại nhìn mấy sợ tơ khác đang bám dính lấy thiết phiến.

Sau đó ---

Bỗng nhiên thấy Quý Dữu giơ tay sờ sờ đầu của Lão Ngũ rồi nói câu khích lệ từ tận đáy lòng: “Lão Ngũ, mày đúng là bé ngoan.”

Lão Ngũ vẫy vẫy cái đuôi càng vui sướng hơn.

Sau đó ---

1 giây.

2 giây.

3 giây.

……

Chủ nhân không hề có động tĩnh gì.

Lão Ngũ trừng to mắt:

Ăn đâu?

Ăn đâu?

Ăn đâu?

Quý Dữu thấy ánh mắt vẫn trông mong của Lão Ngũ thì thể hiện ra vẻ bất đắc dĩ rồi nhếch khóe miệng lên khích lệ tiếp: “Lão Ngũ, bé ngoan.”

Lão Ngũ: “???”

Quý Dữu: “Bé ngoan, mày vất vả rồi.”

Lão Ngũ: “!!!”

Ôi mẹ ơi ~

Chủ nhân lại gạt người!

Không!

Là lừa gạt tơ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong nháy mắt, Lão Ngũ đang quấn lấy ngòi bút run rẩy lên.

Tức giận!

Tức giận!

Nó tức giận!

Thấy nó phản ứng khoa trương lên như vậy, Quý Dữu cười hì hì: “Lão Ngũ, nhóc con không nên như vậy, chẳng lẽ dùng ngôn ngữ khích lệ lại không phải là khen thưởng? Những sợi tơ khác muốn tao khen một câu tao còn không muốn đâu đấy.”

Lão Ngũ: “……”

Thôi được ---

Hình như cũng đúng. Mình chỉ nói muốn khen thưởng nha, chủ nhân khen thưởng mình bằng ngôn ngữ thì cũng là khen thưởng mà.

Chỉ là ---

Lão Ngũ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Nhưng nó lại không nghĩ ra được rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào.

Quý Dữu giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu dưa của nó rồi dỗ dành: “Rồi rồi, bé ngoan, tiếp tục làm việc cùng tao thôi.”

Khi Lão Ngũ được sờ đầu thì đầu của nó không chỉ ngoan ngoãn quấn lấy ngón tay của Quý Dữuu mà cái đuôi thỉnh thoảng còn vẫy tới vẫy lui……

Hiển nhiên ---

Đây là được Quý Dữu dỗ dành đến vui vẻ.

Quý Dữu:

[Nhóc con trung thực ghê.]

Sau đó ---

Quý Dữu dùng hành động thực tế để chứng minh cô bắt nạt nhóc con trung thực như thế nào.

Một cái.

Hai cái.

Ba cái.

……

Vẫn luôn dỗ dành Lão Ngũ làm việc không công cho mình cho đến khi Lão Ngũ không lượn nổi nữa, Quý Dữu hơi khó hiểu, lúc này mới dừng bút lại, cô đang muốn tiếp tục rót canh gà tâm linh cho Lão Ngũ, ví dụ như: Phía sau mỗi lần hăng hái nỗ lực tất sẽ có phần thưởng gấp bội.

Lại ví dụ như: “Ánh mặt trời luôn ở sau cơn mưa, không trải qua cơn mưa thất bại thì sao có thể nhìn thấy được cầu vồng thành công?

Còn nữa: Phấn đấu không có điểm kết thúc, bất luận thời điểm nào đều là điểm bắt đầu.

Cố lên!

Cố lên!

Lão Ngũ, mày có thể mà.

Nhưng ---

Lão Ngũ vẫn mềm oặt, ngay cả cái đuôi cũng không lắc nổi.

Quý Dữu cúi đầu nhìn thì lập tức tái mặt đi:

“Lão Ngũ, mày làm sao vậy?”

“Lão Ngũ, sao mày lại trở nên nhỏ như vậy?”

“Lão Ngũ! Lão Ngũ! Lão Ngũ mày đừng làm tao sợ.”

Hóa ra không biết từ khi nào Lão Ngũ đã gầy quắt lại, nếu trước kia mà một con mãng xà béo tốt thì hiện tại nó chính là một con rắn nhỏ bằng chiếc đũa.

Lão Ngũ mềm nhũn vẫn không nhúc nhích.

Quý Dữu: “……”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn trạng thái thê thảm này, Quý Dữu bóc lột cũng không tránh khỏi đau lòng, cô giơ tay lên lấy ra viên đường đậu khen thưởng xin được từ giảng viên Lục Kiếm Linh vẫn giấu ở trong túi, Lão Ngũ vẫn luôn mềm oặt nằm bất động bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Quý Dữu đưa đường đậu qua: “Bé ngoan, vất vả rồi, tao từng nói sau mỗi lần nỗ lực hăng hái thì nhất định sẽ có phần thưởng gấp bội mà.”

“Ngoan ~”

“Ăn đi.”

Quý Dữu đưa đường đậu cho Lão Ngũ.

Đúng lúc này ---

Một tia huỳnh quang hiện lên, chỉ trong chớp mắt đường đậu trong tay Quý Dữu biến mất không thấy.

Quý Dữu giật mình bèn nhanh chóng xem xét, lúc này mới phát hiện không phải là đường đậu biến mất mà trực tiếp chạy vào trong thế giới tinh thần của mình, cũng trong nháy mắt đó Lão Ngũ đuổi theo đường đậu chạy vào trong không gian hư ảo.

Nhưng mà ---

Lão Ngũ cũng không đuổi kịp đường đậu, đường đậu trực tiếp tiêu tán ngay gần thiết phiến.

Thấy vậy, Quý Dữu còn cái gì không rõ? Sắc mặt cô tối sầm lại, lập tức mắng: “Mấy đứa chúng mày có vô lý quá không vậy? Tao đã nói là khen thưởng riêng cho Lão Ngũ mà, đám chúng mày không chịu làm việc thì thôi còn muốn cướp đồ ăn? Có muốn mặt mũi hay không hả?”

Yên tĩnh.

Im lặng.

Không có sợi tơ nào hé miệng.

Cũng trong nháy mắt đó Lão Ngũ lại tiếp tục quấn quanh thiết phiến.

Quả thực Quý Dữu sắp tức đến bật cười: “Cho là cả đám câm như hến là tao không biết chúng mày làm sao?”

Im phăng phắc.

Quý Dữu bực bội lên: “Ông đây tức rồi đấy! Thật sự tức rồi đấy! Nhất định tao phải cho chúng mày biết hậu quả của việc chọc giận tao!”

Cho đến lúc này, với tư cách là người đại diện, đột nhiên Lão Đại ngẩng đầu chỉ chỉ vào một chỗ nào đó ở thiết phiến trên đỉnh đầu của chính nó.

Lão Đại vừa hành động thì Lão Nhị, Lão Tứ, Lão Lục lần lượt hướng về thiết phiến chỉ vào một chỗ như sợ bị hiểu lầm.

Quý Dữu nhìn theo hướng chúng nó chỉ, phát hiện hóa ra đường đậu không phải không thấy đâu mà là đang ở bên trong thiết phiến, đường đậu đó vốn to như đậu phộng đang từ từ nhỏ lại; dần dần nhỏ như đậu nành, hạt gạo, hạt mè……

Quý Dữu: “……”

Cho nên ---

Đã trách oan đám tham ăn này?

Là thiết phiến đoạt đường đậu của Lão Ngũ mà không phải đám sợi tơ tham ăn này làm?

Quý Dữu: “Mở rộng kiến thức.”

Nghĩ như vậy cũng không sai. Trước kia cô từng thử không trực tiếp uống Điệp Mật mà để tinh thần lực của mình hấp thu Điệp Mật và đã thành công, cho nên thực ra không phải tinh thần lực chủ động hấp thu mà do chính thiết phiến trong đầu mình làm?

Lại thấy sáu sợi tinh thần của mình đang quấn lấy thiết phiến, nếu quan sát kỹ thì nhìn ra được thiết phiến ăn gần hết cả viên đường đậu, còn chúng nó chỉ có thể nhặt chút ‘cặn’ mà thiết phiến làm rơi rụng ra mà thôi.

Nhìn thấy cảnh này không hiểu sao lại thấy đáng thương.

Quý Dữu xụ mặt xuống không nói lấy một lời.

Ánh sáng ảm đạm do thiết phiến tỏa ra dần dần trở nên sáng rõ, hoa văn trên bề mặt của nó cũng dần dần rõ hơn.

Quý Dữu thử trợn to mắt nhìn cho rõ nhưng chỉ có thể nhìn qua loa được một chút thì lập tức cảm thấy đầu đau nhức, những sợi tinh thần đang quấn quanh thiết phiến kia cũng rơi rụng xuống chỉ trong nháy mắt.

Đám sợi tinh thần muốn bò lên trên nhưng bất luận bò thế nào cũng không lên được thiết phiến.

Tiếp theo ---

Bóng dáng của thiết phiến dần dần nhòa đi rồi biến mất vào nơi sâu thẳm của thế giới hư ảo này.

Đám sợi tinh thần giống như bị đoạt đi trái tim và linh hồn vậy, cảm đám vô dùng ảo não, còn ngẩng đầu lên quay sang nhìn Quý Dữu như thể đang chỉ trích cô làm chuyện tồi tệ gì vậy.

Quý Dữu: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Vương Đồng Nát Ở Tinh Tế

Số ký tự: 0