Dụng Tâm Lương...
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
***Dụng tâm lương khổ: Có nhiều nghĩa khác nhau tùy mỗi ngữ cảnh như: Lên kế hoạch làm một việc gì đó rất nghiêm túc. Dùng rất nhiều tâm sức để suy tính. Còn ở đây có nghĩa là suy nghĩ, hành động muốn tốt cho người khác mà người đó không biết.
Mục Kiếm Linh nói: “Trò không có sự sắc bén, không có khí thế, cũng không có lòng quyết tâm dành chiến thắng và biện pháp tự bảo vệ mình, mỗi lần chiến đấu trò đều ôm tâm lý may mắn tham gia, một khi đã như vậy thì trò đừng tham gia nữa, nhân lúc trời còn sớm trải chăn trải đệm về ngủ đi.”
Quý Dữu nghe thấy thế, sắc mặt chuyển đen sang trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ…… Một lúc sau cô lớn tiếng phản bác: “Cô! Em cho rằng cô không nói đúng! Con người của em không phải không có sự sắc bén! Chỉ là em tự lựa chọn cách biểu hiện sự sắc bén của riêng mình mà thôi.”
Theo cách nhìn nhận của cô, không phải việc liên quan tới nhân cách bị nhục nhã, thương thiên hại lý, giết cha đoạt vợ, quan hệ đến sống chết, vân vân…… Thì đều chỉ là việc nhỏ, cho nên cô cũng không muốn so đo những việc vặt vãnh này với người khác.
Sự sắc bén không thể vứt bỏ.
Nhưng ---
Sự sắc bén, cô chỉ biết dùng cho kẻ địch thực sự làm hại tới mình mà thôi.
Ánh mắt của Mục Kiếm Linh chợt lóe lên, cô thản nhiên nói: “Ồ……”
Quý Dữu nói tiếp: “Những câu cô phê bình em không có sự sắc bén, không có khí thế, không có gai góc thì thật xin lỗi, em không chấp nhận điều đó. Nhưng --- Cô kiến nghị thì em xin tiếp thu toàn bộ, em cho rằng cô đã nói đúng phần nào, chỉ cần chiến đấu thì em hẳn là phải có tinh thần quyết tử dốc toàn lực ứng phó!”
Bộp bộp ---
Khi nghe được tiếng vỗ tay vang lên, Quý Dữu giật mình nhìn về phía Mục Kiếm Linh ---
Khóe miệng Mục Kiếm Linh hàm chứa ý cười.
Đứa bé này, nói con bé không có sự sắc bén là lập tức thể hiện ra sự sắc bén, con bé cũng không nghe theo lời nói một chiều của giảng viên mà ngược lại còn giữ suy nghĩ và chủ kiến của mình, biết giữ vững bản thân……
Điều này rất tốt.
Thành thật mà nói, Quý Dữu có thể trực tiếp phản bác mình còn khiến Mục Kiếm Linh vui mừng hơn so với việc Quý Dữu trực tiếp tán đồng mình.
Cô thích kiểu sinh viên thông minh, hiểu chuyện lại còn có nguyên tắc của riêng mình như vậy.
Mục Kiếm Linh mỉm cười, nhẹ nhàng buông đôi tay vừa mới vỗ xuống: “Bạn học Quý Dữu số 4444, hy vọng những lời nói vừa rồi của tôi trò không cần coi đó là lời phê bình đối với trò. Đây thực ra là sự tán thành của cô đối với trò.”
Khóe miệng Quý Dữu : “…… Cô Mục, cách tán thành của cô thật sáng tạo khác người, độc chỉ mình cô.”
Mục Kiếm Linh giơ tay gõ lên cái đầu dưa của cô và mắng: “Nếu trò bớt cãi cọ đi thì sẽ là đứa nhỏ càng khiến cho người ta yêu thích hơn đấy.”
Quý Dữu: “…… Nếu cô cho em một viên đường đậu thì em sẽ càng dễ mến hơn đấy ạ.”
Sắc mặt của Mục Kiếm Linh tối sầm lại, mắng: “Ăn mấy viên đường đậu của tôi mà hạng mức giá trị tinh thần lực mới cao hơn một cấp, trò còn có thể diện đòi sao? Chỉ cần là người muốn thể diện đã sớm hổ thẹn chết rồi.”
Quý Dữu: “……”
Đồng thời trong lòng cô yếu ớt lên tiếng: Có đường đậu thì em có thể không biết xấu hổ đấy ạ.
Thật sự đấy.
Không pha trò nữa, Mục Kiếm Linh nghiêm túc phân tích: “Trước mắt, tất cả các bạn học của trò không có bất kỳ kinh nghiệm gì đối với chiến đấu cơ giáp cho nên trò mới có thể điều khiển cơ giáp phiên bản đơn giản hóa đi trêu chọc các bạn khắp nơi, chỉ cần họ nắm giữ một chút kỹ thuật điều khiển thì trò có muốn trêu cợt họ dễ như trở bàn tay như bây giờ là không thể nào. Trò biết nguyên nhân ở đâu không? Nguyên nhân vẫn ở số lượng sợi tinh thần. Sợi tinh thần của trò bị thiếu hụt, cách thức có thể sử dụng cũng ít; cô đưa ra ví dụ đi, lấy Thẩm Trường Thanh ra nói, độ rửa sạch sợi tinh thần của trò ấy là người xuất sắc trong tất cả sinh viên năm nhất, độ rửa sạch đã tới 15%, nói cách khác là có mấy chục triệu sợi để cho trò ấy sử dụng……”
“Đây cũng đại biểu rằng trò ấy có thể điều khiển cơ giáp phi hành cấp tốc, đồng thời cũng có thể phóng ra nhiều loại hỏa lực, sử dụng nhiều loại vũ khí, cũng có thể cài bẫy đối thủ, thả xuống thiết bị gây nhiễu…… Gặp phải kẻ địch như vậy thì trò làm sao bây giờ? Trò chỉ ứng phó một hai thủ đoạn của trò ấy thôi đã luống cuống chân tay……”
“Cho nên tôi mới nói trò nên coi mỗi trận chiến đều trở thành quyết đấu sinh tử không còn đường lui, tự dặn lòng phải dốc toàn lực ứng phó! Chỉ có như vậy thì trò mới có thể dốc lòng suy ngẫm, ngẫm xem phá cục như thế nào, làm thế nào để bản thân tồn tại được……”
“Muốn chết rất dễ dàng, muốn sống quá khó.”
“Nhưng --- Chỉ cần chúng ta không muốn chết thì nhất định chúng ta phải đi đối mặt, cũng chủ động loại bỏ bất kỳ chuyện gì cản trở liên quan tới sinh tử.”
“Dạng huấn luyện này không chỉ nhằm vào trò, cô cho rằng tất cả sinh viên đều nên tiến hành huấn luyện ở phương diện này, đều cần ôm quyết tâm như vậy.”
Nói xong, Mục Kiếm Linh giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Quý Dữu đang nghiêm túc nghe mình nói, giọng nói trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Cố lên nào --- Bạn học Quý Dữu, cô tin trò có thể sống lâu thêm mấy năm.”
Quý Dữu đang nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe được câu này thì suýt chút nữa đã bị sặc chết.
Quý Dữu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Kiếm Linh một cách u oán: “Cô à…… Em cảm thấy cô cái gì cũng tốt, nhưng cái miệng không hề tốt.”
Ngoài ý muốn là Mục Kiếm Linh không tức giận mà cười ha hả, sau đó giơ tay chỉ về phía cửa và nói: “Được rồi, đi ra ngoài đi, nhớ rõ thi đấu nhiều vào, đánh tới khi nào trò mất đi tư cách dự thi mới thôi. Tuy trận đấu giữa các sinh viên giống như trẻ con mỗi nhà cùng nhau chơi đùa nhưng các trò yếu như gà thì còn có thể làm sao đây? Cũng không thể ném các trò vào chiến trường chịu chết được, cũng chỉ có thể cho đám yếu như gà các trò mổ lẫn nhau mới khá thích hợp.”
Quý Dữu: “……”
Quá…… Quá chân thật.
Thật quá mức.
Thật quá tàn nhẫn.
A a a……
Nhưng ---
Hôm nay nghe được những lời nói của giảng viên Mục, Quý Dữu đang lâng lâng đã dật tắt luôn lòng kiêu ngạo tự mãn khi thi đấu trong mạng nội bộ của liên minh đại học lấy được chút điểm tích lũy, may mắn thắng hai trận.
Hóa ra ---
Trong mắt của những kẻ mạnh thật sự thì bản thân mình chỉ là một con gà mà thôi.
Tất cả đối thủ của mình cũng chỉ là con gà.
Con gà chơi đùa với nhau, coi như thắng thì có thể đại biểu được gì đây?
Quý Dữu cau mày, mặt nghiêm lại và nói: “Cô Mục, những lời mà hôm nay cô nói với em em đều nghe vào tai, ghi nhớ trong lòng, em sẽ không nói bản thân em sau này sẽ như thế nào nhưng hiện tại mỗi bước em bước đi đều sẽ tự thể nghiệm.”
“Cô Mục, cảm ơn cô.”
“Cô thực sự là một giảng viên tốt.” Quý Dữu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mục Kiếm Linh không chịu nổi sự kính trọng ngây ngấy này bèn xua tay: “Tan học, nhanh cút đi cho tôi.”
Quý Dữu vội vàng chạy ra cửa.
Quý Dữu vừa mới đi thì Mục Kiếm Linh lập tức gọi cho hiệu trưởng Hồng.
Rất nhanh đã kết nối, Mục Kiếm Linh nói: “Lão Hồng, tinh thần lực của đứa nhỏ này không đơn giản như vẻ bề ngoài.” Tình huống cụ thể Mục Kiếm Linh không nói rõ nhưng cô tin tưởng khẳng định Hồng Giang hiểu rõ ý của mình, nghĩ một lúc, Mục Kiếm linh hỏi: “Máy móc mà thầy kiểm tra cho trò ấy đã xóa sạch dữ liệu chưa?”
Hiệu trưởng Hồng nghe thấy thế thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Lần trước tôi và La Vi kiểm tra cùng nhau, sau khi kiểm tra xong đã xóa sạch dữ liệu luôn rồi.”
“Dụng cụ kiểm tra đo lường kia của thầy dù sao cũng lấy từ viện nghiên cứu tối cao, sợ là sợ viện nghiên cứu để lại một tay, có sao lưu cái gì……” Mục Kiếm Linh dặn dò: “Để đề phòng an toàn thì bảo La Vi làm lại cho trò ấy một phần dữ liệu, cần phải không chê vào đâu được, khiến cho những người thượng tầng chỉ coi trò ấy là một đứa nhỏ tàn tật đáng thương có tinh thần lực biến dị.”
Cáo già vạn năm cũng có lúc không suy nghĩ chu toàn.
Chủ yếu là bởi vì lúc ấy hiệu trưởng Hồng cũng hoàn toàn không biết tình huống của Quý Dữu sẽ đặc thù như vậy.
Sắc mặt hiệu trưởng Hồng càng nghiêm túc hơn, tậm chí trong ánh mắt toàn toát ra sự vắng lạnh: “Việc này tôi sẽ làm tốt.”
Mục Kiếm Linh nói: “Trò không có sự sắc bén, không có khí thế, cũng không có lòng quyết tâm dành chiến thắng và biện pháp tự bảo vệ mình, mỗi lần chiến đấu trò đều ôm tâm lý may mắn tham gia, một khi đã như vậy thì trò đừng tham gia nữa, nhân lúc trời còn sớm trải chăn trải đệm về ngủ đi.”
Quý Dữu nghe thấy thế, sắc mặt chuyển đen sang trắng, lại từ trắng chuyển sang đỏ…… Một lúc sau cô lớn tiếng phản bác: “Cô! Em cho rằng cô không nói đúng! Con người của em không phải không có sự sắc bén! Chỉ là em tự lựa chọn cách biểu hiện sự sắc bén của riêng mình mà thôi.”
Theo cách nhìn nhận của cô, không phải việc liên quan tới nhân cách bị nhục nhã, thương thiên hại lý, giết cha đoạt vợ, quan hệ đến sống chết, vân vân…… Thì đều chỉ là việc nhỏ, cho nên cô cũng không muốn so đo những việc vặt vãnh này với người khác.
Sự sắc bén không thể vứt bỏ.
Nhưng ---
Sự sắc bén, cô chỉ biết dùng cho kẻ địch thực sự làm hại tới mình mà thôi.
Ánh mắt của Mục Kiếm Linh chợt lóe lên, cô thản nhiên nói: “Ồ……”
Quý Dữu nói tiếp: “Những câu cô phê bình em không có sự sắc bén, không có khí thế, không có gai góc thì thật xin lỗi, em không chấp nhận điều đó. Nhưng --- Cô kiến nghị thì em xin tiếp thu toàn bộ, em cho rằng cô đã nói đúng phần nào, chỉ cần chiến đấu thì em hẳn là phải có tinh thần quyết tử dốc toàn lực ứng phó!”
Bộp bộp ---
Khi nghe được tiếng vỗ tay vang lên, Quý Dữu giật mình nhìn về phía Mục Kiếm Linh ---
Khóe miệng Mục Kiếm Linh hàm chứa ý cười.
Đứa bé này, nói con bé không có sự sắc bén là lập tức thể hiện ra sự sắc bén, con bé cũng không nghe theo lời nói một chiều của giảng viên mà ngược lại còn giữ suy nghĩ và chủ kiến của mình, biết giữ vững bản thân……
Điều này rất tốt.
Thành thật mà nói, Quý Dữu có thể trực tiếp phản bác mình còn khiến Mục Kiếm Linh vui mừng hơn so với việc Quý Dữu trực tiếp tán đồng mình.
Cô thích kiểu sinh viên thông minh, hiểu chuyện lại còn có nguyên tắc của riêng mình như vậy.
Mục Kiếm Linh mỉm cười, nhẹ nhàng buông đôi tay vừa mới vỗ xuống: “Bạn học Quý Dữu số 4444, hy vọng những lời nói vừa rồi của tôi trò không cần coi đó là lời phê bình đối với trò. Đây thực ra là sự tán thành của cô đối với trò.”
Khóe miệng Quý Dữu : “…… Cô Mục, cách tán thành của cô thật sáng tạo khác người, độc chỉ mình cô.”
Mục Kiếm Linh giơ tay gõ lên cái đầu dưa của cô và mắng: “Nếu trò bớt cãi cọ đi thì sẽ là đứa nhỏ càng khiến cho người ta yêu thích hơn đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Dữu: “…… Nếu cô cho em một viên đường đậu thì em sẽ càng dễ mến hơn đấy ạ.”
Sắc mặt của Mục Kiếm Linh tối sầm lại, mắng: “Ăn mấy viên đường đậu của tôi mà hạng mức giá trị tinh thần lực mới cao hơn một cấp, trò còn có thể diện đòi sao? Chỉ cần là người muốn thể diện đã sớm hổ thẹn chết rồi.”
Quý Dữu: “……”
Đồng thời trong lòng cô yếu ớt lên tiếng: Có đường đậu thì em có thể không biết xấu hổ đấy ạ.
Thật sự đấy.
Không pha trò nữa, Mục Kiếm Linh nghiêm túc phân tích: “Trước mắt, tất cả các bạn học của trò không có bất kỳ kinh nghiệm gì đối với chiến đấu cơ giáp cho nên trò mới có thể điều khiển cơ giáp phiên bản đơn giản hóa đi trêu chọc các bạn khắp nơi, chỉ cần họ nắm giữ một chút kỹ thuật điều khiển thì trò có muốn trêu cợt họ dễ như trở bàn tay như bây giờ là không thể nào. Trò biết nguyên nhân ở đâu không? Nguyên nhân vẫn ở số lượng sợi tinh thần. Sợi tinh thần của trò bị thiếu hụt, cách thức có thể sử dụng cũng ít; cô đưa ra ví dụ đi, lấy Thẩm Trường Thanh ra nói, độ rửa sạch sợi tinh thần của trò ấy là người xuất sắc trong tất cả sinh viên năm nhất, độ rửa sạch đã tới 15%, nói cách khác là có mấy chục triệu sợi để cho trò ấy sử dụng……”
“Đây cũng đại biểu rằng trò ấy có thể điều khiển cơ giáp phi hành cấp tốc, đồng thời cũng có thể phóng ra nhiều loại hỏa lực, sử dụng nhiều loại vũ khí, cũng có thể cài bẫy đối thủ, thả xuống thiết bị gây nhiễu…… Gặp phải kẻ địch như vậy thì trò làm sao bây giờ? Trò chỉ ứng phó một hai thủ đoạn của trò ấy thôi đã luống cuống chân tay……”
“Cho nên tôi mới nói trò nên coi mỗi trận chiến đều trở thành quyết đấu sinh tử không còn đường lui, tự dặn lòng phải dốc toàn lực ứng phó! Chỉ có như vậy thì trò mới có thể dốc lòng suy ngẫm, ngẫm xem phá cục như thế nào, làm thế nào để bản thân tồn tại được……”
“Muốn chết rất dễ dàng, muốn sống quá khó.”
“Nhưng --- Chỉ cần chúng ta không muốn chết thì nhất định chúng ta phải đi đối mặt, cũng chủ động loại bỏ bất kỳ chuyện gì cản trở liên quan tới sinh tử.”
“Dạng huấn luyện này không chỉ nhằm vào trò, cô cho rằng tất cả sinh viên đều nên tiến hành huấn luyện ở phương diện này, đều cần ôm quyết tâm như vậy.”
Nói xong, Mục Kiếm Linh giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Quý Dữu đang nghiêm túc nghe mình nói, giọng nói trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Cố lên nào --- Bạn học Quý Dữu, cô tin trò có thể sống lâu thêm mấy năm.”
Quý Dữu đang nghiêm túc lắng nghe, vừa nghe được câu này thì suýt chút nữa đã bị sặc chết.
Quý Dữu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mục Kiếm Linh một cách u oán: “Cô à…… Em cảm thấy cô cái gì cũng tốt, nhưng cái miệng không hề tốt.”
Ngoài ý muốn là Mục Kiếm Linh không tức giận mà cười ha hả, sau đó giơ tay chỉ về phía cửa và nói: “Được rồi, đi ra ngoài đi, nhớ rõ thi đấu nhiều vào, đánh tới khi nào trò mất đi tư cách dự thi mới thôi. Tuy trận đấu giữa các sinh viên giống như trẻ con mỗi nhà cùng nhau chơi đùa nhưng các trò yếu như gà thì còn có thể làm sao đây? Cũng không thể ném các trò vào chiến trường chịu chết được, cũng chỉ có thể cho đám yếu như gà các trò mổ lẫn nhau mới khá thích hợp.”
Quý Dữu: “……”
Quá…… Quá chân thật.
Thật quá mức.
Thật quá tàn nhẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A a a……
Nhưng ---
Hôm nay nghe được những lời nói của giảng viên Mục, Quý Dữu đang lâng lâng đã dật tắt luôn lòng kiêu ngạo tự mãn khi thi đấu trong mạng nội bộ của liên minh đại học lấy được chút điểm tích lũy, may mắn thắng hai trận.
Hóa ra ---
Trong mắt của những kẻ mạnh thật sự thì bản thân mình chỉ là một con gà mà thôi.
Tất cả đối thủ của mình cũng chỉ là con gà.
Con gà chơi đùa với nhau, coi như thắng thì có thể đại biểu được gì đây?
Quý Dữu cau mày, mặt nghiêm lại và nói: “Cô Mục, những lời mà hôm nay cô nói với em em đều nghe vào tai, ghi nhớ trong lòng, em sẽ không nói bản thân em sau này sẽ như thế nào nhưng hiện tại mỗi bước em bước đi đều sẽ tự thể nghiệm.”
“Cô Mục, cảm ơn cô.”
“Cô thực sự là một giảng viên tốt.” Quý Dữu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mục Kiếm Linh không chịu nổi sự kính trọng ngây ngấy này bèn xua tay: “Tan học, nhanh cút đi cho tôi.”
Quý Dữu vội vàng chạy ra cửa.
Quý Dữu vừa mới đi thì Mục Kiếm Linh lập tức gọi cho hiệu trưởng Hồng.
Rất nhanh đã kết nối, Mục Kiếm Linh nói: “Lão Hồng, tinh thần lực của đứa nhỏ này không đơn giản như vẻ bề ngoài.” Tình huống cụ thể Mục Kiếm Linh không nói rõ nhưng cô tin tưởng khẳng định Hồng Giang hiểu rõ ý của mình, nghĩ một lúc, Mục Kiếm linh hỏi: “Máy móc mà thầy kiểm tra cho trò ấy đã xóa sạch dữ liệu chưa?”
Hiệu trưởng Hồng nghe thấy thế thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Lần trước tôi và La Vi kiểm tra cùng nhau, sau khi kiểm tra xong đã xóa sạch dữ liệu luôn rồi.”
“Dụng cụ kiểm tra đo lường kia của thầy dù sao cũng lấy từ viện nghiên cứu tối cao, sợ là sợ viện nghiên cứu để lại một tay, có sao lưu cái gì……” Mục Kiếm Linh dặn dò: “Để đề phòng an toàn thì bảo La Vi làm lại cho trò ấy một phần dữ liệu, cần phải không chê vào đâu được, khiến cho những người thượng tầng chỉ coi trò ấy là một đứa nhỏ tàn tật đáng thương có tinh thần lực biến dị.”
Cáo già vạn năm cũng có lúc không suy nghĩ chu toàn.
Chủ yếu là bởi vì lúc ấy hiệu trưởng Hồng cũng hoàn toàn không biết tình huống của Quý Dữu sẽ đặc thù như vậy.
Sắc mặt hiệu trưởng Hồng càng nghiêm túc hơn, tậm chí trong ánh mắt toàn toát ra sự vắng lạnh: “Việc này tôi sẽ làm tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro