Một Đao Giải Qu...
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
Hiện tại bầu không khí nơi đây hơi khó giải thích.
Đội ngũ phía trước có mấy cô gái đang hưng phấn tán phét như cũ mà không lưu ý đến Quý Dữu và Thẩm Trường Thanh đang ở phía sau trưng ra bộ mặt khó coi một chút nào……
Xấu?
Đáng khinh?
Mí mắt của Quý Dữu giật giật rồi không nhịn được sờ soạng cái mặt của mình một lượt: Thật sự đáng khinh sao?
Thật ra cô tình nguyện để người khác nói mình lớn lên xấu chứ không muốn nghe thấy hai từ ‘đáng khinh’!
Kết quả là cô vừa mới sờ soạng mặt thì phát hiện Thịnh Thanh Nhan đang dùng biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa mà nhìn mình, Quý Dữu đen mặt rồi mắng: “Cậu mới đáng khinh! Bàn về đáng khinh thì cậu đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu.”
Nói xong cô giơ tay lên vỗ vỗ Thẩm Trường Thanh: “Em trai à, phiền toái dịch ra chút.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Rõ ràng là vừa mới vẫn gọi người anh em mà, một lát sau đã biến thành em trai rồi?
Cậu đồng ý sao?
Tuy trong lòng không vui nhưng chân vẫn dịch ra chút.
Quý Dữu nhấc chân vượt ra trước một bước, gì cũng chưa nói đã giơ tay trực tiếp vỗ vỗ nữ sinh viên có giọng nói lớn nhất đang đứng ở phía trước.
Nữ sinh viên bực bội quay đầu lại: “Ai?”
Quý Dữu lớn tiếng: “Ba ba của cô đấy!”
Nói xong, cô không hiểu sao lại có cảm giác vướng mắc, cứ cảm thấy tật xấu không có việc gì lại tự xưng ba ba này của mình là bị lây bệnh từ Nhạc Tê Quang.
Nữ sinh viên bực tức lên: “Cô là ai thế? Tôi quen biết cô sao?”
Quý Dữu nhướn mày: “Cô không quen biết tôi? Tôi thấy các cô ríu rít nói về tôi đến sung sướng cả nửa ngày thế mà ba ba của cô ở đây cô cũng không quen biết là sao vậy?”
Nữ sinh viên nổi giận: “Cô!”
Một nữ sinh viên khác ở bên cạnh nữ sinh viên này lôi kéo cô ta lại rồi nhỏ giọng thì thầm: “Chẳng lẽ là Quý Dữu?”
“Hê ~” Quý Dữu nhếch miệng cười với đối phương: “Cô gái nhỏ à, có kiến thức đấy! Không sai --- Tôi đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Quý Dữu!”
Mấy người: “……”
Không khí có hơi xấu hổ.
Trên mặt mấy nữ sinh viên đan xen màu xanh trắng, bộ dáng rất là xấu hổ, đồng thời còn hơi khiếp sợ……
Đây là Quý Dữu?
Không phải nói lớn lên rất xấu rất đáng khinh sao?
Này ---
Một đôi con ngươi sáng ngời, đôi môi nhỏ nhắn tươi đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, mặt mày mang nụ cười cong cong……
Đây là xấu?
Đúng vậy, chỉ là xấu đến không đủ nhận rõ.
Đây là đáng khinh?
Chính xác, chỉ là đáng khinh đến không đủ chân thành.
Mẹ nó xấu hổ quá……
Quý Dữu hơi hơi mỉm cười: “Ngạc nhiên không? Khiếp sợ không? Xấu hổ không? Nói xấu cũng không chọn chỗ nào tốt mà phải nói trước mặt vai chính, các cô không xấu hổ nhưng ba ba đây đều thay các cô xấu hổ đấy……”
Hơi tí là cứ kêu ba ba làm nữ sinh viên này bực tức: “Cô…… Cô không cần quá đáng quá!”
Khóe miệng Quý Dữu cong lên, đôi con ngươi dạo qua một vòng trên người mấy người này giống như đang xem kỹ, cuối cùng chậc một tiếng: “Tôi thấy mấy cô gái nhỏ các cô lớn lên không xấu đâu, hơn người khác ở chỗ thêm mấy cái miệng mà thôi……”
“Nhưng --- Lắm mồm đúng thật là có vấn đề……” Nói tới đây, vẻ mặt của Quý Dữu nghiêm túc: “Dựa theo phương pháp tốt nhất để suy xét một chút thì…… Có thể cắt bỏ mấy cái này là vừa!”
Các nữ sinh viên: “Cô……”
Quý Dữu lắc đầu: “Không cần thẹn quá hóa giận đâu! Các cô nói ba ba nhiều lời nói bậy như vậy ba ba cũng chưa tức giận đây……”
Nói xong, cô nghiêng nghiêng nhìn mấy người: “Chỉ có chút xíu tố chất này mà cũng dám bàn luận tin đồn sau lưng người ta?”
“Chậc ---”
“Bớt chút sức lực, ăn thêm chút cơm bổ não cho thật tốt nhé!”
Nữ sinh viên tức giận đến mức cả mặt đỏ lên rồi giương giọng: “Quý Dữu! Đừng cho là tôi không dám……”
“Đánh tôi?” Quý Dữu hỏi lại một câu, biểu cảm trên mặt thì bình tĩnh lạ thường: “Người muốn đánh tôi còn nhiều lắm đấy! Không kém một người như cô đâu! Bạn học Giản Nhã Ninh, còn có bạn học Bình San, Khương Nguyệt, Tống Giai Lệ! Mấy người các cô ai muốn đánh tôi thì phiền toái phát khiêu chiến công khai trên Tinh Võng với tôi, còn chuyện ngầm gây hấn thì ---”
“Xin lỗi ---"
“Ba ba đây không tiếp đón!”
Vừa rồi Quý Dữu có soi nhãn của mấy nữ sinh viên kia, mặt trên viết tên và hệ. Mấy người này đều là sinh viên hệ tài liệu cơ giáp……
Vả lại ---
Học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt có quy định sinh viên muốn thi đấu thì có thể chủ động khởi xướng khiêu chiến tới người khác trên Tinh Võng thuộc về chuyên khu của liên minh học viện, nhưng cần trừ điểm tích lũy của trường học làm vật thế chấp, nếu thua thì điểm tích lũy cũng thuộc về đối phương……
Trừ khi là mâu thuẫn không thể giảng hòa cần phải giải quyết bằng cách đánh nhau, nếu không thì sinh viên cũng sẽ không dễ dàng phát khiêu chiến.
Mấy người Giản Nhã Ninh, Bình San nghe xong câu này quả thực suýt chút nữa tức muốn ngất, dưới sự tức giận, mấy người cơm cũng không gọi, hàng cũng không xếp bèn quay đầu muốn đi……
“Chậm đã!” Quý Dữu giơ tay ngăn lại mấy người, đột nhiên cô nở ra nụ cười tươi rói: “Đi nhanh như vậy làm cái gì, tôi còn muốn tâm sự cùng các cô mà……”
Mấy người tức giận sắp không chịu nổi, có đông đảo sinh viên đang vây xung quanh, vừa rồi toàn bộ hành trình Quý Dữu nói những lời này đã được sinh viên ở trong nhà ăn vây xem……
Thật là --- Mất mặt đã mất mặt rồi……
Còn ở lại đây làm cái gì?
Mấy người hận không thể cất bước đi luôn.
Quý Dữu nhìn mấy người Giản Nhã Ninh, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói một cách nghiêm túc: “Tôi đây ở nơi này trịnh trọng làm ơn Giản Nhã Ninh, Bình San và vài bạn học hỗ trợ truyền lại một số lời tới người tung lời đồn sinh sự ở sau lưng! Tôi nghiêm túc nói rõ: Thẩm Trường Thanh là anh em của tôi, cậu ấy là người tốt nên hy vọng mọi người không cần muốn bắt nạt người khác là đi bịa đặt sinh sự như vậy!”
“Nếu không --- Quý Dữu tôi sẽ không buông tha các người……”
“Tướng quân Thẩm cũng sẽ không buông tha các người đâu……”
Nghe nói thật sự chọc giận ông già ấy là ông ta sẽ mở cơ giáp treo lên đánh đấy ---
Há là nói đùa?
Mấy người Giản Nhã Ninh, Bình San gần như chạy trối chết……
Thẩm Trường Thanh yên lặng kéo vành mũ xuống một chút, lặng yên cúi đầu ---
Cứ cảm thấy giờ phút này không thích hợp cho mình lên sân khấu.
Hy vòng --- Không cần khiến người khác chú ý.
Thẩm Trường Thanh yên lặng nói.
Đột nhiên Thịnh Thanh Nhan đến gần rồi giơ tay vỗ vỗ vả vai của Thẩm Trường Thanh rồi sâu kín thở dài một tiếng: “A Thanh nha…… Không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay nha…… Cảm giác bị một cô gái bảo vệ có được không nha?”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Vốn dĩ cậu ta nghe được lời đồn còn nghĩ cứ coi như không nghe thấy, loại lời nói vô căn cứ này cậu ta tin tưởng qua mấy ngày khẳng định là biến mất ---
Không nghĩ tới --- Lời đồn càng lúc này lớn……
Hơn nữa --- Càng ngày càng thái quá……
Hiện tại chính mình ra mặt giải thích thì khả năng người khác cũng không tin.
Quý Dữu thì sao?
Loại thủ pháp xử lý dao sắc chặt đay rối trước mặt mọi người của Quý Dữu hiển nhiên là càng có hiệu quả hơn nhiều so với phương thức xử lý mà chính mình nghĩ đến!
Đúng thật ---
Là bị cô gái bảo vệ.
Nhưng ---
Cậu bé thành thật là Thẩm Trường Thanh này rất hổ thẹn ---
Lúc này cậu ta chỉ nghĩ đến việc Quý Dữu nhanh tay nhanh chân giải quyết phiền toái nhưng mà cậu ta không nhớ tới phiền toái này --- Cũng là do Quý Dữu số 4444 gây ra ---
Vài người Giản Nhã Ninh đi rồi nên trống ra được mấy vị trí, Quý Dữu vui mừng khôn xiết, cô bước tới gần Thẩm Trường Thanh và cười hì hì: “Bạn học Thẩm Trường Thanh à, tớ đã tiễn mấy cái đồ nói xấu đi rồi, cũng đánh tan lời đồn, cậu có muốn mời tớ ăn một bữa cơm cảm ơn tớ hay không?”
Thẩm Trường Thanh: “???”
Quý Dữu cho rằng cậu ta không muốn bèn nhìn cậu ta chằm chằm và thương lượng: “Một bữa là được.”
Thẩm Trường Thanh nghĩ nghĩ: “Được.”
Là nên cảm ơn một chút, huống hồ chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Lập tức đôi mắt của Quý Dữu sáng lên, cười chỉ thấy răng không thấy mắt: “Đúng là người tốt nha!”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Thịnh Thanh Nhan một cái, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
“Người ta có cảm giác cậu đang bắt nạt Thẩm Trường Thanh nha……” Thịnh Thanh Nhan cạn lời: “Có vẻ giống làm việc tốt muốn báo đáp nha……”
Quý Dữu: “Ảo giác của cậu đấy!”
_________________________________
Tác giả có lời muốn giải thích:
Hiệu trưởng Hồng là ông chú đẹp trai nha, không phải Địa Trung Hải đâu! Tuyệt đối không phải! Ha ha ha……
***Địa trung Hải: Từ lóng để chỉ mấy ông bác đầu hói đó.
Đội ngũ phía trước có mấy cô gái đang hưng phấn tán phét như cũ mà không lưu ý đến Quý Dữu và Thẩm Trường Thanh đang ở phía sau trưng ra bộ mặt khó coi một chút nào……
Xấu?
Đáng khinh?
Mí mắt của Quý Dữu giật giật rồi không nhịn được sờ soạng cái mặt của mình một lượt: Thật sự đáng khinh sao?
Thật ra cô tình nguyện để người khác nói mình lớn lên xấu chứ không muốn nghe thấy hai từ ‘đáng khinh’!
Kết quả là cô vừa mới sờ soạng mặt thì phát hiện Thịnh Thanh Nhan đang dùng biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa mà nhìn mình, Quý Dữu đen mặt rồi mắng: “Cậu mới đáng khinh! Bàn về đáng khinh thì cậu đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu.”
Nói xong cô giơ tay lên vỗ vỗ Thẩm Trường Thanh: “Em trai à, phiền toái dịch ra chút.”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Rõ ràng là vừa mới vẫn gọi người anh em mà, một lát sau đã biến thành em trai rồi?
Cậu đồng ý sao?
Tuy trong lòng không vui nhưng chân vẫn dịch ra chút.
Quý Dữu nhấc chân vượt ra trước một bước, gì cũng chưa nói đã giơ tay trực tiếp vỗ vỗ nữ sinh viên có giọng nói lớn nhất đang đứng ở phía trước.
Nữ sinh viên bực bội quay đầu lại: “Ai?”
Quý Dữu lớn tiếng: “Ba ba của cô đấy!”
Nói xong, cô không hiểu sao lại có cảm giác vướng mắc, cứ cảm thấy tật xấu không có việc gì lại tự xưng ba ba này của mình là bị lây bệnh từ Nhạc Tê Quang.
Nữ sinh viên bực tức lên: “Cô là ai thế? Tôi quen biết cô sao?”
Quý Dữu nhướn mày: “Cô không quen biết tôi? Tôi thấy các cô ríu rít nói về tôi đến sung sướng cả nửa ngày thế mà ba ba của cô ở đây cô cũng không quen biết là sao vậy?”
Nữ sinh viên nổi giận: “Cô!”
Một nữ sinh viên khác ở bên cạnh nữ sinh viên này lôi kéo cô ta lại rồi nhỏ giọng thì thầm: “Chẳng lẽ là Quý Dữu?”
“Hê ~” Quý Dữu nhếch miệng cười với đối phương: “Cô gái nhỏ à, có kiến thức đấy! Không sai --- Tôi đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là Quý Dữu!”
Mấy người: “……”
Không khí có hơi xấu hổ.
Trên mặt mấy nữ sinh viên đan xen màu xanh trắng, bộ dáng rất là xấu hổ, đồng thời còn hơi khiếp sợ……
Đây là Quý Dữu?
Không phải nói lớn lên rất xấu rất đáng khinh sao?
Này ---
Một đôi con ngươi sáng ngời, đôi môi nhỏ nhắn tươi đẹp, làn da trắng nõn tinh tế, mặt mày mang nụ cười cong cong……
Đây là xấu?
Đúng vậy, chỉ là xấu đến không đủ nhận rõ.
Đây là đáng khinh?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chính xác, chỉ là đáng khinh đến không đủ chân thành.
Mẹ nó xấu hổ quá……
Quý Dữu hơi hơi mỉm cười: “Ngạc nhiên không? Khiếp sợ không? Xấu hổ không? Nói xấu cũng không chọn chỗ nào tốt mà phải nói trước mặt vai chính, các cô không xấu hổ nhưng ba ba đây đều thay các cô xấu hổ đấy……”
Hơi tí là cứ kêu ba ba làm nữ sinh viên này bực tức: “Cô…… Cô không cần quá đáng quá!”
Khóe miệng Quý Dữu cong lên, đôi con ngươi dạo qua một vòng trên người mấy người này giống như đang xem kỹ, cuối cùng chậc một tiếng: “Tôi thấy mấy cô gái nhỏ các cô lớn lên không xấu đâu, hơn người khác ở chỗ thêm mấy cái miệng mà thôi……”
“Nhưng --- Lắm mồm đúng thật là có vấn đề……” Nói tới đây, vẻ mặt của Quý Dữu nghiêm túc: “Dựa theo phương pháp tốt nhất để suy xét một chút thì…… Có thể cắt bỏ mấy cái này là vừa!”
Các nữ sinh viên: “Cô……”
Quý Dữu lắc đầu: “Không cần thẹn quá hóa giận đâu! Các cô nói ba ba nhiều lời nói bậy như vậy ba ba cũng chưa tức giận đây……”
Nói xong, cô nghiêng nghiêng nhìn mấy người: “Chỉ có chút xíu tố chất này mà cũng dám bàn luận tin đồn sau lưng người ta?”
“Chậc ---”
“Bớt chút sức lực, ăn thêm chút cơm bổ não cho thật tốt nhé!”
Nữ sinh viên tức giận đến mức cả mặt đỏ lên rồi giương giọng: “Quý Dữu! Đừng cho là tôi không dám……”
“Đánh tôi?” Quý Dữu hỏi lại một câu, biểu cảm trên mặt thì bình tĩnh lạ thường: “Người muốn đánh tôi còn nhiều lắm đấy! Không kém một người như cô đâu! Bạn học Giản Nhã Ninh, còn có bạn học Bình San, Khương Nguyệt, Tống Giai Lệ! Mấy người các cô ai muốn đánh tôi thì phiền toái phát khiêu chiến công khai trên Tinh Võng với tôi, còn chuyện ngầm gây hấn thì ---”
“Xin lỗi ---"
“Ba ba đây không tiếp đón!”
Vừa rồi Quý Dữu có soi nhãn của mấy nữ sinh viên kia, mặt trên viết tên và hệ. Mấy người này đều là sinh viên hệ tài liệu cơ giáp……
Vả lại ---
Học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt có quy định sinh viên muốn thi đấu thì có thể chủ động khởi xướng khiêu chiến tới người khác trên Tinh Võng thuộc về chuyên khu của liên minh học viện, nhưng cần trừ điểm tích lũy của trường học làm vật thế chấp, nếu thua thì điểm tích lũy cũng thuộc về đối phương……
Trừ khi là mâu thuẫn không thể giảng hòa cần phải giải quyết bằng cách đánh nhau, nếu không thì sinh viên cũng sẽ không dễ dàng phát khiêu chiến.
Mấy người Giản Nhã Ninh, Bình San nghe xong câu này quả thực suýt chút nữa tức muốn ngất, dưới sự tức giận, mấy người cơm cũng không gọi, hàng cũng không xếp bèn quay đầu muốn đi……
“Chậm đã!” Quý Dữu giơ tay ngăn lại mấy người, đột nhiên cô nở ra nụ cười tươi rói: “Đi nhanh như vậy làm cái gì, tôi còn muốn tâm sự cùng các cô mà……”
Mấy người tức giận sắp không chịu nổi, có đông đảo sinh viên đang vây xung quanh, vừa rồi toàn bộ hành trình Quý Dữu nói những lời này đã được sinh viên ở trong nhà ăn vây xem……
Thật là --- Mất mặt đã mất mặt rồi……
Còn ở lại đây làm cái gì?
Mấy người hận không thể cất bước đi luôn.
Quý Dữu nhìn mấy người Giản Nhã Ninh, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói một cách nghiêm túc: “Tôi đây ở nơi này trịnh trọng làm ơn Giản Nhã Ninh, Bình San và vài bạn học hỗ trợ truyền lại một số lời tới người tung lời đồn sinh sự ở sau lưng! Tôi nghiêm túc nói rõ: Thẩm Trường Thanh là anh em của tôi, cậu ấy là người tốt nên hy vọng mọi người không cần muốn bắt nạt người khác là đi bịa đặt sinh sự như vậy!”
“Nếu không --- Quý Dữu tôi sẽ không buông tha các người……”
“Tướng quân Thẩm cũng sẽ không buông tha các người đâu……”
Nghe nói thật sự chọc giận ông già ấy là ông ta sẽ mở cơ giáp treo lên đánh đấy ---
Há là nói đùa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người Giản Nhã Ninh, Bình San gần như chạy trối chết……
Thẩm Trường Thanh yên lặng kéo vành mũ xuống một chút, lặng yên cúi đầu ---
Cứ cảm thấy giờ phút này không thích hợp cho mình lên sân khấu.
Hy vòng --- Không cần khiến người khác chú ý.
Thẩm Trường Thanh yên lặng nói.
Đột nhiên Thịnh Thanh Nhan đến gần rồi giơ tay vỗ vỗ vả vai của Thẩm Trường Thanh rồi sâu kín thở dài một tiếng: “A Thanh nha…… Không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay nha…… Cảm giác bị một cô gái bảo vệ có được không nha?”
Thẩm Trường Thanh: “……”
Vốn dĩ cậu ta nghe được lời đồn còn nghĩ cứ coi như không nghe thấy, loại lời nói vô căn cứ này cậu ta tin tưởng qua mấy ngày khẳng định là biến mất ---
Không nghĩ tới --- Lời đồn càng lúc này lớn……
Hơn nữa --- Càng ngày càng thái quá……
Hiện tại chính mình ra mặt giải thích thì khả năng người khác cũng không tin.
Quý Dữu thì sao?
Loại thủ pháp xử lý dao sắc chặt đay rối trước mặt mọi người của Quý Dữu hiển nhiên là càng có hiệu quả hơn nhiều so với phương thức xử lý mà chính mình nghĩ đến!
Đúng thật ---
Là bị cô gái bảo vệ.
Nhưng ---
Cậu bé thành thật là Thẩm Trường Thanh này rất hổ thẹn ---
Lúc này cậu ta chỉ nghĩ đến việc Quý Dữu nhanh tay nhanh chân giải quyết phiền toái nhưng mà cậu ta không nhớ tới phiền toái này --- Cũng là do Quý Dữu số 4444 gây ra ---
Vài người Giản Nhã Ninh đi rồi nên trống ra được mấy vị trí, Quý Dữu vui mừng khôn xiết, cô bước tới gần Thẩm Trường Thanh và cười hì hì: “Bạn học Thẩm Trường Thanh à, tớ đã tiễn mấy cái đồ nói xấu đi rồi, cũng đánh tan lời đồn, cậu có muốn mời tớ ăn một bữa cơm cảm ơn tớ hay không?”
Thẩm Trường Thanh: “???”
Quý Dữu cho rằng cậu ta không muốn bèn nhìn cậu ta chằm chằm và thương lượng: “Một bữa là được.”
Thẩm Trường Thanh nghĩ nghĩ: “Được.”
Là nên cảm ơn một chút, huống hồ chỉ là một bữa cơm mà thôi.
Lập tức đôi mắt của Quý Dữu sáng lên, cười chỉ thấy răng không thấy mắt: “Đúng là người tốt nha!”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn Thịnh Thanh Nhan một cái, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
“Người ta có cảm giác cậu đang bắt nạt Thẩm Trường Thanh nha……” Thịnh Thanh Nhan cạn lời: “Có vẻ giống làm việc tốt muốn báo đáp nha……”
Quý Dữu: “Ảo giác của cậu đấy!”
_________________________________
Tác giả có lời muốn giải thích:
Hiệu trưởng Hồng là ông chú đẹp trai nha, không phải Địa Trung Hải đâu! Tuyệt đối không phải! Ha ha ha……
***Địa trung Hải: Từ lóng để chỉ mấy ông bác đầu hói đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro