Thế Cục
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
Thấy thái độ kiên quyết của Quý Dữu, sau khi ba người Tạ Xuyên Khung, Tạ Linh Chi, Leah im lặng được một lúc lâu; Leah ngẩng đầu mỉm cười nhìn Quý Dữu: “Không thể tưởng tượng được trong bốn người chúng ta, thế mà cuối cùng A Dữu lại trở thành chiến sĩ cơ giáp đấy."
Quý Dữu cười ha ha nói: “Vẫn chưa phải, vẫn chưa phải đâu mà, về sau chắc chắn sẽ trở thành.”
Leah nghiêm túc đáp: “Chị tin tưởng em, tương lai nhất định em sẽ là một chiến sĩ cơ giáp ưu tú.”
Tạ Xuyên Khung cũng cười động viên: “Bọn anh đều làm công tác hỗ trợ và hậu cần, A Dữu có thể trở thành chiến sĩ cơ giáp cũng là vinh quang của bọn anh, cố lên đi cô gái! Nhất định em sẽ điều khiển cơ giáp đi du lịch khắp nơi.”
Ước mơ thời thơ ấu của Tạ Xuyên Khung cũng là trở thành chiến sĩ cơ giáp nhưng bị giới hạn bởi thiên phú nên cậu ta chỉ có thể từ bỏ.
Trong ba người thì chỉ có Tạ Linh Chi vẫn luôn im lặng.
Lúc sau, Tạ Linh Chi hừ một tiếng: “Em cho rằng trở thành chiến sĩ cơ giáp dễ dàng như vậy hả? Lúc thi đừng có mà thi không được rồi quay đầu lại chạy tới tìm bọn chị khóc nhè.”
Quý Dữu nghe thấy thế bèn lập tức đáp: “Không thể nào! Một thiên tài như em sao có thể không thông qua nổi cuộc thi lấy chứng nhận điều khiển cơ giáp cho được! Chắc chắn không có chuyện đó!” Ngay cả cuộc thi lấy chứng nhận điều khiển còn không thông qua thì cô biết để mặt mũi vào đâu?
Tốt xấu gì cô cũng là người có uy tín danh dự.
Tạ Linh Chi hừ hừ: “Rửa mắt mong chờ.”
Quý · lòng tự tin bành trướng vô hạn · Dữu không hề đem chuyện này để trong lòng chút nào, tay vung lên và nói: “Chị Linh Chi, chị chờ đến lúc em vả mặt chị đi!”
Tạ Linh Chi lườm cô một cái: “Nếu cuối cùng em phải thi lại thì trò cười này đúng là đủ để chị cười cả một năm đấy.”
Quý Dữu gắp một khối thịt viên lên cắn một miếng: “Chị Linh Chi, câu này của chị em nhớ kỹ, cười nhiều không tốt đâu, yên tâm đi, vì để thể xác và tinh thần của chị khỏe mạnh, em chắc chắn sẽ không cho chị cơ hội chê cười em.”
Tạ Linh Chi hừ hừ, đang muốn vươn tay ra gắp một miếng thịt viên khác, kết quả là có một đôi đũa từ dưới bay lên kẹp miếng thịt trước cô.
Tạ Xuyên Khung gắp viên thịt, rất tự nhiên bỏ vào trong bát của Leah đang ngồi bên cạnh và nhận được một nụ cười mỉm của Leah.
Tạ Linh Chi: “……”
Tạ Linh Chi vươn tay ra chuyển mục tiêu sang viên thịt khác, đũa còn chưa gắp được thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay gắp đi miếng thịt viên. Cô ngẩng đầu lên thì thấy đó là Leah, Leah gắp trả cho Tạ Xuyên Khung một miếng và nói: “Chân của anh bị thương nên chỉ ăn thanh đạm thôi.”
Khóe miệng của Tạ Xuyên Khung hơi nhếch lên, vươn tay gắp lên rồi bỏ vào trong miệng cắn một miếng.
Tạ Linh Chi mấy máy môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, lúc này trong nồi lẩu đã không còn thịt viên nữa.
Vài giây sau.
Ánh mắt của Tạ Linh Chi chuyển sang nồi lẩu cay bên cạnh, bên trong có mấy miếng thịt viên tròn vo đang nổi bồng bềnh, cô đưa mắt nhìn mấy lần, một lúc sau mới quyết định vươn đũa ra.
Đúng lúc này, Quý Dữu đang đầy đồ ăn trong miệng đột nhiên chặn ngang đũa rồi gắp đi miếng thịt viên.
Tạ Linh Chi: “……”
Tạ Linh Chi thầm nghĩ mình không so đo với con bé. Vì thế vươn sang một viên khác.
Sau đó, một viên khác cũng bị Quý Dữu nhanh chóng gắp đi.
Tạ Linh Chi: “……”
Quý Dữu nhếch khóe miệng cười hì hì với đối phương: “Chị Linh Chi, thực ra ăn lẩu là dùng đũa để tranh dành, đũa ai nhanh hơn thì món ngon chính là của người đấy.”
Tạ Linh Chi: “……”
Ngụy biện giỏi lắm!
Tạ Linh Chi không tin bèn lập tức động thủ, đôi đũa giống như mũi tên rời khỏi cung, đến giai đoạn sắp chạm được vào miếng thịt viên, kết quả là bỗng nhiên đôi đũa bị trượt, thịt viên rơi xuống.
Rơi.
Đúng lúc Quý Dữu gắp lên và cười ha hả: “Ngoại trừ tốc độ nhanh ra thì còn phải dựa vào may mắn nữa.”
Nói xong, cô há mồm nuốt chửng viên thịt vào miệng.
Tạ Linh Chi: “……”
Trơ mắt nhìn từng viên, từng viên thịt biến mất.
Biến mất.
Thật sự biến mất.
Tạ Linh Chi nhìn trong nồi kiểm tra vài lần, phát hiện thật sự không còn. Đến bây giờ cô còn chưa từng được thử xem rốt cuộc viên thịt cá Tinh Thiên Tuyết có vị gì đâu đấy, sao trong lòng không buồn bực cho được.
Đúng lúc này, đột nhiên trong bát của chính mình có thêm một viên thịt.
Tạ Linh Chi trừng mắt: “???”
Quý Dữu thu đôi đũa lại, giọng điệu dè dặt: “Đương nhiên, ngoại trừ tốc độ, may mắn ra thì chúng ta còn phải có mối quan hệ nữa! Nhìn xem…… em thích chị Linh Chi mà, chẳng phải em đã chủ động gắp cho chị rồi đó sao?”
Tạ Linh Chi: “……”
Nói linh tinh cái gì.
Nhưng để tránh cho đêm dài lắm mộng, Tạ Linh Chi vẫn nhét thịt viên vào trong miệng.
Miếng thịt vừa vào trong miệng đã cảm nhận được sự non mềm, mùi vị thanh ngọt kèm theo một chút dai dai, hương vị này --- Quả thực không thể nào ngon hơn được nữa. Khó trách có thể trở thành món ăn hàng đầu của tiệm lẩu này.
Tạ Linh Chi thưởng thức xong vẫn còn muốn ăn, đáng tiếc là đã không còn, trong khi đang cảm thấy tiếc nuối thì bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một miếng thịt viên.
Tạ Linh Chi: “!!!”
Quý Dữu cong môi cười: “Thấy chị muốn ăn đến vậy nên em lại cho chị một viên.”
Tạ Linh Chi hơi bực bội: “Chẳng phải là không có rồi sao? Em giấu thịt viên ở chỗ nào?”
Quý Dữu chỉ vào một cái bát nhỏ trên bàn, trên bề mặt phủ một lớp rau xanh, sau đó cô lấy rau cải ra thì lộ ra bốn viên thịt cá Tuyết.
Tạ Linh Chi: “!!!”
Leah không nhịn nổi nữa bèn bật cười: “Được lắm, thế mà em lại gian lận cơ đấy!”
Quý Dữu cười hì hì: “Không mà, chẳng phải em sợ các anh chị ăn xong vẫn còn muốn ăn nên mới giấu trước đó sao.”
Vừa nói cô vừa chia cho mỗi người một viên.
Tạ Linh Chi giật giật lông mày, cô bĩu môi: “Thực Hủ Thử cũng không biết giấu đồ bằng em đâu.”
Quý Dữu nghe vậy thì không vui: “Sao lại so sánh em với Thực Hủ thử chứ? Nó có đáng yêu như em không?”
Mọi người: “……”
Đúng lúc này, bỗng nhiên màn hình lớn trong tiệm bắt đầu đưa tin:【 Tin tức đến từ tiền tuyến: Quân đoàn thứ sáu do thượng tướng Bạch Cập chỉ huy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ diệt sạch tinh thú ở khu vực tam giác Erasia, hiện đang làm công tác dọn dẹp chiến trường sau cuộc chiến. 】
Tin tức vừa đưa ra, các sinh viên đang ăn cơm trong tiệm thi nhau reo hò.
Tiếp đó, bản tin đưa ra một tin tức khác: 【 Khu vực hải đảo tinh tế trong tiểu hành tinh Trường Châu đang bị càn quét. Vào lúc 19 giờ ngày 23 tháng 10, năm con tàu buôn của liên minh gặp phải cuộc phục kích của tinh tặc, tinh tặc đã giết chết dã man 431 con tin. Toàn thể liên minh phẫn nộ, đêm đó tướng quân Thẩm Sí tự mình cầm ấn soái xuất chinh và đã thành công phá hủy lực lượng chủ yếu của tinh tặc trên tiểu hành tinh Trường Châu, trước mắt đang dốc toàn lực truy kích và tiêu diệt thế lực còn sót lại của tinh tặc. 】
Tin tức được đưa ra khiến bầu không khí toàn bộ tiệm lẩu trở nên ngột ngạt một cách đột ngột.
Tinh tặc vẫn luôn là kẻ địch của hòa bình toàn nhân loại.
Nhưng mà ---
Nạn tinh tặc lại nhiều lần trấn áp không xong.
Nhìn cảnh tượng chiến trường đẫm máu lướt qua trên màn hình, đôi đũa trên tay Quý Dữu cũng hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy toàn bộ món ăn đắt đỏ ngon miệng trước mắt bắt đầu có mùi vị như nhai sáp.
Tạ Xuyên Khung nói: “Có tướng quân Thẩm Sí ra tay thì chắc chắn có thể quét sạch toàn bộ đám tinh tặc càn rỡ này.”
Tạ Linh Chi gật đầu đồng ý: “Nhất định là có thể.”
Leah cũng rất tán đồng.
Quý Dữu ngước mắt lên nhìn thoáng qua tướng quân Thẩm Sí, dung mạo của tướng quân Thẩm Sí vẫn duy trì ở độ tuổi trên dưới bốn mươi, mới nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như ưng đầy khí thế.
Nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt của tướng quân Thẩm Sí rất giống với Thẩm Trường Thanh.
Nhưng ---
Thẩm Trường Thanh như một cây cải thìa, không hề có chút uy nghiêm.
Quý Dữu mím môi: “Đây là ông nội Thẩm nha!”
Bắp đùi đấy.
Quý Dữu cười ha ha nói: “Vẫn chưa phải, vẫn chưa phải đâu mà, về sau chắc chắn sẽ trở thành.”
Leah nghiêm túc đáp: “Chị tin tưởng em, tương lai nhất định em sẽ là một chiến sĩ cơ giáp ưu tú.”
Tạ Xuyên Khung cũng cười động viên: “Bọn anh đều làm công tác hỗ trợ và hậu cần, A Dữu có thể trở thành chiến sĩ cơ giáp cũng là vinh quang của bọn anh, cố lên đi cô gái! Nhất định em sẽ điều khiển cơ giáp đi du lịch khắp nơi.”
Ước mơ thời thơ ấu của Tạ Xuyên Khung cũng là trở thành chiến sĩ cơ giáp nhưng bị giới hạn bởi thiên phú nên cậu ta chỉ có thể từ bỏ.
Trong ba người thì chỉ có Tạ Linh Chi vẫn luôn im lặng.
Lúc sau, Tạ Linh Chi hừ một tiếng: “Em cho rằng trở thành chiến sĩ cơ giáp dễ dàng như vậy hả? Lúc thi đừng có mà thi không được rồi quay đầu lại chạy tới tìm bọn chị khóc nhè.”
Quý Dữu nghe thấy thế bèn lập tức đáp: “Không thể nào! Một thiên tài như em sao có thể không thông qua nổi cuộc thi lấy chứng nhận điều khiển cơ giáp cho được! Chắc chắn không có chuyện đó!” Ngay cả cuộc thi lấy chứng nhận điều khiển còn không thông qua thì cô biết để mặt mũi vào đâu?
Tốt xấu gì cô cũng là người có uy tín danh dự.
Tạ Linh Chi hừ hừ: “Rửa mắt mong chờ.”
Quý · lòng tự tin bành trướng vô hạn · Dữu không hề đem chuyện này để trong lòng chút nào, tay vung lên và nói: “Chị Linh Chi, chị chờ đến lúc em vả mặt chị đi!”
Tạ Linh Chi lườm cô một cái: “Nếu cuối cùng em phải thi lại thì trò cười này đúng là đủ để chị cười cả một năm đấy.”
Quý Dữu gắp một khối thịt viên lên cắn một miếng: “Chị Linh Chi, câu này của chị em nhớ kỹ, cười nhiều không tốt đâu, yên tâm đi, vì để thể xác và tinh thần của chị khỏe mạnh, em chắc chắn sẽ không cho chị cơ hội chê cười em.”
Tạ Linh Chi hừ hừ, đang muốn vươn tay ra gắp một miếng thịt viên khác, kết quả là có một đôi đũa từ dưới bay lên kẹp miếng thịt trước cô.
Tạ Xuyên Khung gắp viên thịt, rất tự nhiên bỏ vào trong bát của Leah đang ngồi bên cạnh và nhận được một nụ cười mỉm của Leah.
Tạ Linh Chi: “……”
Tạ Linh Chi vươn tay ra chuyển mục tiêu sang viên thịt khác, đũa còn chưa gắp được thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện một bàn tay gắp đi miếng thịt viên. Cô ngẩng đầu lên thì thấy đó là Leah, Leah gắp trả cho Tạ Xuyên Khung một miếng và nói: “Chân của anh bị thương nên chỉ ăn thanh đạm thôi.”
Khóe miệng của Tạ Xuyên Khung hơi nhếch lên, vươn tay gắp lên rồi bỏ vào trong miệng cắn một miếng.
Tạ Linh Chi mấy máy môi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, lúc này trong nồi lẩu đã không còn thịt viên nữa.
Vài giây sau.
Ánh mắt của Tạ Linh Chi chuyển sang nồi lẩu cay bên cạnh, bên trong có mấy miếng thịt viên tròn vo đang nổi bồng bềnh, cô đưa mắt nhìn mấy lần, một lúc sau mới quyết định vươn đũa ra.
Đúng lúc này, Quý Dữu đang đầy đồ ăn trong miệng đột nhiên chặn ngang đũa rồi gắp đi miếng thịt viên.
Tạ Linh Chi: “……”
Tạ Linh Chi thầm nghĩ mình không so đo với con bé. Vì thế vươn sang một viên khác.
Sau đó, một viên khác cũng bị Quý Dữu nhanh chóng gắp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Linh Chi: “……”
Quý Dữu nhếch khóe miệng cười hì hì với đối phương: “Chị Linh Chi, thực ra ăn lẩu là dùng đũa để tranh dành, đũa ai nhanh hơn thì món ngon chính là của người đấy.”
Tạ Linh Chi: “……”
Ngụy biện giỏi lắm!
Tạ Linh Chi không tin bèn lập tức động thủ, đôi đũa giống như mũi tên rời khỏi cung, đến giai đoạn sắp chạm được vào miếng thịt viên, kết quả là bỗng nhiên đôi đũa bị trượt, thịt viên rơi xuống.
Rơi.
Đúng lúc Quý Dữu gắp lên và cười ha hả: “Ngoại trừ tốc độ nhanh ra thì còn phải dựa vào may mắn nữa.”
Nói xong, cô há mồm nuốt chửng viên thịt vào miệng.
Tạ Linh Chi: “……”
Trơ mắt nhìn từng viên, từng viên thịt biến mất.
Biến mất.
Thật sự biến mất.
Tạ Linh Chi nhìn trong nồi kiểm tra vài lần, phát hiện thật sự không còn. Đến bây giờ cô còn chưa từng được thử xem rốt cuộc viên thịt cá Tinh Thiên Tuyết có vị gì đâu đấy, sao trong lòng không buồn bực cho được.
Đúng lúc này, đột nhiên trong bát của chính mình có thêm một viên thịt.
Tạ Linh Chi trừng mắt: “???”
Quý Dữu thu đôi đũa lại, giọng điệu dè dặt: “Đương nhiên, ngoại trừ tốc độ, may mắn ra thì chúng ta còn phải có mối quan hệ nữa! Nhìn xem…… em thích chị Linh Chi mà, chẳng phải em đã chủ động gắp cho chị rồi đó sao?”
Tạ Linh Chi: “……”
Nói linh tinh cái gì.
Nhưng để tránh cho đêm dài lắm mộng, Tạ Linh Chi vẫn nhét thịt viên vào trong miệng.
Miếng thịt vừa vào trong miệng đã cảm nhận được sự non mềm, mùi vị thanh ngọt kèm theo một chút dai dai, hương vị này --- Quả thực không thể nào ngon hơn được nữa. Khó trách có thể trở thành món ăn hàng đầu của tiệm lẩu này.
Tạ Linh Chi thưởng thức xong vẫn còn muốn ăn, đáng tiếc là đã không còn, trong khi đang cảm thấy tiếc nuối thì bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một miếng thịt viên.
Tạ Linh Chi: “!!!”
Quý Dữu cong môi cười: “Thấy chị muốn ăn đến vậy nên em lại cho chị một viên.”
Tạ Linh Chi hơi bực bội: “Chẳng phải là không có rồi sao? Em giấu thịt viên ở chỗ nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Dữu chỉ vào một cái bát nhỏ trên bàn, trên bề mặt phủ một lớp rau xanh, sau đó cô lấy rau cải ra thì lộ ra bốn viên thịt cá Tuyết.
Tạ Linh Chi: “!!!”
Leah không nhịn nổi nữa bèn bật cười: “Được lắm, thế mà em lại gian lận cơ đấy!”
Quý Dữu cười hì hì: “Không mà, chẳng phải em sợ các anh chị ăn xong vẫn còn muốn ăn nên mới giấu trước đó sao.”
Vừa nói cô vừa chia cho mỗi người một viên.
Tạ Linh Chi giật giật lông mày, cô bĩu môi: “Thực Hủ Thử cũng không biết giấu đồ bằng em đâu.”
Quý Dữu nghe vậy thì không vui: “Sao lại so sánh em với Thực Hủ thử chứ? Nó có đáng yêu như em không?”
Mọi người: “……”
Đúng lúc này, bỗng nhiên màn hình lớn trong tiệm bắt đầu đưa tin:【 Tin tức đến từ tiền tuyến: Quân đoàn thứ sáu do thượng tướng Bạch Cập chỉ huy đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ diệt sạch tinh thú ở khu vực tam giác Erasia, hiện đang làm công tác dọn dẹp chiến trường sau cuộc chiến. 】
Tin tức vừa đưa ra, các sinh viên đang ăn cơm trong tiệm thi nhau reo hò.
Tiếp đó, bản tin đưa ra một tin tức khác: 【 Khu vực hải đảo tinh tế trong tiểu hành tinh Trường Châu đang bị càn quét. Vào lúc 19 giờ ngày 23 tháng 10, năm con tàu buôn của liên minh gặp phải cuộc phục kích của tinh tặc, tinh tặc đã giết chết dã man 431 con tin. Toàn thể liên minh phẫn nộ, đêm đó tướng quân Thẩm Sí tự mình cầm ấn soái xuất chinh và đã thành công phá hủy lực lượng chủ yếu của tinh tặc trên tiểu hành tinh Trường Châu, trước mắt đang dốc toàn lực truy kích và tiêu diệt thế lực còn sót lại của tinh tặc. 】
Tin tức được đưa ra khiến bầu không khí toàn bộ tiệm lẩu trở nên ngột ngạt một cách đột ngột.
Tinh tặc vẫn luôn là kẻ địch của hòa bình toàn nhân loại.
Nhưng mà ---
Nạn tinh tặc lại nhiều lần trấn áp không xong.
Nhìn cảnh tượng chiến trường đẫm máu lướt qua trên màn hình, đôi đũa trên tay Quý Dữu cũng hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy toàn bộ món ăn đắt đỏ ngon miệng trước mắt bắt đầu có mùi vị như nhai sáp.
Tạ Xuyên Khung nói: “Có tướng quân Thẩm Sí ra tay thì chắc chắn có thể quét sạch toàn bộ đám tinh tặc càn rỡ này.”
Tạ Linh Chi gật đầu đồng ý: “Nhất định là có thể.”
Leah cũng rất tán đồng.
Quý Dữu ngước mắt lên nhìn thoáng qua tướng quân Thẩm Sí, dung mạo của tướng quân Thẩm Sí vẫn duy trì ở độ tuổi trên dưới bốn mươi, mới nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như ưng đầy khí thế.
Nhìn kỹ thì thấy khuôn mặt của tướng quân Thẩm Sí rất giống với Thẩm Trường Thanh.
Nhưng ---
Thẩm Trường Thanh như một cây cải thìa, không hề có chút uy nghiêm.
Quý Dữu mím môi: “Đây là ông nội Thẩm nha!”
Bắp đùi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro