Xấu, Thực Sự Có...
Liễu Thăng Thăng
2024-11-19 15:55:53
Tiết học buổi chiều, Quý Dữu đang lưỡng lự nên học môn nào thì bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn của giảng viên Mục Kiếm Linh: [Tới đi học ngay, nếu không lấy việc trốn học để xử lý.]
Đến đi.
Đừng rối rắm, vẫn tiếp tục đi hệ chiến đấu ăn đánh đi thôi.
Quý Dữu tới tương đối sớm, trong phòng huấn luyện chỉ có lác đác vài người cô không quen biết, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì sau lưng có người vỗ lên, Sở Kiều Kiều vui vẻ hỏi: “Bạn học Quý Dữu à, hóa ra cậu ở chỗ này nha.”
Nụ cười trên mặt của Sở Kiều Kiều đông cứng lại chỉ trong nháy mắt.
Quý Dữu mỉm cười: “Bạn học Kiều Kiều, chào cậu nha.”
Sở Kiều Kiều che mặt lại oa oa oa lên án: “Bạn học Quý Dữu số 4444, tớ nghiêm túc trịnh trọng nhắc nhở cậu, hành vi như vậy của cậu là muốn bức tử kẻ cuồng nhan sắc là tớ đây.”
“A a a……”
“Ma quỷ a……”
“Muốn chết……”
“Tớ hoàn toàn không tiếp thu được! A a a……”
“Không được! Tớ cần bình tĩnh một chút, tớ cần nhiệt độ thấp xuống ít nhất là -4444 độ để bình tĩnh một chút.”
Vừa nói, cô vừa khóc thút thít chạy biến đi.
Nhạc Tê Quang nhìn chằm chằm vào cái mặt xấu của Quý Dữu, thần sắc hơi phức tạp: “Ngu xuẩn này! Mày là kẻ duy nhất cho tới nay bằng vào thực lực bức tên cuồng bạo lực Sở Kiều Kiều này khóc lên, mày trâu! Mày trâu! Mày trâu bò đấy!” Cậu ta giơ ngón tay cái lên đắc ý rung đùi đi luôn.
Quý Dữu: “……”
Nhạc Tê Quang buồn bã nhận xét: “Xấu thật, phiền cậu giữ khoảng cách 2m, không! 5m trở lên cho tớ, cảm ơn.”
Quý Dữu: “……”
Thẩm Trường Thanh vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong bèn dứt khoát không tới đây mà tùy tiện tìm một vị trí ở góc khác ngồi xuống.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu sờ soạng mặt, khóe miệng co rút:
Nông cạn.
Tất cả đều là đám nông cạn chỉ xem vẻ bề ngoài.
Hừ ~
Về sau ba ba không muốn chơi với các cậu.
Oa oa oa ~
Đúng lúc này, Mục Kiếm Linh đi vào phòng huấn luyện tuyên bố vào giờ học, cô nói xong rồi liếc mắt nhìn Quý Dữu đang ngồi phía trước, khóe miệng hơi co rút rồi nói tiếp: “Ồ --- Tạo hình ngày hôm nay không tồi, tiếp tục bảo trì.”
Quý Dữu: “……”
Trong lớp học, nơi đây như cũ vẫn là giảng giải và diễn luyện là chủ.
Sau khi giảng bài của một tiết xong, Mục Kiếm Linh để các sinh viên tự do tổ hợp và đối luyện với nhau, khi nhận thấy được vẻ mặt mong chờ của Quý Dữu số 4444 đang nhìn mình thì Mục Kiếm Linh nói: “Số 4444, đến đây nào!”
Quý Dữu vui vẻ.
Sau đó lại nghe thấy Mục Kiếm Linh nói: “Trò tiếp tục đối luyện với người máy cỡ nhỏ.”
“……” Nụ cười tươi rói của Quý Dữu cứng đờ rồi há mồm mặc cả: “Cô ơi, em có thể tự tìm bạn học đối luyện không?”
Mục Kiếm Linh đáp: “Có thể.”
--- Chỉ cần trò tìm được.
Đương nhiên câu sau cô chưa nói.
Quý Dữu hỏi người thành thật là Thẩm Trường Thanh trước, Thẩm Trường Thanh trực tiếp lắc đầu từ chối: “Bạn học Quý Dữu, không phải tớ không muốn đối luyện với cậu mà là tớ sợ xuống tay nặng quá đánh chết cậu mất.”
Quý Dữu: “……”
Cô quay đầu lại hỏi Nhạc Tê Quang.
Nhạc Tê Quang: “Ba ba không chơi cùng đầu heo.”
Quý Dữu còn chưa mở miệng thì Nhạc Tê Nguyên đã lùi ra sau một bước và lắc đầu: “Xấu là lý do tốt nhất để tớ từ chối cậu.”
Còn Sở Kiều Kiều?
Hàng này cho đến giờ vẫn còn đắm chìm trong bi thương không hỏi thế sự.
Được rồi.
Cô vẫn tiếp tục đánh với người máy cỡ nhỏ để bị ngược đãi đi.
Ánh sáng hung ác chợt lóe lên trong mắt Quý Dữu, cô hung tợn trừng mắt người máy cỡ nhỏ từng xuất hiện ngày hôm qua.
Người máy cỡ nhỏ bật đèn dò xét, lập lòe lên trong thoáng chốc, ngay sau đó bỗng nhiên phát động tấn công Quý Dữu.
Quý Dữu: “…… Cậu phạm quy rồi, còn chưa bảo bắt đầu cơ mà.”
Người máy cỡ nhỏ không có trí năng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Quý Dữu vừa phòng thủ vừa lùi về phía sau: “Cậu lại qua đây! Tôi sẽ báo cáo cậu ngược đãi nhân loại!”
Tần suất tấn công của người máy cỡ nhỏ đột nhiên nâng cao, Quý Dữu không kịp đề phòng nên bị hung hăng quất vào mông một chút. Cô quay đầu nhìn về phía đôi đồng tử máy móc to đùng của người máy cỡ nhỏ, nghi ngờ là nó cố ý.
Sau đó Quý Dữu lăn một vòng tránh được lần tập kích tiếp theo.
Đánh trả?
Đánh trả?
Rốt cuộc là dùng tinh thần lực thế nào để đánh trả đây?
“Ôi trời!”
Thoáng thất thần nên cô bị tấn công.
Quý Dữu tru lên một tiếng ôm cái mông bị thương của mình lại chạy trốn như mất mạng đến nơi.
Còn người máy cỡ nhỏ đuổi theo không bỏ.
Quý Dữu nâng khuỷu tay lên chặn lại một đòn tập kích trí mạng, lúc này cô không chạy trốn nữa mà bắt đầu suy nghĩ phản kích, cô ngưng tụ lại tinh thần rồi hô to: “Cậu dừng tay cho tôi!”
Mắt dò xét tín hiệu của người máy cỡ nhỏ đột nhiên chớp tắt.
Quý Dữu vui sướng, đang muốn tiến lên dỡ xuống hộp năng lượng của nó thì ---
Một lần nữa người máy cỡ nhỏ khôi phục lại bình thường rồi giơ tay đánh một quyền lên cái mặt đầu heo của Quý Dữu.
Quý Dữu nhe răng trợn mắt nhảy ra tránh rồi chạy trốn.
Vừa rồi khi quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ tuy tinh thần lực bị hao tổn quá lớn nhưng rõ ràng không hao tổn nhiều như ngày hôm qua. Hiển nhiên còn đủ phát động quấy nhiễu một lần nữa.
Tiếp theo.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, thế nên Quý Dữu hô to: “Người máy cỡ nhỏ đáng giận nhà cậu, mau dừng lại cho tôi!”
Người máy dừng một chút.
Thật sự!
Bản thân có hạng mức giá trị tinh thần lực là 120, thật sự là có thể quấy nhiễu nó hai lần. Có thể do trong lúc không ngừng chạy trốn và phản kích, cô đã thích ứng khi sử dụng tinh thần lực nên độ thuần thục tăng lên, hơn nữa cũng hơi hiểu biết phương thức tấn công người máy cỡ nhỏ một chút. Cho nên hiệu suất được đề cao.
Chính là ---
Mỗi lần đều gào lên cũng có cảm giác thấy thẹn thật.
Nhưng mà ---
Về việc cảm thấy thẹn thì còn trong phạm vi chịu đựng được.
Kế tiếp.
Mọi người chỉ nghe thấy Quý Dữu a a a gọi bậy.
“Tiểu tặc vô sỉ, đừng có mơ đánh lén được!”
“Ăn một cú đánh của bà đây đi!”
“Ăn một chân của bà nào!”
“Xem chiêu! Phật Sơn Vô Ảnh Cước!”
“Vịnh Xuân Quyền!”
“Thái Cực Quyền!”
“Phích Lịch Thối!”
***Phích Lịch Thối: Một cú đá bằng chân nhanh như sét đánh. Thối ở đây là chân chứ hem phải hôi thối nha ~(‾▿‾~)
“……”
Quý Dữu vừa lui vừa đánh, khẩu hiệu thì kêu rất vang dội nhưng vẫn bị người máy cỡ nhỏ đánh đến quỷ khóc sói gào.
Nhưng cô cảm thấy thua người không thua trận, cần phải làm khẩu hiệu kêu thật vang dội! Vì thế mở rộng cuống họng ra tru lên, nhưng --- Ánh mắt khác thường ở xung quanh càng ngày càng nhiều, đặc biệt là giảng viên Mục Kiếm Linh khi nhìn cô thì giống như đang xem một giống loài kỳ quái không rõ nguồn gốc.
Quý Dứu cười gượng hai tiếng rồi giải thích: “Cô Mục không cần cảm thấy kỳ quái, đây chỉ là phương thức mở khóa tinh thần lực của em thôi.”
Mục Kiếm Linh liếc nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ trò lên chiến trường, mỗi lần trước khi phát động tấn công đều phải gào lên sao?”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh: “Câm miệng cho tôi, yên lặng huấn luyện đi. Lại để tôi nghe thấy trò ồn ào cả buổi là tôi ném trò lên trên tòa nhà hình tháp cao nhất trường ồn ào cả một ngày một đêm đấy!”
Quý Dữu: “……”
Hung tàn quá.
Kỳ thực khi sử dụng tinh thần lực thì không cần lên tiếng nhưng sở dĩ Quý Dữu lên tiếng là bởi vì phát hiện sau khi hét lớn một tiếng càng lợi cho sự tập trung tinh thần lực, gầm rú được xem như là một phương thức súc lực.
Nhưng ---
Giảng viên không đồng ý cho mình ồn ào ra tiếng nên mình phải sử dụng tinh thần lực như thế nào đây?
Trong đầu Quý Dữu nảy ra ý tưởng, bỗng nhiên nhớ tới khi mình chế tác hồn khí thì ngẫu nhiên có thể thấy sợi tinh thần của mình, nhưng vì sao trong quá trình đối chiến với người máy cỡ nhỏ lại hoàn toàn không nhìn thấy chúng nó đây?
Căn bản là chúng nó sẽ không xuất hiện.
Hay là mình không hiểu cách sử dụng?
Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình, kế tiếp Quý Dữu không hề chạy trốn lung tung nữa mà là chủ động đón lấy, người máy cỡ nhỏ thấy vậy lập tức mãnh liệt tấn công một trận, Quý Dữu tùy ý người máy cỡ nhỏ tấn công lên mặt, bả vai, mông…… Cô cắn chặt răng, thậm chí nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một lần.
Bỗng nhiên ---
Đến đi.
Đừng rối rắm, vẫn tiếp tục đi hệ chiến đấu ăn đánh đi thôi.
Quý Dữu tới tương đối sớm, trong phòng huấn luyện chỉ có lác đác vài người cô không quen biết, cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì sau lưng có người vỗ lên, Sở Kiều Kiều vui vẻ hỏi: “Bạn học Quý Dữu à, hóa ra cậu ở chỗ này nha.”
Nụ cười trên mặt của Sở Kiều Kiều đông cứng lại chỉ trong nháy mắt.
Quý Dữu mỉm cười: “Bạn học Kiều Kiều, chào cậu nha.”
Sở Kiều Kiều che mặt lại oa oa oa lên án: “Bạn học Quý Dữu số 4444, tớ nghiêm túc trịnh trọng nhắc nhở cậu, hành vi như vậy của cậu là muốn bức tử kẻ cuồng nhan sắc là tớ đây.”
“A a a……”
“Ma quỷ a……”
“Muốn chết……”
“Tớ hoàn toàn không tiếp thu được! A a a……”
“Không được! Tớ cần bình tĩnh một chút, tớ cần nhiệt độ thấp xuống ít nhất là -4444 độ để bình tĩnh một chút.”
Vừa nói, cô vừa khóc thút thít chạy biến đi.
Nhạc Tê Quang nhìn chằm chằm vào cái mặt xấu của Quý Dữu, thần sắc hơi phức tạp: “Ngu xuẩn này! Mày là kẻ duy nhất cho tới nay bằng vào thực lực bức tên cuồng bạo lực Sở Kiều Kiều này khóc lên, mày trâu! Mày trâu! Mày trâu bò đấy!” Cậu ta giơ ngón tay cái lên đắc ý rung đùi đi luôn.
Quý Dữu: “……”
Nhạc Tê Quang buồn bã nhận xét: “Xấu thật, phiền cậu giữ khoảng cách 2m, không! 5m trở lên cho tớ, cảm ơn.”
Quý Dữu: “……”
Thẩm Trường Thanh vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong bèn dứt khoát không tới đây mà tùy tiện tìm một vị trí ở góc khác ngồi xuống.
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu sờ soạng mặt, khóe miệng co rút:
Nông cạn.
Tất cả đều là đám nông cạn chỉ xem vẻ bề ngoài.
Hừ ~
Về sau ba ba không muốn chơi với các cậu.
Oa oa oa ~
Đúng lúc này, Mục Kiếm Linh đi vào phòng huấn luyện tuyên bố vào giờ học, cô nói xong rồi liếc mắt nhìn Quý Dữu đang ngồi phía trước, khóe miệng hơi co rút rồi nói tiếp: “Ồ --- Tạo hình ngày hôm nay không tồi, tiếp tục bảo trì.”
Quý Dữu: “……”
Trong lớp học, nơi đây như cũ vẫn là giảng giải và diễn luyện là chủ.
Sau khi giảng bài của một tiết xong, Mục Kiếm Linh để các sinh viên tự do tổ hợp và đối luyện với nhau, khi nhận thấy được vẻ mặt mong chờ của Quý Dữu số 4444 đang nhìn mình thì Mục Kiếm Linh nói: “Số 4444, đến đây nào!”
Quý Dữu vui vẻ.
Sau đó lại nghe thấy Mục Kiếm Linh nói: “Trò tiếp tục đối luyện với người máy cỡ nhỏ.”
“……” Nụ cười tươi rói của Quý Dữu cứng đờ rồi há mồm mặc cả: “Cô ơi, em có thể tự tìm bạn học đối luyện không?”
Mục Kiếm Linh đáp: “Có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
--- Chỉ cần trò tìm được.
Đương nhiên câu sau cô chưa nói.
Quý Dữu hỏi người thành thật là Thẩm Trường Thanh trước, Thẩm Trường Thanh trực tiếp lắc đầu từ chối: “Bạn học Quý Dữu, không phải tớ không muốn đối luyện với cậu mà là tớ sợ xuống tay nặng quá đánh chết cậu mất.”
Quý Dữu: “……”
Cô quay đầu lại hỏi Nhạc Tê Quang.
Nhạc Tê Quang: “Ba ba không chơi cùng đầu heo.”
Quý Dữu còn chưa mở miệng thì Nhạc Tê Nguyên đã lùi ra sau một bước và lắc đầu: “Xấu là lý do tốt nhất để tớ từ chối cậu.”
Còn Sở Kiều Kiều?
Hàng này cho đến giờ vẫn còn đắm chìm trong bi thương không hỏi thế sự.
Được rồi.
Cô vẫn tiếp tục đánh với người máy cỡ nhỏ để bị ngược đãi đi.
Ánh sáng hung ác chợt lóe lên trong mắt Quý Dữu, cô hung tợn trừng mắt người máy cỡ nhỏ từng xuất hiện ngày hôm qua.
Người máy cỡ nhỏ bật đèn dò xét, lập lòe lên trong thoáng chốc, ngay sau đó bỗng nhiên phát động tấn công Quý Dữu.
Quý Dữu: “…… Cậu phạm quy rồi, còn chưa bảo bắt đầu cơ mà.”
Người máy cỡ nhỏ không có trí năng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Quý Dữu vừa phòng thủ vừa lùi về phía sau: “Cậu lại qua đây! Tôi sẽ báo cáo cậu ngược đãi nhân loại!”
Tần suất tấn công của người máy cỡ nhỏ đột nhiên nâng cao, Quý Dữu không kịp đề phòng nên bị hung hăng quất vào mông một chút. Cô quay đầu nhìn về phía đôi đồng tử máy móc to đùng của người máy cỡ nhỏ, nghi ngờ là nó cố ý.
Sau đó Quý Dữu lăn một vòng tránh được lần tập kích tiếp theo.
Đánh trả?
Đánh trả?
Rốt cuộc là dùng tinh thần lực thế nào để đánh trả đây?
“Ôi trời!”
Thoáng thất thần nên cô bị tấn công.
Quý Dữu tru lên một tiếng ôm cái mông bị thương của mình lại chạy trốn như mất mạng đến nơi.
Còn người máy cỡ nhỏ đuổi theo không bỏ.
Quý Dữu nâng khuỷu tay lên chặn lại một đòn tập kích trí mạng, lúc này cô không chạy trốn nữa mà bắt đầu suy nghĩ phản kích, cô ngưng tụ lại tinh thần rồi hô to: “Cậu dừng tay cho tôi!”
Mắt dò xét tín hiệu của người máy cỡ nhỏ đột nhiên chớp tắt.
Quý Dữu vui sướng, đang muốn tiến lên dỡ xuống hộp năng lượng của nó thì ---
Một lần nữa người máy cỡ nhỏ khôi phục lại bình thường rồi giơ tay đánh một quyền lên cái mặt đầu heo của Quý Dữu.
Quý Dữu nhe răng trợn mắt nhảy ra tránh rồi chạy trốn.
Vừa rồi khi quấy nhiễu người máy cỡ nhỏ tuy tinh thần lực bị hao tổn quá lớn nhưng rõ ràng không hao tổn nhiều như ngày hôm qua. Hiển nhiên còn đủ phát động quấy nhiễu một lần nữa.
Tiếp theo.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, thế nên Quý Dữu hô to: “Người máy cỡ nhỏ đáng giận nhà cậu, mau dừng lại cho tôi!”
Người máy dừng một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật sự!
Bản thân có hạng mức giá trị tinh thần lực là 120, thật sự là có thể quấy nhiễu nó hai lần. Có thể do trong lúc không ngừng chạy trốn và phản kích, cô đã thích ứng khi sử dụng tinh thần lực nên độ thuần thục tăng lên, hơn nữa cũng hơi hiểu biết phương thức tấn công người máy cỡ nhỏ một chút. Cho nên hiệu suất được đề cao.
Chính là ---
Mỗi lần đều gào lên cũng có cảm giác thấy thẹn thật.
Nhưng mà ---
Về việc cảm thấy thẹn thì còn trong phạm vi chịu đựng được.
Kế tiếp.
Mọi người chỉ nghe thấy Quý Dữu a a a gọi bậy.
“Tiểu tặc vô sỉ, đừng có mơ đánh lén được!”
“Ăn một cú đánh của bà đây đi!”
“Ăn một chân của bà nào!”
“Xem chiêu! Phật Sơn Vô Ảnh Cước!”
“Vịnh Xuân Quyền!”
“Thái Cực Quyền!”
“Phích Lịch Thối!”
***Phích Lịch Thối: Một cú đá bằng chân nhanh như sét đánh. Thối ở đây là chân chứ hem phải hôi thối nha ~(‾▿‾~)
“……”
Quý Dữu vừa lui vừa đánh, khẩu hiệu thì kêu rất vang dội nhưng vẫn bị người máy cỡ nhỏ đánh đến quỷ khóc sói gào.
Nhưng cô cảm thấy thua người không thua trận, cần phải làm khẩu hiệu kêu thật vang dội! Vì thế mở rộng cuống họng ra tru lên, nhưng --- Ánh mắt khác thường ở xung quanh càng ngày càng nhiều, đặc biệt là giảng viên Mục Kiếm Linh khi nhìn cô thì giống như đang xem một giống loài kỳ quái không rõ nguồn gốc.
Quý Dứu cười gượng hai tiếng rồi giải thích: “Cô Mục không cần cảm thấy kỳ quái, đây chỉ là phương thức mở khóa tinh thần lực của em thôi.”
Mục Kiếm Linh liếc nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ trò lên chiến trường, mỗi lần trước khi phát động tấn công đều phải gào lên sao?”
Quý Dữu: “……”
Mục Kiếm Linh: “Câm miệng cho tôi, yên lặng huấn luyện đi. Lại để tôi nghe thấy trò ồn ào cả buổi là tôi ném trò lên trên tòa nhà hình tháp cao nhất trường ồn ào cả một ngày một đêm đấy!”
Quý Dữu: “……”
Hung tàn quá.
Kỳ thực khi sử dụng tinh thần lực thì không cần lên tiếng nhưng sở dĩ Quý Dữu lên tiếng là bởi vì phát hiện sau khi hét lớn một tiếng càng lợi cho sự tập trung tinh thần lực, gầm rú được xem như là một phương thức súc lực.
Nhưng ---
Giảng viên không đồng ý cho mình ồn ào ra tiếng nên mình phải sử dụng tinh thần lực như thế nào đây?
Trong đầu Quý Dữu nảy ra ý tưởng, bỗng nhiên nhớ tới khi mình chế tác hồn khí thì ngẫu nhiên có thể thấy sợi tinh thần của mình, nhưng vì sao trong quá trình đối chiến với người máy cỡ nhỏ lại hoàn toàn không nhìn thấy chúng nó đây?
Căn bản là chúng nó sẽ không xuất hiện.
Hay là mình không hiểu cách sử dụng?
Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình, kế tiếp Quý Dữu không hề chạy trốn lung tung nữa mà là chủ động đón lấy, người máy cỡ nhỏ thấy vậy lập tức mãnh liệt tấn công một trận, Quý Dữu tùy ý người máy cỡ nhỏ tấn công lên mặt, bả vai, mông…… Cô cắn chặt răng, thậm chí nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ một lần.
Bỗng nhiên ---
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro