Chương 23
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Cậu hơi nâng người lên, tầm mắt đi theo mồ hôi đang trượt trên cổ cô, một giọt mồ hôi trong suốt kia, dọc theo vạt áo cô trượt xuống.
Vừa rồi cô mở hai cúc áo ra, ngực lộ ra một vùng da thịt lớn tuyết trắng, nội y màu mật mơ hồ có thể thấy được, ren mỏng trên đó căn bản không ngăn được đường cong nuột nà.
Hô hấp của cậu bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt càng thêm tối sầm lại.
“Cậu đứng dậy nhanh.”
Hạ Nghiên có chút hoảng hốt, nhưng cô biết cũng không phải là sợ hãi, mà là cảm xúc rối loạn.
Tóc mái Cố Âm Thành ướt đẫm mồ hôi, mặt mày rũ xuống, điều này làm cho cả người cậu có vẻ yếu ớt, cậu đứng thẳng lưng, một chân vẫn quỳ trên giường.
Hạ Nghiên thở hổn hển hai cái, vừa định ngồi dậy, ánh mắt đảo qua cậu, lại nhất thời giật mình.
“Em…”
Cố Âm Thành nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy chiếc quần thể thao mỏng manh của cậu đã bị đẩy ra một đường nét rõ ràng.
Hạ Nghiên cắn môi dưới, quay mặt đi, hai gò má bắt đầu đỏ ửng.
“Em vậy không khó chịu sao?”
“Khó chịu chứ…”
Cố Âm Thành giương mắt lên, ánh mắt nhìn cô bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Nếu không chị đến giúp em nha?”
Một câu này như san bằng đất sấm, cả người Hạ Nghiên đều chấn động, cô phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu.
Khuôn mặt Cố Âm Thành cũng đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh dưới hàng mi dài rậm lộ ra thần sắc ngây thơ.
Một khắc đó, Hạ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới ở ngoài tiểu khu hay gặp một con chó đi lạc lúc mười tuổi, nhỏ nhắn, lông xoăn xoăn màu trắng.
Thấy nó đáng thương, cô lén mua một túi thức ăn cho chó để nuôi nó. Cho ăn khá nhiều, con chó đó sẽ chạy đến mỗi khi nhìn thấy cô, vẫy vẫy cái đuôi.
Nếu không phải Chu Lăng không thích thú cưng, cô nhất định sẽ ôm nó về nhà.
Cuối cùng một ngày nọ, Gia Nam bắt đầu chiến dịch dọn dẹp chó đi lạc quy mô lớn, cô đành phải nhờ bảo vệ tiểu khu đưa nhỏ kia về vùng nông thôn.
Ngày chó con rời đi, dường như nó đã nhận ra điều gì đó, vẫn ư ử theo sát cô không chịu đi.
Tối trời bắt đầu đổ mưa, một người một chó đều bị ướt sũng, cuối cùng cô chỉ có thể nhẫn tâm chạy vào tiểu khu, nhìn chó con toàn thân ướt đẫm bị bảo vệ dùng lồng nhốt lại.
Con ngươi đen láy của Cố Âm Thành và đôi mắt đen nhánh của con chó con kia, giờ khắc này ở trước mắt Hạ Nghiên thay nhau xuất hiện.
Có một số cuộc chia ly là bất đắc dĩ, cũng có một số người gặp nhau là định mệnh.
Ngày Cố Âm Thành trở về nhà họ Hạ, Hạ Nghiên đã quyết định sẽ không để cậu cô đơn một mình nữa.
Chờ Hạ Nghiên phục hồi tinh thần lại, Cố Âm Thành đã kéo tay cô đặt ở giữa hai chân cậu.
“Chị ơi, em khó chịu lắm, giúp em với.”
Cậu quá hiểu cô, biết vẻ mặt nào, giọng nói nào có thể đả động tới cô.
Hạ Nghiên yên lặng nhìn Cố Âm Thành trước mắt, cậu thiếu niên này chỉ mới mười bảy tuổi.
Cô cắn nhẹ môi dưới, nhắm hai mắt lại, nhưng lại mặc cho cậu nắm tay cô, không có một chút phản kháng nào.
Cố Âm Thành cúi đầu, nhếch môi, lộ ra một nụ cười như có như không.
Một tay cậu kéo dây buộc của quần thể thao ra, thong thả ung dung kéo đáy quần xuống.
Trên lầu là ký túc xá nữ lớp 12, số lượng ký túc xá của học sinh lớp 11 có hạn, chỉ chừa cho học sinh lớp 12.
Chuông chuẩn bị tự học buổi tối vang lên, các nữ sinh bắt đầu xuống lầu, trong lúc nhất thời truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ.
Bên ngoài náo nhiệt và bên trong yên tĩnh, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hạ Nghiên thở mạnh cũng không dám phát ra, tùy ý để Cố Âm Thành kéo tay cô vòng lên.
*
Cậu hơi nâng người lên, tầm mắt đi theo mồ hôi đang trượt trên cổ cô, một giọt mồ hôi trong suốt kia, dọc theo vạt áo cô trượt xuống.
Vừa rồi cô mở hai cúc áo ra, ngực lộ ra một vùng da thịt lớn tuyết trắng, nội y màu mật mơ hồ có thể thấy được, ren mỏng trên đó căn bản không ngăn được đường cong nuột nà.
Hô hấp của cậu bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt càng thêm tối sầm lại.
“Cậu đứng dậy nhanh.”
Hạ Nghiên có chút hoảng hốt, nhưng cô biết cũng không phải là sợ hãi, mà là cảm xúc rối loạn.
Tóc mái Cố Âm Thành ướt đẫm mồ hôi, mặt mày rũ xuống, điều này làm cho cả người cậu có vẻ yếu ớt, cậu đứng thẳng lưng, một chân vẫn quỳ trên giường.
Hạ Nghiên thở hổn hển hai cái, vừa định ngồi dậy, ánh mắt đảo qua cậu, lại nhất thời giật mình.
“Em…”
Cố Âm Thành nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy chiếc quần thể thao mỏng manh của cậu đã bị đẩy ra một đường nét rõ ràng.
Hạ Nghiên cắn môi dưới, quay mặt đi, hai gò má bắt đầu đỏ ửng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em vậy không khó chịu sao?”
“Khó chịu chứ…”
Cố Âm Thành giương mắt lên, ánh mắt nhìn cô bỗng nhiên trở nên dịu dàng: “Nếu không chị đến giúp em nha?”
Một câu này như san bằng đất sấm, cả người Hạ Nghiên đều chấn động, cô phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cậu.
Khuôn mặt Cố Âm Thành cũng đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh dưới hàng mi dài rậm lộ ra thần sắc ngây thơ.
Một khắc đó, Hạ Nghiên bỗng nhiên nhớ tới ở ngoài tiểu khu hay gặp một con chó đi lạc lúc mười tuổi, nhỏ nhắn, lông xoăn xoăn màu trắng.
Thấy nó đáng thương, cô lén mua một túi thức ăn cho chó để nuôi nó. Cho ăn khá nhiều, con chó đó sẽ chạy đến mỗi khi nhìn thấy cô, vẫy vẫy cái đuôi.
Nếu không phải Chu Lăng không thích thú cưng, cô nhất định sẽ ôm nó về nhà.
Cuối cùng một ngày nọ, Gia Nam bắt đầu chiến dịch dọn dẹp chó đi lạc quy mô lớn, cô đành phải nhờ bảo vệ tiểu khu đưa nhỏ kia về vùng nông thôn.
Ngày chó con rời đi, dường như nó đã nhận ra điều gì đó, vẫn ư ử theo sát cô không chịu đi.
Tối trời bắt đầu đổ mưa, một người một chó đều bị ướt sũng, cuối cùng cô chỉ có thể nhẫn tâm chạy vào tiểu khu, nhìn chó con toàn thân ướt đẫm bị bảo vệ dùng lồng nhốt lại.
Con ngươi đen láy của Cố Âm Thành và đôi mắt đen nhánh của con chó con kia, giờ khắc này ở trước mắt Hạ Nghiên thay nhau xuất hiện.
Có một số cuộc chia ly là bất đắc dĩ, cũng có một số người gặp nhau là định mệnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày Cố Âm Thành trở về nhà họ Hạ, Hạ Nghiên đã quyết định sẽ không để cậu cô đơn một mình nữa.
Chờ Hạ Nghiên phục hồi tinh thần lại, Cố Âm Thành đã kéo tay cô đặt ở giữa hai chân cậu.
“Chị ơi, em khó chịu lắm, giúp em với.”
Cậu quá hiểu cô, biết vẻ mặt nào, giọng nói nào có thể đả động tới cô.
Hạ Nghiên yên lặng nhìn Cố Âm Thành trước mắt, cậu thiếu niên này chỉ mới mười bảy tuổi.
Cô cắn nhẹ môi dưới, nhắm hai mắt lại, nhưng lại mặc cho cậu nắm tay cô, không có một chút phản kháng nào.
Cố Âm Thành cúi đầu, nhếch môi, lộ ra một nụ cười như có như không.
Một tay cậu kéo dây buộc của quần thể thao ra, thong thả ung dung kéo đáy quần xuống.
Trên lầu là ký túc xá nữ lớp 12, số lượng ký túc xá của học sinh lớp 11 có hạn, chỉ chừa cho học sinh lớp 12.
Chuông chuẩn bị tự học buổi tối vang lên, các nữ sinh bắt đầu xuống lầu, trong lúc nhất thời truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ.
Bên ngoài náo nhiệt và bên trong yên tĩnh, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hạ Nghiên thở mạnh cũng không dám phát ra, tùy ý để Cố Âm Thành kéo tay cô vòng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro