Chương 27
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Khi màn đêm buông xuống, cả căn nhà không có chút ánh sáng, chìm trong bóng tối vô biên.
Trong không khí vẫn còn mùi tinh dịch vừa nãy của cậu, nhưng giờ đã bị bao phủ bởi mùi thơm thoang thoảng của cam Navel.
Hạ Nghiên nhìn sườn mặt của cậu trong đêm tối, mặt mũi sâu, sống mũi cao thẳng, khóe môi mím chặt, đường nét lưu loát hiện rõ ngay cả trong màn đêm mông lung.
“Em phải về rồi.”
“Ừm.”
Cố Âm Thành đứng dậy, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon, chị.”
Thực ra còn chưa đến lúc ngủ, nhưng cậu vẫn nói lời trấn an cô.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, để lát nữa ngủ một giấc thật ngon.”
Hạ Nghiên cuối cùng cũng lên tiếng: “Chúng ta làm vậy là không đúng.”
Cố Âm Thành im lặng một lát, đút tay vào túi quần, cúi đầu xuống.
“Em biết, nhưng Nghiên Nghiên à, em không thể chịu được nỗi đau mất chị.”
“Chị sẽ mãi là chị gái của em, em sẽ không mất chị đâu mà.” Hạ Nghiên khó hiểu nói.
“Chị không hiểu đâu.” Cố Âm Thành lắc đầu.
Sau đó, cậu đã mất cô hai lần.
Một lần là ngày kết hôn của Hạ Nghiên, khi đó cậu rất đau khổ, nhưng nhiều năm qua cậu vẫn luôn cố gắng kìm nén mình, đã sớm thành thói quen. Dù sao thì họ cũng là chị em, dù sao thì Hạ Nghiên đã chọn người khác rồi.
Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng, là ngày thứ hai của hôn lễ, Hạ Nghiên và chồng mới cưới của cô bay đến nơi tuần trăng mật của cô.
Khi đi, cô nói sẽ mang lại đặc sản địa phương về cho cậu, nhưng điều cậu chờ đợi lại là tin tức về vụ tai nạn rơi máy bay.
Khi cậu trở lại mùa xuân mười bảy tuổi này, khi cậu hiểu rằng Hạ Nghiên cũng yêu cậu sâu đậm như vậy, cậu đã quyết định muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi.
Dù bằng cách nào đi nữa.
“Em sẽ cho chị thời gian.”
Khi cậu rời đi, cậu đã để lại cho cô một câu như vậy.
Mấy ngày nay, Hạ Nghiên vẫn sống trong ký túc xá, đối mặt với sự hỏi thăm của đồng nghiệp, cô mới đáp là gần đây nhà đang tu sửa.
Cố Âm Thành đúng thật đã giữ lời hứa của cậu, không đến ký túc xá tìm cô. Cơ hội để họ gặp nhau, chỉ là thỉnh thoảng trong khuôn viên trường.
Đôi khi, trong giờ tiếng Anh lớp 2 và 4, khi cô vào lớp, cậu vẫn còn cúi đầu, cố gắng tránh giao tiếp trong tầm mắt giữa hai người, tạo đủ không gian mà cô muốn.
Đôi khi, trong căng tin trường học buổi trưa, cô đã đi qua cậu trong khi cô đi đến khu vực ăn uống của giáo viên. cậu nói chuyện và cười với những người xung quanh, cũng sẽ không dừng lại vì cô.
Đôi khi, trong sân chơi sau giờ học, khi cô đứng cạnh cửa sổ, cô có thể nhìn thấy cậu đang chơi trên sân bóng rổ, thỉnh thoảng tầm nhìn của cậu lướt qua cửa sổ của cô.
Nhưng, có một số cuộc gặp gỡ lại bất ngờ mà không kịp đề phòng.
Ngày hôm đó, cô đi dọc theo cầu thang phía bắc và tiến đến một lớp học khác của khối 12.
Tình cờ trên cầu thang yên tĩnh, đụng phải Cố Âm Thành và Bạch Vi, cô lui ra sau vài bước, ẩn mình dưới cầu thang.
“Cố Âm Thành, sắp nghỉ hè rồi, cậu có dự định gì không?”
Bạch Vi cúi đầu, nhìn mũi chân mình, hỏi cậu.
“Thì làm bài, luyện bóng thôi. Nếu được, trau dồi thêm tiếng Anh nữa.”
Giọng cậu không có chút phập phồng, chỉ có thật bình tĩnh.
“Nghe nói, cậu đã mời gia sư tiếng Anh phải không, trình độ thế nào?”
“Cô ấy à?” Khóe miệng Cố Âm Thành hơi nhếch lên một chút: “Tốt vô cùng.”
“Thật ra…”
Bạch Vi do dự một lúc, lại nhẹ giọng nói: “Chu Khải và Triệu Oanh Ca chuẩn bị đi chơi ở bãi biển ba ngày hai đêm đó.”
Cô ấy ngượng ngùng liếc nhìn Cố Âm Thành một cái, lấy hết can đảm nói: “Nếu không chúng ta đi cùng luôn nha?”
*
Khi màn đêm buông xuống, cả căn nhà không có chút ánh sáng, chìm trong bóng tối vô biên.
Trong không khí vẫn còn mùi tinh dịch vừa nãy của cậu, nhưng giờ đã bị bao phủ bởi mùi thơm thoang thoảng của cam Navel.
Hạ Nghiên nhìn sườn mặt của cậu trong đêm tối, mặt mũi sâu, sống mũi cao thẳng, khóe môi mím chặt, đường nét lưu loát hiện rõ ngay cả trong màn đêm mông lung.
“Em phải về rồi.”
“Ừm.”
Cố Âm Thành đứng dậy, hôn nhẹ lên trán cô: “Ngủ ngon, chị.”
Thực ra còn chưa đến lúc ngủ, nhưng cậu vẫn nói lời trấn an cô.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, để lát nữa ngủ một giấc thật ngon.”
Hạ Nghiên cuối cùng cũng lên tiếng: “Chúng ta làm vậy là không đúng.”
Cố Âm Thành im lặng một lát, đút tay vào túi quần, cúi đầu xuống.
“Em biết, nhưng Nghiên Nghiên à, em không thể chịu được nỗi đau mất chị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chị sẽ mãi là chị gái của em, em sẽ không mất chị đâu mà.” Hạ Nghiên khó hiểu nói.
“Chị không hiểu đâu.” Cố Âm Thành lắc đầu.
Sau đó, cậu đã mất cô hai lần.
Một lần là ngày kết hôn của Hạ Nghiên, khi đó cậu rất đau khổ, nhưng nhiều năm qua cậu vẫn luôn cố gắng kìm nén mình, đã sớm thành thói quen. Dù sao thì họ cũng là chị em, dù sao thì Hạ Nghiên đã chọn người khác rồi.
Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng, là ngày thứ hai của hôn lễ, Hạ Nghiên và chồng mới cưới của cô bay đến nơi tuần trăng mật của cô.
Khi đi, cô nói sẽ mang lại đặc sản địa phương về cho cậu, nhưng điều cậu chờ đợi lại là tin tức về vụ tai nạn rơi máy bay.
Khi cậu trở lại mùa xuân mười bảy tuổi này, khi cậu hiểu rằng Hạ Nghiên cũng yêu cậu sâu đậm như vậy, cậu đã quyết định muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi.
Dù bằng cách nào đi nữa.
“Em sẽ cho chị thời gian.”
Khi cậu rời đi, cậu đã để lại cho cô một câu như vậy.
Mấy ngày nay, Hạ Nghiên vẫn sống trong ký túc xá, đối mặt với sự hỏi thăm của đồng nghiệp, cô mới đáp là gần đây nhà đang tu sửa.
Cố Âm Thành đúng thật đã giữ lời hứa của cậu, không đến ký túc xá tìm cô. Cơ hội để họ gặp nhau, chỉ là thỉnh thoảng trong khuôn viên trường.
Đôi khi, trong giờ tiếng Anh lớp 2 và 4, khi cô vào lớp, cậu vẫn còn cúi đầu, cố gắng tránh giao tiếp trong tầm mắt giữa hai người, tạo đủ không gian mà cô muốn.
Đôi khi, trong căng tin trường học buổi trưa, cô đã đi qua cậu trong khi cô đi đến khu vực ăn uống của giáo viên. cậu nói chuyện và cười với những người xung quanh, cũng sẽ không dừng lại vì cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi khi, trong sân chơi sau giờ học, khi cô đứng cạnh cửa sổ, cô có thể nhìn thấy cậu đang chơi trên sân bóng rổ, thỉnh thoảng tầm nhìn của cậu lướt qua cửa sổ của cô.
Nhưng, có một số cuộc gặp gỡ lại bất ngờ mà không kịp đề phòng.
Ngày hôm đó, cô đi dọc theo cầu thang phía bắc và tiến đến một lớp học khác của khối 12.
Tình cờ trên cầu thang yên tĩnh, đụng phải Cố Âm Thành và Bạch Vi, cô lui ra sau vài bước, ẩn mình dưới cầu thang.
“Cố Âm Thành, sắp nghỉ hè rồi, cậu có dự định gì không?”
Bạch Vi cúi đầu, nhìn mũi chân mình, hỏi cậu.
“Thì làm bài, luyện bóng thôi. Nếu được, trau dồi thêm tiếng Anh nữa.”
Giọng cậu không có chút phập phồng, chỉ có thật bình tĩnh.
“Nghe nói, cậu đã mời gia sư tiếng Anh phải không, trình độ thế nào?”
“Cô ấy à?” Khóe miệng Cố Âm Thành hơi nhếch lên một chút: “Tốt vô cùng.”
“Thật ra…”
Bạch Vi do dự một lúc, lại nhẹ giọng nói: “Chu Khải và Triệu Oanh Ca chuẩn bị đi chơi ở bãi biển ba ngày hai đêm đó.”
Cô ấy ngượng ngùng liếc nhìn Cố Âm Thành một cái, lấy hết can đảm nói: “Nếu không chúng ta đi cùng luôn nha?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro