Cứng như kim cư...
Nhiên Dư
2024-09-18 02:34:27
Editor: Gypsy
*
Cuối cùng cô cúi đầu, cả khuôn mặt xinh đẹp nóng đến đỏ bừng, đáy mắt cũng mờ mịt một lớp sương nước mỏng.
Cổ họng Cố Âm Thành lăn lộn, những nhớ nhung không cách nào đè nén kia vọt lên toàn bộ.
Ngón tay cậu run rẩy, cậu đang khống chế xúc động đưa tay về phía cô.
Cậu không thể cũng không dám.
Bởi vì, cậu còn không biết khi nào cô mới có thể yêu cậu.
Trước kia cô giấu diếm tốt như vậy, kết quả khiến cậu ân hận cả đời, cậu không muốn mất cô lần nữa.
“Xin lỗi.”
Cố Âm Thành đứng lên, không chút che dấu đi về phòng mình.
Hạ Nghiên hơi ngước mắt lên, quần mặc ở nhà mỏng căn bản không giấu được hình dáng bị nhô ra.
Nơi đó của cậu ngẩng lên vừa cao vừa thẳng.
Ánh mắt Hạ Nghiên không tự chủ được nhìn theo cậu, cô đã đoán được cậu về phòng sẽ làm gì, điều này làm cho tim cô đập nhanh hơn.
Cô kéo tấm chăn mỏng lên đến dưới mắt, vết đỏ trên má, lây lan đến tận mang tai.
Lòng bàn tay cô vẫn còn lưu lại xúc cảm khi sờ vào cậu, thậm chí là hình dáng của dương vật của cậu, nóng đến dọa người.
Cô muốn quên đi hết mọi thứ vừa rồi, nhưng ánh mắt cô thế nào cũng không thể quay lại màn hình được.
Nam sinh trung học mười tám tuổi, ngoài cứng như kim cương, còn tinh lực hơn người nữa.
Cô nhớ tới mấy lời của chị em trong nhóm, một đêm bao nhiêu lần, xông ngang đánh thẳng, chỉ có ngang ngược, không có kỹ thuật nhưng lại có thể lực.
Chẳng qua là những điều này, lần đầu tiên cô nghĩ đến trên người Cố Âm Thành.
Giữa họ, sao có thể biến thành như vậy?
Cố Âm Thành vào phòng, trực tiếp dựa vào ngay sau cánh cửa đóng chặt, cậu ngẩng đầu lên thở dốc thật sâu.
Kéo dây quần xuống, cây thịt đỏ thẫm nhảy ra, mắt ngựa nhỏ bé run run, thấm ra dịch trước trong suốt.
Không phải vì bộ phim đó, mà là do cô ở gần.
Quần áo ở nhà của cô có một cái cúc áo hơi lỏng lẻo, chân cậu nâng một góc chăn mỏng lên, từ vị trí vừa rồi của cậu, vừa lúc nhìn thấy khối thịt vú trắng như tuyết trong khe hở quần áo.
Tối nay cô không mặc đồ lót, cậu thậm chí còn nhìn thấy quầng vú của cô, vừa hồng vừa mềm.
Tay phải của cậu duỗi xuống, năm ngón tay khép lại ôm lấy dục cây sưng to bắt đầu loát động.
Chỉ là vậy thôi là chưa đủ.
Cố Âm Thành nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong đầu chỉ toàn bộ dáng của Hạ Nghiên.
Bộ dáng đỏ bừng đầy mặt vừa rồi của cô, còn có khóe mắt lóe ra ánh nước trong suốt, khiến cậu càng thêm phấn khởi, côn thịt lại phồng lên một vòng.
Cậu hung hăng mắng chửi một tiếng, thuần thục bôi chất lỏng trên quy đầu lên thân cây gậy, bắt đầu lay động nặng nề.
Khoảnh khắc trước khi bắn tinh, cậu nghĩ tới chiếc váy màu trắng ôm sát mông mà Hạ Nghiên mặc hôm nay.
Cô mặc nó, khi đi ngang qua cậu, cặp đùi tuyết trắng của cô áp sát thành bàn học của cậu, mông thịt đầy đặn bị bọc chặt đến gắt gao.
Ngón tay thon dài trong suốt của cô cong lên, nhẹ nhàng gõ lên bàn học của cậu.
Một khắc đó, như thể nắm lấy trái tim cậu.
Một khắc đó, như thể đang nắm chặt cây côn thịt của cậu.
Cậu đè nén cả ngày, khi ánh mắt của mấy bạn học nam dừng lại trên người cô, nội tâm cậu dâng lên một sự xúc động.
Cậu chỉ muốn đè cô lên bàn học, xé toạc đôi tất màu da của cô ra, hung hăng chơi đùa, cô là của cậu, không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn trộm.
Trong lúc cậu đang tận tình xoa vặn, cây côn thịt cứng rắn kia trở nên đỏ hơn cứng hơn, bắt đầu rung rung trong tay cậu.
*
Cuối cùng cô cúi đầu, cả khuôn mặt xinh đẹp nóng đến đỏ bừng, đáy mắt cũng mờ mịt một lớp sương nước mỏng.
Cổ họng Cố Âm Thành lăn lộn, những nhớ nhung không cách nào đè nén kia vọt lên toàn bộ.
Ngón tay cậu run rẩy, cậu đang khống chế xúc động đưa tay về phía cô.
Cậu không thể cũng không dám.
Bởi vì, cậu còn không biết khi nào cô mới có thể yêu cậu.
Trước kia cô giấu diếm tốt như vậy, kết quả khiến cậu ân hận cả đời, cậu không muốn mất cô lần nữa.
“Xin lỗi.”
Cố Âm Thành đứng lên, không chút che dấu đi về phòng mình.
Hạ Nghiên hơi ngước mắt lên, quần mặc ở nhà mỏng căn bản không giấu được hình dáng bị nhô ra.
Nơi đó của cậu ngẩng lên vừa cao vừa thẳng.
Ánh mắt Hạ Nghiên không tự chủ được nhìn theo cậu, cô đã đoán được cậu về phòng sẽ làm gì, điều này làm cho tim cô đập nhanh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô kéo tấm chăn mỏng lên đến dưới mắt, vết đỏ trên má, lây lan đến tận mang tai.
Lòng bàn tay cô vẫn còn lưu lại xúc cảm khi sờ vào cậu, thậm chí là hình dáng của dương vật của cậu, nóng đến dọa người.
Cô muốn quên đi hết mọi thứ vừa rồi, nhưng ánh mắt cô thế nào cũng không thể quay lại màn hình được.
Nam sinh trung học mười tám tuổi, ngoài cứng như kim cương, còn tinh lực hơn người nữa.
Cô nhớ tới mấy lời của chị em trong nhóm, một đêm bao nhiêu lần, xông ngang đánh thẳng, chỉ có ngang ngược, không có kỹ thuật nhưng lại có thể lực.
Chẳng qua là những điều này, lần đầu tiên cô nghĩ đến trên người Cố Âm Thành.
Giữa họ, sao có thể biến thành như vậy?
Cố Âm Thành vào phòng, trực tiếp dựa vào ngay sau cánh cửa đóng chặt, cậu ngẩng đầu lên thở dốc thật sâu.
Kéo dây quần xuống, cây thịt đỏ thẫm nhảy ra, mắt ngựa nhỏ bé run run, thấm ra dịch trước trong suốt.
Không phải vì bộ phim đó, mà là do cô ở gần.
Quần áo ở nhà của cô có một cái cúc áo hơi lỏng lẻo, chân cậu nâng một góc chăn mỏng lên, từ vị trí vừa rồi của cậu, vừa lúc nhìn thấy khối thịt vú trắng như tuyết trong khe hở quần áo.
Tối nay cô không mặc đồ lót, cậu thậm chí còn nhìn thấy quầng vú của cô, vừa hồng vừa mềm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay phải của cậu duỗi xuống, năm ngón tay khép lại ôm lấy dục cây sưng to bắt đầu loát động.
Chỉ là vậy thôi là chưa đủ.
Cố Âm Thành nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong đầu chỉ toàn bộ dáng của Hạ Nghiên.
Bộ dáng đỏ bừng đầy mặt vừa rồi của cô, còn có khóe mắt lóe ra ánh nước trong suốt, khiến cậu càng thêm phấn khởi, côn thịt lại phồng lên một vòng.
Cậu hung hăng mắng chửi một tiếng, thuần thục bôi chất lỏng trên quy đầu lên thân cây gậy, bắt đầu lay động nặng nề.
Khoảnh khắc trước khi bắn tinh, cậu nghĩ tới chiếc váy màu trắng ôm sát mông mà Hạ Nghiên mặc hôm nay.
Cô mặc nó, khi đi ngang qua cậu, cặp đùi tuyết trắng của cô áp sát thành bàn học của cậu, mông thịt đầy đặn bị bọc chặt đến gắt gao.
Ngón tay thon dài trong suốt của cô cong lên, nhẹ nhàng gõ lên bàn học của cậu.
Một khắc đó, như thể nắm lấy trái tim cậu.
Một khắc đó, như thể đang nắm chặt cây côn thịt của cậu.
Cậu đè nén cả ngày, khi ánh mắt của mấy bạn học nam dừng lại trên người cô, nội tâm cậu dâng lên một sự xúc động.
Cậu chỉ muốn đè cô lên bàn học, xé toạc đôi tất màu da của cô ra, hung hăng chơi đùa, cô là của cậu, không muốn để bất cứ kẻ nào nhìn trộm.
Trong lúc cậu đang tận tình xoa vặn, cây côn thịt cứng rắn kia trở nên đỏ hơn cứng hơn, bắt đầu rung rung trong tay cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro