Bị gây khó dễ
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Sau khi đi đến nhà ăn dành cho hạ nhân ở bên cạnh phòng bếp chính. Phù Hoa đã thấy hầu hết nha hoàn, gã sai vặt ở đây, trừ những người còn ở lại canh gác sẽ ăn sau khi được thay ca. Nàng tiến vào lấy khay đựng cơm, tiến đến chỗ Vương bà bà đang chia thức ăn cho mọi người, xếp hàng lấy cơm.
Nàng thấy bữa trưa hôm nay có món canh cá nóng hổi, bắp cải xào trứng, và bánh màn thầu. Đang nghĩ đến hôm nay cơm trưa có vẻ phong phú và no bụng. Thì đột nhiên ở đâu ra có một nha hoàn đến chen hàng đứng trước mặt nàng. Nhìn bộ quần áo trên người nàng ta, Phù Hoa nghĩ chắc chắn nàng ta làm việc ở tiền sảnh lên mới vênh váo như vậy. Thôi thì nhường nàng ta một chút, cho đỡ rắc rối vậy. Nghĩ rồi, nàng lạnh nhạt lùi ra sau nàng ta một tí.
Nhưng trời đâu chiều lòng người, rắc rối cứ tìm đến nàng thôi. Liên tục hai, ba người, chắc là thân quen với cô nàng cướp chỗ lên cũng chen hàng tiến đến. Lúc này đây nàng đã nhíu mày khó chịu lắm rồi, nhưng vẫn không muốn gây sự vì chút chuyện nhỏ này.
Được một lúc thì cũng đến lượt nàng lấy cơm. Nhưng nhìn vào những khay thức ăn trước mặt, canh cá thì chỉ còn chút ít dưới đáy nồi, bắp cải xào trứng thì còn mỗi rau, không thấy trứng đâu, may là màn thầu còn đủ. Haizzzz, thở dài một hơi trong lòng. Phù Hoa nhận lấy khay thức ăn rồi quay ra tìm bàn để ăn cơm.
Nhưng nhìn qua nhìn lại, nàng thấy bàn nào cũng có người hết rồi, có những bàn còn chỗ, nhưng khi thấy nàng đến gần, họ lại để đồ của mình vào chỗ đó, ý định không để cho nàng ngồi cùng. Thấy thế Phù Hoa định bê khay cơm của mình ra ngoài cửa ngồi ăn. Thì Tiểu Thuận Tử ngồi ở bàn trong góc, đứng dậy vẫy tay gọi nàng qua đó:
“ Phù Hoa mau đến đây, ở đây còn chỗ ngồi này. “
Nghe thấy Tiểu Thuận Tử gọi, nàng không ra ngoài ngồi nữa và từ từ đi về phía bàn của họ. Đến nơi nàng thấy có Tiểu Thuận Tử, Tiểu nguỵ tử và mấy gã sai vặt từng gặp ở Tứ nghi đường. Họ ngồi sát vào nhau chừa cho nàng một chỗ ngồi rất rộng. Chắc để tránh hiềm nghi. Thấy thế nàng cảm ơn mọi người rồi ngồi xuống ăn cơm.
“ Cám ơn Tiểu Thuận Tử ca và mọi người. “
Tiểu Thuận Tử vừa ăn vừa cười nói với nàng.
“ Không có gì phải cảm ơn hết. Đằng nào sau này chúng ta chẳng làm việc chung lâu dài. Có khi sau này phải nhờ Phù Hoa cô nương giúp đỡ nhiều ấy chứ. “
“ Giúp đỡ thì không dám. Nhưng nếu việc gì Phù Hoa có thể làm được thì mọi người cứ bảo. “
Nói xong mọi người cùng nhau ăn cơm. Phù Hoa vừa ăn vừa nghe được tiếng xì xào ở xung quanh, nhưng nàng không để ý. Nàng tập trung, cố ăn xong bữa cơm rồi đứng dậy. Cất khay cơm vào chỗ rửa bát, lần này không phải nàng rửa bát nữa rồi.
Phù Hoa đi bộ về phòng lấy đồ để đến Tứ nghi đường tiếp tục làm việc. Về đến nơi, tiến về phía giường của mình. Phù Hoa thấy giường của mình đã bị ai đó đổ nước lên, các bộ quần áo mới được nhận cũng bị tình trạng như vậy, đồ đạc thì bị vứt lung tung khắp nơi.
Phù Hoa lúc này tức giận thật rồi. Quay qua thấy Thu Hạnh đang ngồi ở giường nói chuyện với hai người còn lại cùng phòng. Nhìn thái độ hóng chuyện của nàng ta, Phù Hoa biết chắc chắn vụ ở nhà ăn, lẫn bây giờ đều do cô ta làm. Nàng đứng thẳng người, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Thu Hạnh nói:
“ Là cô làm. “
“ Đúng là tôi làm đấy thì sao. Cô làm gì được tôi.”
Cô ta vênh váo trả lời, chắc vì cay tức vụ Phù Hoa được làm việc ở Tứ nghi đường đây mà. Với lại cô ta có mẹ là Vương bà bà ở phòng bếp,anh trai là thị vệ gác cổng của phủ, còn có họ hàng với Cao quản gia nữa. Nếu để yên hôm nay, sau này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Phù Hoa không nói gì nữa, mặt lạnh đi ra ngoài tìm Cao quản gia. Trên đường đi nàng thấy Cao quản gia đang đi về hướng phòng hạ nhân bọn nàng.
Gặp được Phù Hoa,Cao quản gia nói:
“ May là gặp được cô ở đây, Tứ gia có lệnh, gọi cô đến phòng có việc. Cô mau đi đi. “
“ Vâng thưa Cao quản gia.Nhưng có việc tôi muốn thông báo với ngài. “
Sau đó Phù Hoa kể đầu đuôi câu chuyện cho Cao quản gia nghe. Càng nghe lông mày của ông càng nhíu chặt lại.
“ Chuyện là như vậy đó Cao quản gia. Giờ tôi xin phép đi đến Tứ nghi đường làm việc ạ.Nếu ngài không xử lý được, tôi không ngại nói với Tứ gia đâu. “
Cao quản gia thấy nàng nói thế, gương mặt càng đen hơn, trả lời Phù Hoa.
“ Ừ, cô đi đi. Ta sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể. “
Nghe Cao quản gia nói thế,nàng yên tâm đi về phía Tứ nghi đường. Trong lòng thầm nghĩ không biết Tứ gia tìm mình có chuyện gì không? Hay lúc sáng bản thân làm gì sai? Hay là do bữa trưa mình hầu hạ có vấn đề gì? Nhiều câu hỏi xoay quanh trong lòng Phù Hoa. Tạo cho nàng cảm giác lo lắng suốt quãng đường đến Tứ nghi đường. Nhưng một lát thôi nàng đã đến nơi rồi. Không kịp để suy nghĩ lung tung nữa, nàng lấy lại tinh thần rồi chuẩn bị bước vào phòng.
Nàng thấy bữa trưa hôm nay có món canh cá nóng hổi, bắp cải xào trứng, và bánh màn thầu. Đang nghĩ đến hôm nay cơm trưa có vẻ phong phú và no bụng. Thì đột nhiên ở đâu ra có một nha hoàn đến chen hàng đứng trước mặt nàng. Nhìn bộ quần áo trên người nàng ta, Phù Hoa nghĩ chắc chắn nàng ta làm việc ở tiền sảnh lên mới vênh váo như vậy. Thôi thì nhường nàng ta một chút, cho đỡ rắc rối vậy. Nghĩ rồi, nàng lạnh nhạt lùi ra sau nàng ta một tí.
Nhưng trời đâu chiều lòng người, rắc rối cứ tìm đến nàng thôi. Liên tục hai, ba người, chắc là thân quen với cô nàng cướp chỗ lên cũng chen hàng tiến đến. Lúc này đây nàng đã nhíu mày khó chịu lắm rồi, nhưng vẫn không muốn gây sự vì chút chuyện nhỏ này.
Được một lúc thì cũng đến lượt nàng lấy cơm. Nhưng nhìn vào những khay thức ăn trước mặt, canh cá thì chỉ còn chút ít dưới đáy nồi, bắp cải xào trứng thì còn mỗi rau, không thấy trứng đâu, may là màn thầu còn đủ. Haizzzz, thở dài một hơi trong lòng. Phù Hoa nhận lấy khay thức ăn rồi quay ra tìm bàn để ăn cơm.
Nhưng nhìn qua nhìn lại, nàng thấy bàn nào cũng có người hết rồi, có những bàn còn chỗ, nhưng khi thấy nàng đến gần, họ lại để đồ của mình vào chỗ đó, ý định không để cho nàng ngồi cùng. Thấy thế Phù Hoa định bê khay cơm của mình ra ngoài cửa ngồi ăn. Thì Tiểu Thuận Tử ngồi ở bàn trong góc, đứng dậy vẫy tay gọi nàng qua đó:
“ Phù Hoa mau đến đây, ở đây còn chỗ ngồi này. “
Nghe thấy Tiểu Thuận Tử gọi, nàng không ra ngoài ngồi nữa và từ từ đi về phía bàn của họ. Đến nơi nàng thấy có Tiểu Thuận Tử, Tiểu nguỵ tử và mấy gã sai vặt từng gặp ở Tứ nghi đường. Họ ngồi sát vào nhau chừa cho nàng một chỗ ngồi rất rộng. Chắc để tránh hiềm nghi. Thấy thế nàng cảm ơn mọi người rồi ngồi xuống ăn cơm.
“ Cám ơn Tiểu Thuận Tử ca và mọi người. “
Tiểu Thuận Tử vừa ăn vừa cười nói với nàng.
“ Không có gì phải cảm ơn hết. Đằng nào sau này chúng ta chẳng làm việc chung lâu dài. Có khi sau này phải nhờ Phù Hoa cô nương giúp đỡ nhiều ấy chứ. “
“ Giúp đỡ thì không dám. Nhưng nếu việc gì Phù Hoa có thể làm được thì mọi người cứ bảo. “
Nói xong mọi người cùng nhau ăn cơm. Phù Hoa vừa ăn vừa nghe được tiếng xì xào ở xung quanh, nhưng nàng không để ý. Nàng tập trung, cố ăn xong bữa cơm rồi đứng dậy. Cất khay cơm vào chỗ rửa bát, lần này không phải nàng rửa bát nữa rồi.
Phù Hoa đi bộ về phòng lấy đồ để đến Tứ nghi đường tiếp tục làm việc. Về đến nơi, tiến về phía giường của mình. Phù Hoa thấy giường của mình đã bị ai đó đổ nước lên, các bộ quần áo mới được nhận cũng bị tình trạng như vậy, đồ đạc thì bị vứt lung tung khắp nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Hoa lúc này tức giận thật rồi. Quay qua thấy Thu Hạnh đang ngồi ở giường nói chuyện với hai người còn lại cùng phòng. Nhìn thái độ hóng chuyện của nàng ta, Phù Hoa biết chắc chắn vụ ở nhà ăn, lẫn bây giờ đều do cô ta làm. Nàng đứng thẳng người, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Thu Hạnh nói:
“ Là cô làm. “
“ Đúng là tôi làm đấy thì sao. Cô làm gì được tôi.”
Cô ta vênh váo trả lời, chắc vì cay tức vụ Phù Hoa được làm việc ở Tứ nghi đường đây mà. Với lại cô ta có mẹ là Vương bà bà ở phòng bếp,anh trai là thị vệ gác cổng của phủ, còn có họ hàng với Cao quản gia nữa. Nếu để yên hôm nay, sau này không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Phù Hoa không nói gì nữa, mặt lạnh đi ra ngoài tìm Cao quản gia. Trên đường đi nàng thấy Cao quản gia đang đi về hướng phòng hạ nhân bọn nàng.
Gặp được Phù Hoa,Cao quản gia nói:
“ May là gặp được cô ở đây, Tứ gia có lệnh, gọi cô đến phòng có việc. Cô mau đi đi. “
“ Vâng thưa Cao quản gia.Nhưng có việc tôi muốn thông báo với ngài. “
Sau đó Phù Hoa kể đầu đuôi câu chuyện cho Cao quản gia nghe. Càng nghe lông mày của ông càng nhíu chặt lại.
“ Chuyện là như vậy đó Cao quản gia. Giờ tôi xin phép đi đến Tứ nghi đường làm việc ạ.Nếu ngài không xử lý được, tôi không ngại nói với Tứ gia đâu. “
Cao quản gia thấy nàng nói thế, gương mặt càng đen hơn, trả lời Phù Hoa.
“ Ừ, cô đi đi. Ta sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể. “
Nghe Cao quản gia nói thế,nàng yên tâm đi về phía Tứ nghi đường. Trong lòng thầm nghĩ không biết Tứ gia tìm mình có chuyện gì không? Hay lúc sáng bản thân làm gì sai? Hay là do bữa trưa mình hầu hạ có vấn đề gì? Nhiều câu hỏi xoay quanh trong lòng Phù Hoa. Tạo cho nàng cảm giác lo lắng suốt quãng đường đến Tứ nghi đường. Nhưng một lát thôi nàng đã đến nơi rồi. Không kịp để suy nghĩ lung tung nữa, nàng lấy lại tinh thần rồi chuẩn bị bước vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro