Câu chuyện của...
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Một lát sau, nàng thấy một ám vệ mặc đồ màu đen, tiến đến hành lễ với Tứ gia rồi bẩm báo:
“ Bẩm gia, thần đã đuổi theo hắn đến con ngõ nhỏ phía sau khu phố. Hắn đi vào một tiểu viện nhỏ ở đó rồi không thấy đi ra nữa. Thần đã để một người khác ở đó trông chừng rồi ạ. “
Dận Chân nghe ám vệ bẩm báo xong thì quay qua hỏi nàng:
“ Có muốn đi bắt trộm không.”
Phù Hoa nghe thế tất nhiên là đồng ý rồi. Nàng muốn biết kẻ nào gan to như vậy dám ăn trộm giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
“ Nô tì muốn ạ. “
Thấy nàng đồng ý, Dận Chân ra lệnh cho ám vệ dẫn đường rồi đoàn người bọn họ đi theo ám vệ đến tiểu viện đó.
Đến nơi, trước mắt bọn họ là một tiểu viện vừa nhỏ, vừa tồi tàn. Có một ám vệ đứng canh ở đó tiến đến hành lễ với Tứ gia rồi lui ra đi ở phía sau. Bước vào trong, trước mặt là một căn phòng tồi tàn, rêu bám quanh tường, xung quanh sân viện thì lá với cỏ dại đầy rẫy. Bước vào trong căn phòng tồi tàn đó, trước mặt bọn họ là một đôi phụ tử ăn mặc rách rưới.
Người đàn ông tuổi khoảng tầm tứ tuần đang nằm trên đống cỏ khô, quần áo rách rưới, cơ thể gầy còm, mặt tái xanh vì bệnh tật, lâu lâu lại còn ho ra máu. Bên cạnh ông ấy là cậu bé đã ăn trộm đồ của nàng. Ăn mặc rách rưới, nhìn chỉ tầm 12, 13 tuổi đầu tóc bù xù. Đổi lại mặc dù gương mặt bẩn thỉu nhưng thanh tú, đôi mắt rất sáng. Thấy bọn họ tiến vào, người đàn ông hoảng sợ ho nhiều hơn. Còn đứa bé thì chắn trước mặt cha mình lên tiếng đe dọa bọn họ.
“ Các người là ai, sao lại đến đây, mau đi ra ngoài. “
Nghe thấy lời nói hỗn xược của cậu bé, Thập Tam gia lên tiếng nói:
“ Này tên ăn trộm nhỏ kia. Trộm đồ của bọn ta mà còn hỗn xược thế à. Tin ta tống ngươi vào ngục tối không. “
Thấy vị thiếu niên trước mặt nói con mình ăn trộm, Âu sư phụ quay qua trách mắng con mình.
“ Tại sao hả Phong nhi, phụ thân dạy dỗ con thế nào… Dù nghèo cũng không được ăn trộm…”
Ông ta nói không ra hơi, nói xong còn lấy tay vỗ vài cái thật mạnh vào lưng Âu Dương Phong. Sau đó ông ta chống người ngồi dậy chắp tay xin lỗi.
“ Xin lỗi các vị. Âu mỗ không dạy dỗ con tử tế. Nó còn nhỏ mong mọi người lượng thứ. Mọi tội lỗi xin để một mình ta gánh chịu. Mong mọi người tha cho nó lỡ dại lần này.”
Âu Dương Phong thấy phụ thân mình như thế thì tức giận, đôi mắt đỏ ửng nói:
“ Lỗi là của ta nhưng ngọc bội đó không phải của các người.”
Nghe đến đây nàng lên tiếng:
“ Chúng ta đã trả tiền mua nó, tại sao lại không phải của chúng ta. Ngươi nói xem tại sao. “
Âu Dương Phong tức giận xù lông như con nhím nhưng không biết trả lời thế nào.
“ta … Ta …”
Nghe đến đây Âu sư phụ đã hiểu đứa con trai của mình ăn trộm thứ gì. Thở dài một hơi, lên tiếng nói:
“ Xin mọi người nghe Âu mỗ giải thích. Ngọc bội mà Phong nhi vừa nói có nguyên nhân sâu xa lên thằng bé mới làm vậy. “
Sau đó Âu sư phụ bắt đầu kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Thì ra Âu sư phụ xuất thân từ một gia tộc giàu có ở Nam quốc, có lịch sử lâu đời về nghề chế tác ngọc. Âu sư phụ là tương truyền đời thứ năm, tài hoa hơn người, chế tác ngọc càng thêm tinh xảo. Ghen tị với tài nghệ của ông lên trong một lần ông cùng vợ con đến phương bắc giao thương buôn bán ngọc bội đã ám sát gia đình ông. Vợ ông đã chết trong vụ thảm sát đó. Ông mang theo vết thương trên người, cố gắng chống đỡ đưa con trai trốn đến kinh thành. Nhưng bệnh của ông càng ngày càng nặng, tiền đã bị tiêu hết vào việc mua thuốc trên đường rồi. Khi đến đây,hai người chỉ đành ăn xin sống qua ngày. Tối thì ngủ lại tại nhà hoang này. Viên ngọc bội ấy là món đồ cha ông đã làm cho ông hồi bé, sau này thì ông để lại cho Phong nhi coi như tổ truyền. Nhưng không hiểu sao, viên ngọc bội đó bị trộm lúc hai người mới đến kinh thành. Kể đến đây, Âu Dương Phong tiếp lời phụ thân mình kể tiếp. Cậu bé nói ngọc bội này là bị ông chủ sạp hàng ăn trộm. Khi nó phát hiện ra thì đã đến đó tìm ông chủ đòi lại nhưng ông chủ ông những không trả còn sai người đánh hắn đuổi đi. Sau đó hắn biết tình hình của bọn họ thì cho người chèn ép, làm khó, còn nói với bên ngoài là phụ thân hắn bán ngọc bội cho hắn. Không muốn ngọc bội rơi vào tay người xấu nên hắn mới trộm ngọc bội. Đến đây đôi mắt của Âu Dương Phong đỏ hoe.
Nghe rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Phù Hoa cảm thấy thương thay cho hai cha con họ. Nàng lên tiếng an ủi:
“ Ta hiểu hoàn cảnh của hai người, nhưng điều đó không phải là lý do để đệ đi ăn trộm. Hơn nữa nhìn bọn ta giống người xấu sao. “
Âu Dương Phong nhìn nàng một lát rồi nói:
“ Tỷ không xấu nhưng hai người họ trông rất nguy hiểm. “
Âu Dương Phong nói rồi chỉ tay về phía Thập Tam gia và Tứ gia.
“ Bẩm gia, thần đã đuổi theo hắn đến con ngõ nhỏ phía sau khu phố. Hắn đi vào một tiểu viện nhỏ ở đó rồi không thấy đi ra nữa. Thần đã để một người khác ở đó trông chừng rồi ạ. “
Dận Chân nghe ám vệ bẩm báo xong thì quay qua hỏi nàng:
“ Có muốn đi bắt trộm không.”
Phù Hoa nghe thế tất nhiên là đồng ý rồi. Nàng muốn biết kẻ nào gan to như vậy dám ăn trộm giữa thanh thiên bạch nhật thế này.
“ Nô tì muốn ạ. “
Thấy nàng đồng ý, Dận Chân ra lệnh cho ám vệ dẫn đường rồi đoàn người bọn họ đi theo ám vệ đến tiểu viện đó.
Đến nơi, trước mắt bọn họ là một tiểu viện vừa nhỏ, vừa tồi tàn. Có một ám vệ đứng canh ở đó tiến đến hành lễ với Tứ gia rồi lui ra đi ở phía sau. Bước vào trong, trước mặt là một căn phòng tồi tàn, rêu bám quanh tường, xung quanh sân viện thì lá với cỏ dại đầy rẫy. Bước vào trong căn phòng tồi tàn đó, trước mặt bọn họ là một đôi phụ tử ăn mặc rách rưới.
Người đàn ông tuổi khoảng tầm tứ tuần đang nằm trên đống cỏ khô, quần áo rách rưới, cơ thể gầy còm, mặt tái xanh vì bệnh tật, lâu lâu lại còn ho ra máu. Bên cạnh ông ấy là cậu bé đã ăn trộm đồ của nàng. Ăn mặc rách rưới, nhìn chỉ tầm 12, 13 tuổi đầu tóc bù xù. Đổi lại mặc dù gương mặt bẩn thỉu nhưng thanh tú, đôi mắt rất sáng. Thấy bọn họ tiến vào, người đàn ông hoảng sợ ho nhiều hơn. Còn đứa bé thì chắn trước mặt cha mình lên tiếng đe dọa bọn họ.
“ Các người là ai, sao lại đến đây, mau đi ra ngoài. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy lời nói hỗn xược của cậu bé, Thập Tam gia lên tiếng nói:
“ Này tên ăn trộm nhỏ kia. Trộm đồ của bọn ta mà còn hỗn xược thế à. Tin ta tống ngươi vào ngục tối không. “
Thấy vị thiếu niên trước mặt nói con mình ăn trộm, Âu sư phụ quay qua trách mắng con mình.
“ Tại sao hả Phong nhi, phụ thân dạy dỗ con thế nào… Dù nghèo cũng không được ăn trộm…”
Ông ta nói không ra hơi, nói xong còn lấy tay vỗ vài cái thật mạnh vào lưng Âu Dương Phong. Sau đó ông ta chống người ngồi dậy chắp tay xin lỗi.
“ Xin lỗi các vị. Âu mỗ không dạy dỗ con tử tế. Nó còn nhỏ mong mọi người lượng thứ. Mọi tội lỗi xin để một mình ta gánh chịu. Mong mọi người tha cho nó lỡ dại lần này.”
Âu Dương Phong thấy phụ thân mình như thế thì tức giận, đôi mắt đỏ ửng nói:
“ Lỗi là của ta nhưng ngọc bội đó không phải của các người.”
Nghe đến đây nàng lên tiếng:
“ Chúng ta đã trả tiền mua nó, tại sao lại không phải của chúng ta. Ngươi nói xem tại sao. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Phong tức giận xù lông như con nhím nhưng không biết trả lời thế nào.
“ta … Ta …”
Nghe đến đây Âu sư phụ đã hiểu đứa con trai của mình ăn trộm thứ gì. Thở dài một hơi, lên tiếng nói:
“ Xin mọi người nghe Âu mỗ giải thích. Ngọc bội mà Phong nhi vừa nói có nguyên nhân sâu xa lên thằng bé mới làm vậy. “
Sau đó Âu sư phụ bắt đầu kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Thì ra Âu sư phụ xuất thân từ một gia tộc giàu có ở Nam quốc, có lịch sử lâu đời về nghề chế tác ngọc. Âu sư phụ là tương truyền đời thứ năm, tài hoa hơn người, chế tác ngọc càng thêm tinh xảo. Ghen tị với tài nghệ của ông lên trong một lần ông cùng vợ con đến phương bắc giao thương buôn bán ngọc bội đã ám sát gia đình ông. Vợ ông đã chết trong vụ thảm sát đó. Ông mang theo vết thương trên người, cố gắng chống đỡ đưa con trai trốn đến kinh thành. Nhưng bệnh của ông càng ngày càng nặng, tiền đã bị tiêu hết vào việc mua thuốc trên đường rồi. Khi đến đây,hai người chỉ đành ăn xin sống qua ngày. Tối thì ngủ lại tại nhà hoang này. Viên ngọc bội ấy là món đồ cha ông đã làm cho ông hồi bé, sau này thì ông để lại cho Phong nhi coi như tổ truyền. Nhưng không hiểu sao, viên ngọc bội đó bị trộm lúc hai người mới đến kinh thành. Kể đến đây, Âu Dương Phong tiếp lời phụ thân mình kể tiếp. Cậu bé nói ngọc bội này là bị ông chủ sạp hàng ăn trộm. Khi nó phát hiện ra thì đã đến đó tìm ông chủ đòi lại nhưng ông chủ ông những không trả còn sai người đánh hắn đuổi đi. Sau đó hắn biết tình hình của bọn họ thì cho người chèn ép, làm khó, còn nói với bên ngoài là phụ thân hắn bán ngọc bội cho hắn. Không muốn ngọc bội rơi vào tay người xấu nên hắn mới trộm ngọc bội. Đến đây đôi mắt của Âu Dương Phong đỏ hoe.
Nghe rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Phù Hoa cảm thấy thương thay cho hai cha con họ. Nàng lên tiếng an ủi:
“ Ta hiểu hoàn cảnh của hai người, nhưng điều đó không phải là lý do để đệ đi ăn trộm. Hơn nữa nhìn bọn ta giống người xấu sao. “
Âu Dương Phong nhìn nàng một lát rồi nói:
“ Tỷ không xấu nhưng hai người họ trông rất nguy hiểm. “
Âu Dương Phong nói rồi chỉ tay về phía Thập Tam gia và Tứ gia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro