Hôn trán
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Nhưng chàng đâu biết kết quả của việc đó còn nằm ở phía sau nữa. Mặc đẹp cả hai cùng vui nhưng có kẻ lại không hề thích điều đó.
Chưa bao giờ Phù Hoa cảm thấy làm tóc nó rắc rối như thế này. Nàng ngồi trước gương, nhìn Vân Cẩm chải rồi tết rồi lại chải. Nói chung là mất rất nhiều thời gian mới làm xong cho nàng kiểu tóc nửa thả nửa búi. Không biết cô nàng còn lấy đâu ra bộ trang sức hoạ tiết bươm bướm mà cài lên đầu nàng nữa.
Đến lúc hoàn thành, nhìn bản thân trong gương lúc này. Nàng còn không thể tưởng tượng nó chính là mình cơ mà. Phải nói là khác hoàn toàn với con người lúc nàng mới xuyên qua. Tưởng rằng thời gian này ở bên cạnh chàng đã là tốt lắm rồi. Nhưng không ngờ nó còn có thể tốt hơn nhiều nữa. Đúng là làm mới sự hiểu biết của nàng mà.
Vân Cẩm làm xong thì tấm tắc khen nói :
" Phù Hoa cô thật xinh đẹp. Bình thường cô ăn mặc giản dị đã thấy thanh tú rồi. Giờ trang điểm làm tóc lên càng kiều mị thiên hương hơn.
Phù Hoa ngại ngùng trước lời khen của cô nàng đáp lại :
" Cô khen quá lời rồi. Chỉ là bộ y phục đẹp khiến tôi đẹp hơn thôi. "
Cô ấy nói không sai đâu. Nàng rất đẹp. "
Dận Chân không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng. Phù Hoa nhìn hình bóng đang xuất hiện trong gương mà cảm khái. Quả thật như thế này mới xứng với chàng. Hôm nay chàng mặc bộ áo bào màu tím đậm kết hợp với bộ y phục nàng mặc trên người thì như là áo đôi vậy . Nàng quay đầu lại nhìn chàng nói:
Chàng thay bộ này thật đẹp. Nhu hòa mà sắc sảo "
' Nàng còn biết khen ta cơ đó. Ta cố tình mặc bộ này cho phù hợp với nàng mà."Nàng cười tươi rạng rỡ. Trong lúc bị nụ cười của nàng làm mê mẩn, Dận Chân tự nhiên nghĩ đến chuyện hôn lên trán nàng một cái. Và tất nhiên nụ hôn này đã được thực hiện bằng bản năng trong sự ngỡ ngàng của cả hai.
9:08
Dận Chân hôn xong thì đỏ mặt quay sang một bên. Phù Hoa thì ngẩn người ngồi đó ôm chỗ mà chàng vừa hôn. Mặt đỏ bừng không cần tô phấn điểm son. Còn Vân Cẩm thì đã nhanh chân rút lui khỏi phòng từ lúc Dận Chân tiến đến rồi. (1)
Cả hai ngượng ngùng trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại trạng thái. Dận Chân là người lên tiếng mở miệng phá vỡ bầu không khí này trước :
'Nàng chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi dự tiệc thôi. "
Lời nói thì bình thường nhưng rặng đỏ hồng trên má đã bán đứng chàng tiết lộ lên cảm xúc thật lúc này. Phù Hoa thấy thế thì bật cười thành tiếng. Vậy ra không chỉ mình nàng ngại ngùng. Chính chàng người thực hiện nụ hôn đó cũng ngại ngùng trước điều đó.
Dận Chân thấy nàng cười thì nhéo mũi nàng một cái sau đó lại nói:
' thôi nào. chúng ta lên đi thôi. "
Chính tiếng cười của nàng đã làm cả hai thoát hẳn khỏi sự lúng túng vừa rồi trở lại trạng thái bình thường.
Vì phủ của Bát gia ngay bên cạnh lên cả hai cùng Tiểu Thuận Tử đã đi bộ đến đó. Lần này Tô công công không đi theo vì còn bận xử lý những việc ở trong phú.
Tất nhiên là nàng và Tứ gia đi ở đằng trước, Tiểu Thuận Tử bưng một hộp gấm đi ở đằng sau. Nàng cũng thắc mắc hắn bưng cái lên trên đường đi đã hỏi chàng.'Chàng để Tiểu Thuận Tử bưng cái gì vậy ?
"
Đây là quà tạ lễ cho Bát đệ. Lần trước các đệ ấy đến phủ cũng có mang quà nhưng do nàng ở đằng sau chuẩn bị tiệc lên không biết. "
Nghe thấy là quà tạ lễ nàng cũng hơi tò mò không biết nó là cái gì ? Vì cái hộp gấm không nhỏ cũng không to. Không lẽ Tứ gia tặng lễ bằng ngân lượng.
Nhìn vẻ mặt lại lâm vào suy tư của nàng. Dận Chân không biết trong đầu cô nàng suy nghĩ đã bay đến đậu rồi . Thế là chàng nắm lấy tay nàng, mân mê nói:
Suy tư gì thế ?"
' Thiếp chỉ đang nghĩ không biết chàng tặng cái gì thôi. Mà chàng không sợ người khác nhìn thấy hay sao mà nắm tay thiếp. "
" Thì ra là suy nghĩ vấn đề đó. Tặng quà gì tí nữa nàng sẽ biết . Còn về việc nắm tay thì đến lúc đó ta bỏ ra là được. Sớm muộn gì ta cũng sẽ quang minh chính đại nắm lấy tay nàng suốt đời. "
Phù Hoa mỉm cười trước câu nói của chàng. Quang minh chính đại ??? Không lẽ trước giờ đều giấu diếm hả. Sao nàng không biết gì hết ta.
" Vậy có lúc nào không chính đáng hả Tứ gia "
Nàng ngân lấy từ cuối khi gọi tên chàng.
Dận Chân nghe nàng nói thế cũng vui vẻ đáp lời, trong giọng nói có phần ủy khuất lắm :
" Tất nhiên là không rồi. Nhưng ta chưa có danh phận."Sau câu nói đó thì cả hai cũng đến cửa chính cửa Bát phủ. Cả hai nhanh chóng rút tay ra rồi trở lại trạng thái bình thường.
Lúc này đây ở cửa phủ của Bát gia đã có một người đứng đợi sẵn. Hắn tiến lên hành lễ rồi nói :
' Thỉnh an Tứ gia , nô tài là quản gia của Bát phủ. Xin phép được dẫn đường cho ngài ạ . "
"Ừ"
Sau đó hắn đi sang bên cạnh giơ tay lên ra hiệu đi hướng này rồi để Tứ gia đi trước còn bản thân thì đi chếch ở phía bên cạnh.
Chưa bao giờ Phù Hoa cảm thấy làm tóc nó rắc rối như thế này. Nàng ngồi trước gương, nhìn Vân Cẩm chải rồi tết rồi lại chải. Nói chung là mất rất nhiều thời gian mới làm xong cho nàng kiểu tóc nửa thả nửa búi. Không biết cô nàng còn lấy đâu ra bộ trang sức hoạ tiết bươm bướm mà cài lên đầu nàng nữa.
Đến lúc hoàn thành, nhìn bản thân trong gương lúc này. Nàng còn không thể tưởng tượng nó chính là mình cơ mà. Phải nói là khác hoàn toàn với con người lúc nàng mới xuyên qua. Tưởng rằng thời gian này ở bên cạnh chàng đã là tốt lắm rồi. Nhưng không ngờ nó còn có thể tốt hơn nhiều nữa. Đúng là làm mới sự hiểu biết của nàng mà.
Vân Cẩm làm xong thì tấm tắc khen nói :
" Phù Hoa cô thật xinh đẹp. Bình thường cô ăn mặc giản dị đã thấy thanh tú rồi. Giờ trang điểm làm tóc lên càng kiều mị thiên hương hơn.
Phù Hoa ngại ngùng trước lời khen của cô nàng đáp lại :
" Cô khen quá lời rồi. Chỉ là bộ y phục đẹp khiến tôi đẹp hơn thôi. "
Cô ấy nói không sai đâu. Nàng rất đẹp. "
Dận Chân không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng. Phù Hoa nhìn hình bóng đang xuất hiện trong gương mà cảm khái. Quả thật như thế này mới xứng với chàng. Hôm nay chàng mặc bộ áo bào màu tím đậm kết hợp với bộ y phục nàng mặc trên người thì như là áo đôi vậy . Nàng quay đầu lại nhìn chàng nói:
Chàng thay bộ này thật đẹp. Nhu hòa mà sắc sảo "
' Nàng còn biết khen ta cơ đó. Ta cố tình mặc bộ này cho phù hợp với nàng mà."Nàng cười tươi rạng rỡ. Trong lúc bị nụ cười của nàng làm mê mẩn, Dận Chân tự nhiên nghĩ đến chuyện hôn lên trán nàng một cái. Và tất nhiên nụ hôn này đã được thực hiện bằng bản năng trong sự ngỡ ngàng của cả hai.
9:08
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dận Chân hôn xong thì đỏ mặt quay sang một bên. Phù Hoa thì ngẩn người ngồi đó ôm chỗ mà chàng vừa hôn. Mặt đỏ bừng không cần tô phấn điểm son. Còn Vân Cẩm thì đã nhanh chân rút lui khỏi phòng từ lúc Dận Chân tiến đến rồi. (1)
Cả hai ngượng ngùng trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại trạng thái. Dận Chân là người lên tiếng mở miệng phá vỡ bầu không khí này trước :
'Nàng chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi dự tiệc thôi. "
Lời nói thì bình thường nhưng rặng đỏ hồng trên má đã bán đứng chàng tiết lộ lên cảm xúc thật lúc này. Phù Hoa thấy thế thì bật cười thành tiếng. Vậy ra không chỉ mình nàng ngại ngùng. Chính chàng người thực hiện nụ hôn đó cũng ngại ngùng trước điều đó.
Dận Chân thấy nàng cười thì nhéo mũi nàng một cái sau đó lại nói:
' thôi nào. chúng ta lên đi thôi. "
Chính tiếng cười của nàng đã làm cả hai thoát hẳn khỏi sự lúng túng vừa rồi trở lại trạng thái bình thường.
Vì phủ của Bát gia ngay bên cạnh lên cả hai cùng Tiểu Thuận Tử đã đi bộ đến đó. Lần này Tô công công không đi theo vì còn bận xử lý những việc ở trong phú.
Tất nhiên là nàng và Tứ gia đi ở đằng trước, Tiểu Thuận Tử bưng một hộp gấm đi ở đằng sau. Nàng cũng thắc mắc hắn bưng cái lên trên đường đi đã hỏi chàng.'Chàng để Tiểu Thuận Tử bưng cái gì vậy ?
"
Đây là quà tạ lễ cho Bát đệ. Lần trước các đệ ấy đến phủ cũng có mang quà nhưng do nàng ở đằng sau chuẩn bị tiệc lên không biết. "
Nghe thấy là quà tạ lễ nàng cũng hơi tò mò không biết nó là cái gì ? Vì cái hộp gấm không nhỏ cũng không to. Không lẽ Tứ gia tặng lễ bằng ngân lượng.
Nhìn vẻ mặt lại lâm vào suy tư của nàng. Dận Chân không biết trong đầu cô nàng suy nghĩ đã bay đến đậu rồi . Thế là chàng nắm lấy tay nàng, mân mê nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy tư gì thế ?"
' Thiếp chỉ đang nghĩ không biết chàng tặng cái gì thôi. Mà chàng không sợ người khác nhìn thấy hay sao mà nắm tay thiếp. "
" Thì ra là suy nghĩ vấn đề đó. Tặng quà gì tí nữa nàng sẽ biết . Còn về việc nắm tay thì đến lúc đó ta bỏ ra là được. Sớm muộn gì ta cũng sẽ quang minh chính đại nắm lấy tay nàng suốt đời. "
Phù Hoa mỉm cười trước câu nói của chàng. Quang minh chính đại ??? Không lẽ trước giờ đều giấu diếm hả. Sao nàng không biết gì hết ta.
" Vậy có lúc nào không chính đáng hả Tứ gia "
Nàng ngân lấy từ cuối khi gọi tên chàng.
Dận Chân nghe nàng nói thế cũng vui vẻ đáp lời, trong giọng nói có phần ủy khuất lắm :
" Tất nhiên là không rồi. Nhưng ta chưa có danh phận."Sau câu nói đó thì cả hai cũng đến cửa chính cửa Bát phủ. Cả hai nhanh chóng rút tay ra rồi trở lại trạng thái bình thường.
Lúc này đây ở cửa phủ của Bát gia đã có một người đứng đợi sẵn. Hắn tiến lên hành lễ rồi nói :
' Thỉnh an Tứ gia , nô tài là quản gia của Bát phủ. Xin phép được dẫn đường cho ngài ạ . "
"Ừ"
Sau đó hắn đi sang bên cạnh giơ tay lên ra hiệu đi hướng này rồi để Tứ gia đi trước còn bản thân thì đi chếch ở phía bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro