Lại có rắc rối
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Phù Hoa cứ ngồi đó canh chừng cho Tứ gia ngủ, lâu lâu lại chỉnh chăn lấy nước cho chàng uống. Đến gần sáng chàng mới ngủ yên ổn được. Lúc đó bản thân Phù Hoa cũng mệt mỏi và buồn ngủ lắm rồi. Nếu như là bình thường nàng sẽ cố chịu đến sáng hẳn nhưng chắc do mấy hôm bận rộn chuẩn bị bữa tiệc. Nên không biết từ lúc nào nàng đã ngủ quên mà không hề hay biết gì.
Vào lúc canh bốn, Dận Chân theo thói quen hằng ngày tỉnh dậy từ giấc ngủ. Đầu chàng hôm nay không đau như những lần trước uống rượu. Nhìn thấy Phù Hoa đang ngồi ngủ quên ở cuối giường. Chàng hơi ngạc nhiên. Đầu thì đang suy nghĩ xem tối qua đã sảy ra những chuyện gì. Càng suy nghĩ chàng càng thấy không ổn.
Hôm qua chỉ vì vui vẻ uống quá chén vài ly. Hơn nữa cũng là do những thứ mà Phù Hoa chuẩn bị quá hợp ý chàng ấy chứ. Thế mà chàng lại để những chuyện kia xảy ra. Đúng là hôm qua chàng có chút tâm tư riêng. Nhưng xin thể là do rượu toàn bộ. Nhất là sự việc kia. Chàng phải đẩy nhanh tiến độ mọi việc mới được. Hiện tại phải xử lý chuyện trước mắt đã.
Nhìn nàng mệt mỏi vì chăm sóc bản thân mình đến độ ngủ quên ở đó. Chàng thấy xót xa trong lòng. Tiến đến bế nàng trên tay để xuống giường cho nàng ngủ thoải mái. Nếu bây giờ để nàng về giường của nàng, cái lạnh sẽ khiến nàng tỉnh giấc mất. Khi vừa bế nàng, lông mi nàng giật giật. Dận Chân cứng đờ động tác ôm nàng, chỉ sợ nàng tỉnh dậy trong tình huống khó trả lời này. Nhưng may mắn nàng vẫn ngủ say. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống chỗ chàng vừa nằm. Chỉnh lại tư thế rồi đắp chăn cho nàng.
Sau đó chàng mới đi ra mở cửa cho Tiểu Thuận Tử tiến vào, không quên ra hiệu cho hắn im lặng. Tiểu Thuận Tử cũng hiểu ý ra hiệu của Tứ gia. Tiến vào hầu hạ Tứ gia đánh răng rửa mặt rồi thay triều phục. Khi tiến vào thấy
Phù Hoa nằm ngủ trên giường, hắn đã hiểu mọi chuyện. Nhưng hiểu theo nghĩa nào thì không biết.
Dận Chân không muốn ăn sáng lên kêu Tiểu Thuận Tử không cần dọn đồ ăn lên. Dặn dò hắn cứ để cho nàng ngủ, lúc nào dậy thì mang đồ ăn cho nàng. Sau đó chàng đi lên triều luôn. Gió lạnh thổi tuyết rơi bên ngoài khiến chàng càng thêm tỉnh táo với quyết định của định sắp xảy đến.
Còn ở chỗ Phù Hoa, nàng ngủ một mạch đến gần trưa mới tỉnh lại. Thấy bản thân đang nằm trên giường của chàng cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên. Nàng tỉnh dậy dọn dẹp gọn gàng lại giường của Tứ gia sau đó trở về phòng đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi mọi việc, nàng đi ra ngoài. Thấy Tiểu Thuận Tử cũng vừa mới bước đến cửa phòng. Nàng liền lên tiếng chào hỏi :
"Tiểu Thuận Tử ca hảo "
Tiểu Thuận Tử thấy Phù Hoa đã dậy, vẫn giữ nét tươi cười trên mặt nhưng cung kính hơn đáp lời :
"Phù Hoa cô nương tỉnh rồi ạ. Tôi đang định đến kiểm tra xem cô tỉnh chưa đây. Cô tỉnh rồi thì tôi đi dọn bữa ngay. "
Nghe thấy thế, nàng hỏi :
"Tứ gia lúc sáng đã ăn chưa. "
"Tứ gia bảo không muốn ăn lên lúc sáng ngài ấy đi lên triều với cái bụng rỗng ạ."
Phù Hoa thấy hắn bảo Tứ gia chưa ăn gì thì hơi lo lắng nhưng nhớ lại con người say rượu hôm qua nàng lại càng không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào.
" Không cần dọn đâu. Cho người mang xuống đi. Trưa tôi sẽ nấu cơm cho Tứ gia."
Thấy Phù Hoa bảo sẽ chuẩn bị bữa cho Tứ gia, hắn cũng không ngăn cản. Vì hôm qua đã chứng kiến được tài hoa của nàng được các a ca khen ngợi thế nào mà. Hắn cũng muốn thấy Tứ gia ăn ngon miệng như hôm qua.
"Được, vậy cô có cần tôi bảo nhà bếp chuẩn bị gì không ?"
Phù Hoa nghĩ một lát nhưng sau đó lại trả lời :
"chắc không cần đâu. Tí tôi xuống nhà bếp xem có gì thì chuẩn bị món đó. "
" Được tôi sẽ bảo với nhà bếp không cần chuẩn bị bữa trưa. "
Phù Hoa trở lại trong phòng dọn dẹp một lát, sau đó cũng đi về phía phòng bếp.
Ở trong phòng bếp lúc này đang dậy sóng. Nhất là vị bếp trưởng. Hôm qua đã không cho hắn tham gia vào bữa tiệc. Hôm nay Tứ gia lại không hề động đũa vào món ăn hắn làm. Còn nhận lệnh buổi trưa không cần chuẩn bị đồ ăn nữa. Khiến hắn ta tràn ngập nguy cơ trong lòng. Sự ganh ghét khiến hắn khó chịu. Nghĩ rằng Phù Hoa chỉ là một nô tì thấp hèn trèo được lên giường của chủ tử là dám đè đầu cưỡi cổ hắn. Cục tức này hắn nuốt không trôi.
Hắn kêu mấy người đồ đệ của mình cùng chuẩn bị một món quà cho nàng. (D
Bên cạnh đó Lục thúc hôm qua được trổ tài bị hắn sai đi bổ củi với gánh nước. Hoàn toàn không được động đến phòng bếp lên không biết rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng thấy thái độ của bếp trưởng cũng lo lắng cho Phù Hoa .
Phù Hoa thì không hay biết gì, trong lòng suy nghĩ xem tí sẽ nấu món gì cho Tứ gia để chàng ấy ăn ngon miệng.
Vào lúc canh bốn, Dận Chân theo thói quen hằng ngày tỉnh dậy từ giấc ngủ. Đầu chàng hôm nay không đau như những lần trước uống rượu. Nhìn thấy Phù Hoa đang ngồi ngủ quên ở cuối giường. Chàng hơi ngạc nhiên. Đầu thì đang suy nghĩ xem tối qua đã sảy ra những chuyện gì. Càng suy nghĩ chàng càng thấy không ổn.
Hôm qua chỉ vì vui vẻ uống quá chén vài ly. Hơn nữa cũng là do những thứ mà Phù Hoa chuẩn bị quá hợp ý chàng ấy chứ. Thế mà chàng lại để những chuyện kia xảy ra. Đúng là hôm qua chàng có chút tâm tư riêng. Nhưng xin thể là do rượu toàn bộ. Nhất là sự việc kia. Chàng phải đẩy nhanh tiến độ mọi việc mới được. Hiện tại phải xử lý chuyện trước mắt đã.
Nhìn nàng mệt mỏi vì chăm sóc bản thân mình đến độ ngủ quên ở đó. Chàng thấy xót xa trong lòng. Tiến đến bế nàng trên tay để xuống giường cho nàng ngủ thoải mái. Nếu bây giờ để nàng về giường của nàng, cái lạnh sẽ khiến nàng tỉnh giấc mất. Khi vừa bế nàng, lông mi nàng giật giật. Dận Chân cứng đờ động tác ôm nàng, chỉ sợ nàng tỉnh dậy trong tình huống khó trả lời này. Nhưng may mắn nàng vẫn ngủ say. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống chỗ chàng vừa nằm. Chỉnh lại tư thế rồi đắp chăn cho nàng.
Sau đó chàng mới đi ra mở cửa cho Tiểu Thuận Tử tiến vào, không quên ra hiệu cho hắn im lặng. Tiểu Thuận Tử cũng hiểu ý ra hiệu của Tứ gia. Tiến vào hầu hạ Tứ gia đánh răng rửa mặt rồi thay triều phục. Khi tiến vào thấy
Phù Hoa nằm ngủ trên giường, hắn đã hiểu mọi chuyện. Nhưng hiểu theo nghĩa nào thì không biết.
Dận Chân không muốn ăn sáng lên kêu Tiểu Thuận Tử không cần dọn đồ ăn lên. Dặn dò hắn cứ để cho nàng ngủ, lúc nào dậy thì mang đồ ăn cho nàng. Sau đó chàng đi lên triều luôn. Gió lạnh thổi tuyết rơi bên ngoài khiến chàng càng thêm tỉnh táo với quyết định của định sắp xảy đến.
Còn ở chỗ Phù Hoa, nàng ngủ một mạch đến gần trưa mới tỉnh lại. Thấy bản thân đang nằm trên giường của chàng cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên. Nàng tỉnh dậy dọn dẹp gọn gàng lại giường của Tứ gia sau đó trở về phòng đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi mọi việc, nàng đi ra ngoài. Thấy Tiểu Thuận Tử cũng vừa mới bước đến cửa phòng. Nàng liền lên tiếng chào hỏi :
"Tiểu Thuận Tử ca hảo "
Tiểu Thuận Tử thấy Phù Hoa đã dậy, vẫn giữ nét tươi cười trên mặt nhưng cung kính hơn đáp lời :
"Phù Hoa cô nương tỉnh rồi ạ. Tôi đang định đến kiểm tra xem cô tỉnh chưa đây. Cô tỉnh rồi thì tôi đi dọn bữa ngay. "
Nghe thấy thế, nàng hỏi :
"Tứ gia lúc sáng đã ăn chưa. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tứ gia bảo không muốn ăn lên lúc sáng ngài ấy đi lên triều với cái bụng rỗng ạ."
Phù Hoa thấy hắn bảo Tứ gia chưa ăn gì thì hơi lo lắng nhưng nhớ lại con người say rượu hôm qua nàng lại càng không biết diễn tả cảm xúc lúc này thế nào.
" Không cần dọn đâu. Cho người mang xuống đi. Trưa tôi sẽ nấu cơm cho Tứ gia."
Thấy Phù Hoa bảo sẽ chuẩn bị bữa cho Tứ gia, hắn cũng không ngăn cản. Vì hôm qua đã chứng kiến được tài hoa của nàng được các a ca khen ngợi thế nào mà. Hắn cũng muốn thấy Tứ gia ăn ngon miệng như hôm qua.
"Được, vậy cô có cần tôi bảo nhà bếp chuẩn bị gì không ?"
Phù Hoa nghĩ một lát nhưng sau đó lại trả lời :
"chắc không cần đâu. Tí tôi xuống nhà bếp xem có gì thì chuẩn bị món đó. "
" Được tôi sẽ bảo với nhà bếp không cần chuẩn bị bữa trưa. "
Phù Hoa trở lại trong phòng dọn dẹp một lát, sau đó cũng đi về phía phòng bếp.
Ở trong phòng bếp lúc này đang dậy sóng. Nhất là vị bếp trưởng. Hôm qua đã không cho hắn tham gia vào bữa tiệc. Hôm nay Tứ gia lại không hề động đũa vào món ăn hắn làm. Còn nhận lệnh buổi trưa không cần chuẩn bị đồ ăn nữa. Khiến hắn ta tràn ngập nguy cơ trong lòng. Sự ganh ghét khiến hắn khó chịu. Nghĩ rằng Phù Hoa chỉ là một nô tì thấp hèn trèo được lên giường của chủ tử là dám đè đầu cưỡi cổ hắn. Cục tức này hắn nuốt không trôi.
Hắn kêu mấy người đồ đệ của mình cùng chuẩn bị một món quà cho nàng. (D
Bên cạnh đó Lục thúc hôm qua được trổ tài bị hắn sai đi bổ củi với gánh nước. Hoàn toàn không được động đến phòng bếp lên không biết rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng thấy thái độ của bếp trưởng cũng lo lắng cho Phù Hoa .
Phù Hoa thì không hay biết gì, trong lòng suy nghĩ xem tí sẽ nấu món gì cho Tứ gia để chàng ấy ăn ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro