Ngất xỉu
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Quay trở lại phòng, Tứ gia kêu nàng đi nghỉ ngơi còn chàng ấy thì đi ra ngoài xử lý công việc gì đó. Phù Hoa thì đang vui vẻ lên không ngủ được. Thế là đành sang viện của Vân Cẩm chơi.
Đến nơi, nàng thấy Vân Cẩm đang ngồi ở xích đu cạnh cây hoa ngô đồng, liền tiến đến gọi :
" Vân Cẩm ơi. ta đến tìm cô chơi nè.Vân Cẩm thấy Phù Hoa đến thì vui vô cùng, kéo nàng ngồi cùng xích đu nói :
" Phù Hoa sao giờ cô mới tìm ta. Ta buồn chán sáng giờ rồi. "
'Sáng ta bận chút việc. Không phải bây giờ ta đến rồi đây à.
Vân Cẩm nghe thế cũng không trách nữa mà nói :
Nhưng ta chán quá, trong phủ không có gì chơi hết. "
Con suốt ngày kêu chán. Có muốn ra phủ đi mua vải may y phục năm mới với ta không ? Phù Hoa cũng ở đây à, muốn đi cùng không ?
Trương ma ma từ trong phòng đi ra nói. Nghe thấy đề nghị của bà, cả hai vui mừng.
' Trương ma ma, con đi cũng được sao.
' Ta nghĩ là được. Dù gì Tứ gia không cấm con ra khỏi phủ. "
Phù hoa nghe thấy thế thì mừng rỡ nói :
" Vậy ma ma đợi con một lát con trở về lấy túi tiền. "
Sau đó nàng chạy về phòng lấy túi tiền của bản thân, lấy thêm cả những hạt đậu vàng nữa. Phòng trường hợp như lần trước không có tiền. Giờ có vàng rồi, nàng không phải lo lắng nữa. Nàng nhanh chóng quay lại chỗ Trương ma ma . Rồi cả ba đi từ cửa phụ của phủ ra ngoài.
Lần này cả ba đi từ từ ngắm nhìn đường phố xung quanh. Vân Cẩm ngó ngang ngó dọc liên tục. Chỉ một lát mà trên tay nàng ấy đã đầy điểm tâm. Vân Cẩm lấy một chiếc bánh hoa quế chia cho nàng. Phù Hoa cầm chiếc bánh ăn ngon miệng, lấy khăn tay lau tay, nghiêm túc đi bên cạnh Trương ma ma.
Đến cửa hàng bán vải vóc trang sức lớn nhất kinh thành tên Trân ngọc các. Nàng nghe Trương ma ma giới thiệu, ở đây chuyên bán những vải vóc tốt nhất, đứng sau hoàng cung. Chủ nhân của tiệm này chính là Cửu gia. Lần này bà ấy muốn mua một ít vải vóc làm y phục cho Tứ gia lên mới đến đây.
Nghĩ đến Cửu gia, miếng ngọc bội ngài ấy cho mình có tác dụng ở đây không nhi?
Cả ba bước vào trong tiệm. Phù Hoa và Trương ma ma nghiêm túc chọn lựa vải vóc, còn Vân Cẩm thì đứng bên cạnh vừa ăn vừa ngó nghiêng.
Được một lúc, nàng chọn được một tấm vải màu tím sẫm, hoa văn gấm thêu chìm. Nếu mà may cho Tứ gia một bộ y phục chắc chắn chàng ấy mặc rất đẹp. Thế là nàng bèn kêu chủ tiệm đến để hỏi giá cả.
" Lão bản, tấm vải này bán giá bao nhiêu? '
" Vị cô nương này thật có mắt nhìn. Tấm vải này là hàng mới nhập về của tiệm chúng tôi, chỉ có duy nhất 2 cây. Một cây đã được đưa cho ông chủ chúng tôi. Chỉ còn duy nhất cây này ạ. Giá cả 150 lượng một thước, 20 lượng vàng một cây ạ. "
Phù Hoa quay sang hỏi Trương ma ma xem may đồ cho Tứ gia cần bao nhiêu vải. Thì Trương ma ma bảo may cho chàng ấy cần một cây vải. Thế là nàng nói với chủ tiệm
'Vậy lấy cây này cho tôi. "
Phù Hoa định lấy túi tiền ra trả thì bị xô ngã xuống đất. Bàn tay đang cầm túi tiền của nàng bị ai đó giẫm phải. Đỏ ửng cả lên. Nhưng chủ nhân của đôi chân đó lại không hề nhấc chân ra. Vân Cẩm thấy nàng thế thì tiến lên xô người đang giẫm nàng ngã." Này, cô có mắt không hả. Giẫm phải tay cô ấy rồi mà còn không chịu nhấc chân. "
" A, tôi không để ý đến một người thấp hèn như cô ta. Cô ta chắn đường của tiểu thư thì bị ngã là đúng rồi.
Người lên tiếng là một nha hoàn nói với giọng hách dịch.
Phù Hoa được Vân Cẩm đỡ dậy, Trương ma ma lấy khăn tay băng lại vết thương ở tay cho nàng.
" Cô quá đáng vừa thôi chứ. Tiểu thư của cô là ai mà hách dịch như thế."
'Tiểu thư của tôi là đích nữ Phú Sát Liên Nhi của phủ Phú Sát đại nhân. Tương
lai là Tứ phúc tấn của Tứ gia. Đủ tư cách chưa. "
Phù Hoa nhịn cơn đau ở tay định tranh luận thì nghe đến câu đó. Lỗ tai nàng lùng bùng đi. Vân Cẩm bên cạnh cũng tức lắm, định lên tiếng tranh luận thì một giọng nói vang l lên:
" Tứ phúc tấn tương lai tại sao lại gây chuyện ở chỗ của ta thế. "
Người bước vào bao gồm Cửu gia và Bát Cô nương được gọi là tiểu thư kia nãy giờ im lặng tiến lên hành lễ chào hai người bọn họ :
" Bát gia, Cửu gia an. Nô tì của ta không hiểu chuyện. Xin hai người bỏ qua cho."
Không hiểu chuyện thì phải dạy giỗ lại. Nếu không người ta sẽ nói chó cậy gần nhà đẩy "
Người nói lần này là Bát gia. Nghe lời hắn nói vị tiểu thư kia tái mặt, không thèm hành lễ kéo nha hoàn của mình ra về. Còn nàng từ khi nghe lời xác minh của Cửu gia đã cảm thấy bầu trời như sụp đổ rồi. Nàng cứ yên lặng đứng đấy. Không hề biết sau đó xung quanh xảy ra chuyện gì nữa hết. Nàng ngất xỉu ngay lúc đó. Trương ma ma và Vân Cẩm cuống cuồng lên.
Đến nơi, nàng thấy Vân Cẩm đang ngồi ở xích đu cạnh cây hoa ngô đồng, liền tiến đến gọi :
" Vân Cẩm ơi. ta đến tìm cô chơi nè.Vân Cẩm thấy Phù Hoa đến thì vui vô cùng, kéo nàng ngồi cùng xích đu nói :
" Phù Hoa sao giờ cô mới tìm ta. Ta buồn chán sáng giờ rồi. "
'Sáng ta bận chút việc. Không phải bây giờ ta đến rồi đây à.
Vân Cẩm nghe thế cũng không trách nữa mà nói :
Nhưng ta chán quá, trong phủ không có gì chơi hết. "
Con suốt ngày kêu chán. Có muốn ra phủ đi mua vải may y phục năm mới với ta không ? Phù Hoa cũng ở đây à, muốn đi cùng không ?
Trương ma ma từ trong phòng đi ra nói. Nghe thấy đề nghị của bà, cả hai vui mừng.
' Trương ma ma, con đi cũng được sao.
' Ta nghĩ là được. Dù gì Tứ gia không cấm con ra khỏi phủ. "
Phù hoa nghe thấy thế thì mừng rỡ nói :
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vậy ma ma đợi con một lát con trở về lấy túi tiền. "
Sau đó nàng chạy về phòng lấy túi tiền của bản thân, lấy thêm cả những hạt đậu vàng nữa. Phòng trường hợp như lần trước không có tiền. Giờ có vàng rồi, nàng không phải lo lắng nữa. Nàng nhanh chóng quay lại chỗ Trương ma ma . Rồi cả ba đi từ cửa phụ của phủ ra ngoài.
Lần này cả ba đi từ từ ngắm nhìn đường phố xung quanh. Vân Cẩm ngó ngang ngó dọc liên tục. Chỉ một lát mà trên tay nàng ấy đã đầy điểm tâm. Vân Cẩm lấy một chiếc bánh hoa quế chia cho nàng. Phù Hoa cầm chiếc bánh ăn ngon miệng, lấy khăn tay lau tay, nghiêm túc đi bên cạnh Trương ma ma.
Đến cửa hàng bán vải vóc trang sức lớn nhất kinh thành tên Trân ngọc các. Nàng nghe Trương ma ma giới thiệu, ở đây chuyên bán những vải vóc tốt nhất, đứng sau hoàng cung. Chủ nhân của tiệm này chính là Cửu gia. Lần này bà ấy muốn mua một ít vải vóc làm y phục cho Tứ gia lên mới đến đây.
Nghĩ đến Cửu gia, miếng ngọc bội ngài ấy cho mình có tác dụng ở đây không nhi?
Cả ba bước vào trong tiệm. Phù Hoa và Trương ma ma nghiêm túc chọn lựa vải vóc, còn Vân Cẩm thì đứng bên cạnh vừa ăn vừa ngó nghiêng.
Được một lúc, nàng chọn được một tấm vải màu tím sẫm, hoa văn gấm thêu chìm. Nếu mà may cho Tứ gia một bộ y phục chắc chắn chàng ấy mặc rất đẹp. Thế là nàng bèn kêu chủ tiệm đến để hỏi giá cả.
" Lão bản, tấm vải này bán giá bao nhiêu? '
" Vị cô nương này thật có mắt nhìn. Tấm vải này là hàng mới nhập về của tiệm chúng tôi, chỉ có duy nhất 2 cây. Một cây đã được đưa cho ông chủ chúng tôi. Chỉ còn duy nhất cây này ạ. Giá cả 150 lượng một thước, 20 lượng vàng một cây ạ. "
Phù Hoa quay sang hỏi Trương ma ma xem may đồ cho Tứ gia cần bao nhiêu vải. Thì Trương ma ma bảo may cho chàng ấy cần một cây vải. Thế là nàng nói với chủ tiệm
'Vậy lấy cây này cho tôi. "
Phù Hoa định lấy túi tiền ra trả thì bị xô ngã xuống đất. Bàn tay đang cầm túi tiền của nàng bị ai đó giẫm phải. Đỏ ửng cả lên. Nhưng chủ nhân của đôi chân đó lại không hề nhấc chân ra. Vân Cẩm thấy nàng thế thì tiến lên xô người đang giẫm nàng ngã." Này, cô có mắt không hả. Giẫm phải tay cô ấy rồi mà còn không chịu nhấc chân. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" A, tôi không để ý đến một người thấp hèn như cô ta. Cô ta chắn đường của tiểu thư thì bị ngã là đúng rồi.
Người lên tiếng là một nha hoàn nói với giọng hách dịch.
Phù Hoa được Vân Cẩm đỡ dậy, Trương ma ma lấy khăn tay băng lại vết thương ở tay cho nàng.
" Cô quá đáng vừa thôi chứ. Tiểu thư của cô là ai mà hách dịch như thế."
'Tiểu thư của tôi là đích nữ Phú Sát Liên Nhi của phủ Phú Sát đại nhân. Tương
lai là Tứ phúc tấn của Tứ gia. Đủ tư cách chưa. "
Phù Hoa nhịn cơn đau ở tay định tranh luận thì nghe đến câu đó. Lỗ tai nàng lùng bùng đi. Vân Cẩm bên cạnh cũng tức lắm, định lên tiếng tranh luận thì một giọng nói vang l lên:
" Tứ phúc tấn tương lai tại sao lại gây chuyện ở chỗ của ta thế. "
Người bước vào bao gồm Cửu gia và Bát Cô nương được gọi là tiểu thư kia nãy giờ im lặng tiến lên hành lễ chào hai người bọn họ :
" Bát gia, Cửu gia an. Nô tì của ta không hiểu chuyện. Xin hai người bỏ qua cho."
Không hiểu chuyện thì phải dạy giỗ lại. Nếu không người ta sẽ nói chó cậy gần nhà đẩy "
Người nói lần này là Bát gia. Nghe lời hắn nói vị tiểu thư kia tái mặt, không thèm hành lễ kéo nha hoàn của mình ra về. Còn nàng từ khi nghe lời xác minh của Cửu gia đã cảm thấy bầu trời như sụp đổ rồi. Nàng cứ yên lặng đứng đấy. Không hề biết sau đó xung quanh xảy ra chuyện gì nữa hết. Nàng ngất xỉu ngay lúc đó. Trương ma ma và Vân Cẩm cuống cuồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro