Ngọt ngào
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Dận Chân nhìn cái hộp gấm trên tay nàng, trong lòng đã đoán ra được đó là gì.
Nhưng vẫn muốn tỏ ra không biết gì hết, cười cười nói với nàng :
" Làm sao ta biết được nàng định tặng quà gì cho ta."
Phù Hoa thấy chàng cười mà không đoán thì gấp gáp thúc giục chàng :
Chàng nhanh đoán thử đi mà."
Dận Chân thấy nàng thế cũng không đùa nữa, trả lời :
Là y phục đúng không ?"
Phù Hoa thấy chàng đoán đúng thì vui mừng đưa hộp quà vào tay chàng nói :
Chàng đoán đúng rồi nhanh mở ra xem đi.
Dận Chân mỉm cười hạnh phúc. Chàng mở hộp gấm trên tay một cách nhẹ nhàng. Mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ áo bào kiểu dáng mới mẻ màu tím. Chàng cầm bộ y phục trên tay, trân trọng lật xem từng hoa văn, chi tiết trên đó. Cuối cùng chàng nhìn về phía nàng nói :
" Vất vả cho nàng rồi. Ta rất thích món quà này. Tí nữa ta sẽ mặc nó vào cung dự tiệc. "
Phù Hoa vui vẻ nói :
Chàng thích nó là được rồi. Không vất chút nào hết. Thiếp thỉnh thoảng sẽ may cho chàng thêm vài bộ y phục nữa."
Dận Chân để bộ y phục trở lại hộp rồi đặt lên bàn. Đưa tay kéo nàng ngồi vào lòng mình, tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói :
'Nàng không cần phải thế đâu. Mấy ngày nay ta thấy nàng vất vả may y phục, lòng xót lắm. "
Phù Hoa ngạc nhiên nhưng sau đó lại mỉm cười, ỷ lại nằm trong lòng chàng nói:
" Vậy ra chàng đã biết từ sớm rồi đúng không ? Hại ta phải giấu giếm khổ sở như thế. Lúc nãy còn hào hứng bắt chàng đoán nữa chứ. Ta ngốc thật mà.
Thấy nàng như vậy Dận Chân cười sủng nịnh, nắm lấy tay nàng, mâm mê từng đầu ngón tay nàng nói :
' Sau này không được tự nhận mình ngốc nữa. Ta không muốn lấy một cô vợ ngốc đâu. "
Phù Hoa nghe thế thì rút tay ra khỏi tay chàng, vỗ vào ngực chàng nói với giọng giận dỗi :
' Không lấy thì không lấy. "
Dận Chân biết đã chọc giận nàng liền dỗ dành nói :
" Thôi mà ta sai rồi. Không lấy nàng thì ta lấy ai chứ.
Chàng đi mà lấy cái cô tiểu thư nhà Phú Sát thị kia đi. Ta không thèm.
Dận Chân nghe xong hơi nhíu mày, nắm lấy cánh tay đang làm loạn của nàng nói:
" Cả đời này của ta chỉ lấy một mình nàng, không phải nàng thì ai cũng không the."
Phù Hoa đang giận tự nhiên nghe câu này của chàng xong liền ỉu xìu, rúc vào ngực chàng thỏ thẻ nói :
Miệng chàng là hũ mật hay sao mà ngọt như thế hả.
" Ta chỉ nói lời thật lòng thôi. Không trêu nàng nữa. Ta đi tắm rồi thay y phục mới đây."
Chàng đợi một tí, thiếp kêu Tiểu Thuận Tử mang nước lá thơm vào cho chàng."
Nói rồi Phù Hoa chạy ra ngoài kêu Tiểu Thuận Tử đi chuẩn bị nước, còn bản thân thì thay hắn ngồi đó trông nồi bánh trưng.
Dận Chân tắm rửa, thay bộ y phục nàng mới may cho lên người. Vuốt vuốt từng nếp áo, chỉnh trang đẹp mắt rồi đi ra ngoài. Chàng đi đến chỗ gần nàng .
Phù Hoa đang ngẩn người ngồi gần bếp lửa, má nàng hay hay đỏ do sức nóng, làm dịu dàng thêm trên gương mặt của nàng. Nàng đột nhiên quay đầu lại thấy chàng bước tới.
Màu tím thật sự rất hợp với chàng. Trên gương mặt chàng vốn đã rõ nét nhu hòa xen lẫn sắc sảo rồi. Mặc bộ này càng làm nổi bật thêm khí chất của chàng. Nàng chọn thêu vân mây và cây trúc quả thật chính xác. Nó rắn rồi như con người chàng, mềm dẻo như cách chàng đối nhân xử thế. Quả thật là một sự kết hợp tuyệt vời.
Phù Hoa đứng dậy đi đến chỗ chàng, ngắm nhìn một vòng rồi nói :Chàng thật đẹp. "
' Nàng may y phục lo chẳng đẹp. "
' Thiếp may y phục chỉ ở mức bình thường thôi. Nó đẹp là do chàng mặc đẹp mà.
" Tất nhiên ta biết điều đó rồi. Vì nãy giờ có ai đó nhìn ta không chớp mắt mà.
Nghe chàng nói như vậy, đột nhiên phù Hoa nhớ ra chuyện gì đó. Mặt buồn đi nhìn chàng nói :
Chàng đi dự tiệc, không được nói chuyện với vị tiểu thư nào hết có được không ?"
Dận Chân ôm nàng vào lòng đáp :
" Ta biết nàng lo lắng điều gì. Ta hứa với nàng. Với lại trong tầm mắt ta giờ chỉ có mỗi hình dáng bé nhỏ của nàng thôi. "
Chàng nhớ đó nha.
" Thôi đến giờ ta phải đi rồi. Buổi tối ta sẽ cố gắng trở về sớm với nàng."
Chàng đi cẩn thận. Nhớ mặc ấm vào nhé. "
'Ta đi đây."
Nói rồi Dận Chân tách ra khỏi nàng đi dự tiệc trong cung.
Khi chàng đi rồi, Phù Hoa thấy hơi lạc lõng. Nồi bánh đã có Tiểu Thuận Tử trông chừng, thế là nàng trở về phòng tắm rửa. Cố gắng tìm việc gì đó làm cho đỡ trống.
Tắm xong nàng lại đi đến bên nồi bánh ngồi xuống. Mắt nàng nhìn chằm chằm nồi bánh nhưng suy nghĩ đã bay bổng ở đâu đó rồi. Nàng cứ ngồi đó một lúc lâu không hề động đậy. Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh cũng lo lắng cho nàng nhưng không biết lên làm gì.
Phù Hoa ngồi đó nhưng lòng lại suy nghĩ nhiều chuyện. Nàng lại nhớ về cha mẹ nàng, nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc lúc đó. Sau đó là những chuyện ở cô nhi viện, sau đó lại là những chuyện khi mới bắt đầu đến đây. Rồi cuối cùng là những kỉ niệm về bên chàng . Có vui, có buồn, có đau khổ, có mất mát, nhưng cuối cùng hiện tại nàng đang hạnh phúc.
Nhưng vẫn muốn tỏ ra không biết gì hết, cười cười nói với nàng :
" Làm sao ta biết được nàng định tặng quà gì cho ta."
Phù Hoa thấy chàng cười mà không đoán thì gấp gáp thúc giục chàng :
Chàng nhanh đoán thử đi mà."
Dận Chân thấy nàng thế cũng không đùa nữa, trả lời :
Là y phục đúng không ?"
Phù Hoa thấy chàng đoán đúng thì vui mừng đưa hộp quà vào tay chàng nói :
Chàng đoán đúng rồi nhanh mở ra xem đi.
Dận Chân mỉm cười hạnh phúc. Chàng mở hộp gấm trên tay một cách nhẹ nhàng. Mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ áo bào kiểu dáng mới mẻ màu tím. Chàng cầm bộ y phục trên tay, trân trọng lật xem từng hoa văn, chi tiết trên đó. Cuối cùng chàng nhìn về phía nàng nói :
" Vất vả cho nàng rồi. Ta rất thích món quà này. Tí nữa ta sẽ mặc nó vào cung dự tiệc. "
Phù Hoa vui vẻ nói :
Chàng thích nó là được rồi. Không vất chút nào hết. Thiếp thỉnh thoảng sẽ may cho chàng thêm vài bộ y phục nữa."
Dận Chân để bộ y phục trở lại hộp rồi đặt lên bàn. Đưa tay kéo nàng ngồi vào lòng mình, tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói :
'Nàng không cần phải thế đâu. Mấy ngày nay ta thấy nàng vất vả may y phục, lòng xót lắm. "
Phù Hoa ngạc nhiên nhưng sau đó lại mỉm cười, ỷ lại nằm trong lòng chàng nói:
" Vậy ra chàng đã biết từ sớm rồi đúng không ? Hại ta phải giấu giếm khổ sở như thế. Lúc nãy còn hào hứng bắt chàng đoán nữa chứ. Ta ngốc thật mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy nàng như vậy Dận Chân cười sủng nịnh, nắm lấy tay nàng, mâm mê từng đầu ngón tay nàng nói :
' Sau này không được tự nhận mình ngốc nữa. Ta không muốn lấy một cô vợ ngốc đâu. "
Phù Hoa nghe thế thì rút tay ra khỏi tay chàng, vỗ vào ngực chàng nói với giọng giận dỗi :
' Không lấy thì không lấy. "
Dận Chân biết đã chọc giận nàng liền dỗ dành nói :
" Thôi mà ta sai rồi. Không lấy nàng thì ta lấy ai chứ.
Chàng đi mà lấy cái cô tiểu thư nhà Phú Sát thị kia đi. Ta không thèm.
Dận Chân nghe xong hơi nhíu mày, nắm lấy cánh tay đang làm loạn của nàng nói:
" Cả đời này của ta chỉ lấy một mình nàng, không phải nàng thì ai cũng không the."
Phù Hoa đang giận tự nhiên nghe câu này của chàng xong liền ỉu xìu, rúc vào ngực chàng thỏ thẻ nói :
Miệng chàng là hũ mật hay sao mà ngọt như thế hả.
" Ta chỉ nói lời thật lòng thôi. Không trêu nàng nữa. Ta đi tắm rồi thay y phục mới đây."
Chàng đợi một tí, thiếp kêu Tiểu Thuận Tử mang nước lá thơm vào cho chàng."
Nói rồi Phù Hoa chạy ra ngoài kêu Tiểu Thuận Tử đi chuẩn bị nước, còn bản thân thì thay hắn ngồi đó trông nồi bánh trưng.
Dận Chân tắm rửa, thay bộ y phục nàng mới may cho lên người. Vuốt vuốt từng nếp áo, chỉnh trang đẹp mắt rồi đi ra ngoài. Chàng đi đến chỗ gần nàng .
Phù Hoa đang ngẩn người ngồi gần bếp lửa, má nàng hay hay đỏ do sức nóng, làm dịu dàng thêm trên gương mặt của nàng. Nàng đột nhiên quay đầu lại thấy chàng bước tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màu tím thật sự rất hợp với chàng. Trên gương mặt chàng vốn đã rõ nét nhu hòa xen lẫn sắc sảo rồi. Mặc bộ này càng làm nổi bật thêm khí chất của chàng. Nàng chọn thêu vân mây và cây trúc quả thật chính xác. Nó rắn rồi như con người chàng, mềm dẻo như cách chàng đối nhân xử thế. Quả thật là một sự kết hợp tuyệt vời.
Phù Hoa đứng dậy đi đến chỗ chàng, ngắm nhìn một vòng rồi nói :Chàng thật đẹp. "
' Nàng may y phục lo chẳng đẹp. "
' Thiếp may y phục chỉ ở mức bình thường thôi. Nó đẹp là do chàng mặc đẹp mà.
" Tất nhiên ta biết điều đó rồi. Vì nãy giờ có ai đó nhìn ta không chớp mắt mà.
Nghe chàng nói như vậy, đột nhiên phù Hoa nhớ ra chuyện gì đó. Mặt buồn đi nhìn chàng nói :
Chàng đi dự tiệc, không được nói chuyện với vị tiểu thư nào hết có được không ?"
Dận Chân ôm nàng vào lòng đáp :
" Ta biết nàng lo lắng điều gì. Ta hứa với nàng. Với lại trong tầm mắt ta giờ chỉ có mỗi hình dáng bé nhỏ của nàng thôi. "
Chàng nhớ đó nha.
" Thôi đến giờ ta phải đi rồi. Buổi tối ta sẽ cố gắng trở về sớm với nàng."
Chàng đi cẩn thận. Nhớ mặc ấm vào nhé. "
'Ta đi đây."
Nói rồi Dận Chân tách ra khỏi nàng đi dự tiệc trong cung.
Khi chàng đi rồi, Phù Hoa thấy hơi lạc lõng. Nồi bánh đã có Tiểu Thuận Tử trông chừng, thế là nàng trở về phòng tắm rửa. Cố gắng tìm việc gì đó làm cho đỡ trống.
Tắm xong nàng lại đi đến bên nồi bánh ngồi xuống. Mắt nàng nhìn chằm chằm nồi bánh nhưng suy nghĩ đã bay bổng ở đâu đó rồi. Nàng cứ ngồi đó một lúc lâu không hề động đậy. Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh cũng lo lắng cho nàng nhưng không biết lên làm gì.
Phù Hoa ngồi đó nhưng lòng lại suy nghĩ nhiều chuyện. Nàng lại nhớ về cha mẹ nàng, nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc lúc đó. Sau đó là những chuyện ở cô nhi viện, sau đó lại là những chuyện khi mới bắt đầu đến đây. Rồi cuối cùng là những kỉ niệm về bên chàng . Có vui, có buồn, có đau khổ, có mất mát, nhưng cuối cùng hiện tại nàng đang hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro