Say rượu
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Khi quay trở lại phòng chính, nàng thấy Tứ gia ngồi ở bàn trà, ngắm nhìn chiếc đèn lồng trong tay. Thấy nàng đến, Tứ gia cũng không phát hiện ra.
"Tứ gia , muộn rồi ngài lên đi nghỉ ngơi ạ. "
Phù Hoa nhẹ giọng gọi Tứ gia .
Dận Chân ngửng đầu lên nhìn cô nàng trước mắt. Từ lúc xác định cảm giác của bản thân, chàng chưa từng nói ra điều đó với nàng. Nhưng hôm nay nhìn nàng bộc lộ tài năng của bản thân trước mặt mọi người. Chàng lại thấy ghen tị, muốn giấu nàng ở một nơi không ai biết đến, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.
Chắc do hôm nay uống nhiều rượu lên chàng mới có suy nghĩ ác độc như vậy. Chàng đã từng nghĩ sẽ tôn trọng cảm xúc của nàng. Nhưng giờ chàng thật sự lo sợ điều đó. Nhìn bọn họ hôm nay đi. Ai cũng nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt si mê, tán thưởng. Chàng có phải rất ích kỷ không ?
Nghĩ trong lòng là thế nhưng bên ngoài, Dận Chân chỉ nỉ non gọi tên Phù Hoa bằng giọng nói trầm ấm của mình.
" Phù Hoa...... Phù Hoa ......"
"Tứ gia, nô tì ở đây."
Nàng đỡ Tứ gia trở về giường. Có lẽ chàng ấy đã say lên luôn miệng gọi tên nàng. Nàng để Tứ gia ngồi ở giường, định ra ngoài lấy chút nước ấm rửa mặt cho chàng. Nhưng vừa mới bước được một bước, tay nàng đã bị bàn tay ấm áp của ai đó nắm lấy. Tay chàng thật ấm, lòng bàn tay còn có các vết chai do cưỡi ngựa bắn cung để lại.
Dận Chân thấy nàng định rồi đi, thì theo bản năng đưa tay nắm lấy tay nàng . Cảm xúc đầu tiên chàng cảm nhận được đó là mềm và lạnh. Đôi tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đã không còn thô giáp như ngày trước nữa. Nhưng nhiệt độ lạnh lẽo từ đó tỏa ra khiến chàng lo lắng. Chàng lại lấy một bàn tay khác của mình xoa xoa tay nàng cho ấm lên.
" Ta xoa cho nàng ấm."
Thấy hành động của Tứ gia, nàng dở khóc dở cười. Hạnh phúc vì hành động của Tứ gia nhưng cũng buồn cười vì điều đó. Tay nàng lạnh vì do cơ thể này thuộc tính hàn. Quanh năm tay lạnh lẽo. Nàng cũng định dưỡng lại cơ thể chứ nếu không với tình trạng này sẽ dẫn đến vô sinh. Nhưng mà chưa có cơ hội để làm. Tiện nay được ban thưởng nàng định ngày mai sẽ mua một ít dược liệu về phối thuốc.
"Tứ gia, nô tì không lạnh. Để nô tì đi lấy nước ấm cho ngài. "
Nói rồi nàng rút tay ra khỏi tay chàng nhưng mà chàng nắm rất chặt. Mắt thì nhìn nàng ý như muốn nói ' Có thật không ?' (1
Nhìn bộ dạng trẻ con này của chàng, Phù Hoa cảm thấy rất vui vẻ. Nhỏ giọng dỗ dành Tứ gia :
"Tứ gia nô tì đi một lát sẽ quay lại ngay. Ngài đợi nô tì một tí nhé. "
Lưỡng lự một lúc Dận Chân mới thả bàn tay của nàng ra. Ánh mắt thì nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng nhanh chóng đi lấy một chậu nước ấm. Tiện thể kêu Tiểu Thuận Tử bảo nhà bếp nấu một bát canh giải rượu.
Quay trở lại phòng nàng thấy Tứ gia đang trong trạng thái ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn ngồi đó đợi nàng. Nàng mỉm cười bê chậu nước đặt lên giá bên cạnh. Sau đó lấy khăn nhúng nước vắt khô.
"Tứ gia nô tì bây giờ sẽ lau mặt cho ngài tỉnh táo ạ. "
Rồi nàng nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt cho Tứ gia. Rồi sau đó là lau cổ, lau tay. Suốt cả quá trình nàng đều nhận được ánh nhìn chăm chú của Tứ gia . Chàng ấy không nói gì hết nhưng mọi hành động đều thuận theo ý nàng.
Sau đó nàng hầu hạ Tứ gia thay quần áo. Rồi đỡ chàng nằm xuống giường nghỉ ngơi. Làm xong mọi thứ, nàng định bưng chậu nước ra ngoài thuận tiện hỏi Tiểu Thuận Tử để lấy canh giải rượu.
Nhưng vị Tứ gia đang nằm ngoan ngoãn trên giường lại lấy tay tiếp tục nắm chặt tay nàng. Cười khổ một lát, thầm nghĩ Tứ gia lúc say và lúc ốm dính người thật. Nhưng lại rất đáng yêu. Nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhỏ giọng vỗ về chàng.
"Tứ gia , để nô tì đi lấy canh giải rượu cho ngài."
Tứ gia lúc này nhìn là biết không tỉnh táo, thâm tình nói :
"Nàng đừng đi. Không cần rời khỏi ta. "
Phù Hoa tiếp tục dỗ dành chàng đi vào giấc ngủ. Nhưng một lúc trôi qua rồi, cứ tưởng chàng ngủ sâu nhưng rút tay ra là chàng lại tỉnh.
Thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ở ngoài cửa, Phù Hoa lên tiếng kêu người bên ngoài tiến vào. Người tiến vào là Tiểu Thuận Tử tay bưng một khay đựng canh giải rượu.
Nhận lấy canh giải rượu từ hắn, biết bản thân hiện tại không rời khỏi ngay được lên nhờ Tiểu Thuận Tử bưng chậu nước ra ngoài. Tiểu Thuận Tử cũng vui vẻ đồng ý, còn nói với nàng nếu cần gì cứ gọi hắn .
Quay lại với Tứ gia, nàng lay người chàng dậy. Đỡ chàng ngồi tựa vào giường, bên dưới kê một cái gối. Sau đó bắt đầu đút canh cho chàng. Nhưng đút vài muỗng mà Tứ gia không hề phối hợp chút nào.
"Tứ gia, uống chút canh giải rượu. Nếu không ngày mai ngài sẽ đau đầu. "
Không biết có phải nghe hiểu lời nàng hay không mà Tứ gia lúc này lại phối hợp thuận theo. Nuốt những muỗng canh nàng múc. Đút vài thìa, cuối cùng Tứ gia cũng không chịu uống nữa. Nàng cũng không tiếp tục đút mà đỡ chàng nằm xuống.
"Tứ gia , muộn rồi ngài lên đi nghỉ ngơi ạ. "
Phù Hoa nhẹ giọng gọi Tứ gia .
Dận Chân ngửng đầu lên nhìn cô nàng trước mắt. Từ lúc xác định cảm giác của bản thân, chàng chưa từng nói ra điều đó với nàng. Nhưng hôm nay nhìn nàng bộc lộ tài năng của bản thân trước mặt mọi người. Chàng lại thấy ghen tị, muốn giấu nàng ở một nơi không ai biết đến, để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.
Chắc do hôm nay uống nhiều rượu lên chàng mới có suy nghĩ ác độc như vậy. Chàng đã từng nghĩ sẽ tôn trọng cảm xúc của nàng. Nhưng giờ chàng thật sự lo sợ điều đó. Nhìn bọn họ hôm nay đi. Ai cũng nhìn nàng chăm chú bằng ánh mắt si mê, tán thưởng. Chàng có phải rất ích kỷ không ?
Nghĩ trong lòng là thế nhưng bên ngoài, Dận Chân chỉ nỉ non gọi tên Phù Hoa bằng giọng nói trầm ấm của mình.
" Phù Hoa...... Phù Hoa ......"
"Tứ gia, nô tì ở đây."
Nàng đỡ Tứ gia trở về giường. Có lẽ chàng ấy đã say lên luôn miệng gọi tên nàng. Nàng để Tứ gia ngồi ở giường, định ra ngoài lấy chút nước ấm rửa mặt cho chàng. Nhưng vừa mới bước được một bước, tay nàng đã bị bàn tay ấm áp của ai đó nắm lấy. Tay chàng thật ấm, lòng bàn tay còn có các vết chai do cưỡi ngựa bắn cung để lại.
Dận Chân thấy nàng định rồi đi, thì theo bản năng đưa tay nắm lấy tay nàng . Cảm xúc đầu tiên chàng cảm nhận được đó là mềm và lạnh. Đôi tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đã không còn thô giáp như ngày trước nữa. Nhưng nhiệt độ lạnh lẽo từ đó tỏa ra khiến chàng lo lắng. Chàng lại lấy một bàn tay khác của mình xoa xoa tay nàng cho ấm lên.
" Ta xoa cho nàng ấm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy hành động của Tứ gia, nàng dở khóc dở cười. Hạnh phúc vì hành động của Tứ gia nhưng cũng buồn cười vì điều đó. Tay nàng lạnh vì do cơ thể này thuộc tính hàn. Quanh năm tay lạnh lẽo. Nàng cũng định dưỡng lại cơ thể chứ nếu không với tình trạng này sẽ dẫn đến vô sinh. Nhưng mà chưa có cơ hội để làm. Tiện nay được ban thưởng nàng định ngày mai sẽ mua một ít dược liệu về phối thuốc.
"Tứ gia, nô tì không lạnh. Để nô tì đi lấy nước ấm cho ngài. "
Nói rồi nàng rút tay ra khỏi tay chàng nhưng mà chàng nắm rất chặt. Mắt thì nhìn nàng ý như muốn nói ' Có thật không ?' (1
Nhìn bộ dạng trẻ con này của chàng, Phù Hoa cảm thấy rất vui vẻ. Nhỏ giọng dỗ dành Tứ gia :
"Tứ gia nô tì đi một lát sẽ quay lại ngay. Ngài đợi nô tì một tí nhé. "
Lưỡng lự một lúc Dận Chân mới thả bàn tay của nàng ra. Ánh mắt thì nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng nhanh chóng đi lấy một chậu nước ấm. Tiện thể kêu Tiểu Thuận Tử bảo nhà bếp nấu một bát canh giải rượu.
Quay trở lại phòng nàng thấy Tứ gia đang trong trạng thái ngủ gà ngủ gật nhưng vẫn ngồi đó đợi nàng. Nàng mỉm cười bê chậu nước đặt lên giá bên cạnh. Sau đó lấy khăn nhúng nước vắt khô.
"Tứ gia nô tì bây giờ sẽ lau mặt cho ngài tỉnh táo ạ. "
Rồi nàng nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt cho Tứ gia. Rồi sau đó là lau cổ, lau tay. Suốt cả quá trình nàng đều nhận được ánh nhìn chăm chú của Tứ gia . Chàng ấy không nói gì hết nhưng mọi hành động đều thuận theo ý nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó nàng hầu hạ Tứ gia thay quần áo. Rồi đỡ chàng nằm xuống giường nghỉ ngơi. Làm xong mọi thứ, nàng định bưng chậu nước ra ngoài thuận tiện hỏi Tiểu Thuận Tử để lấy canh giải rượu.
Nhưng vị Tứ gia đang nằm ngoan ngoãn trên giường lại lấy tay tiếp tục nắm chặt tay nàng. Cười khổ một lát, thầm nghĩ Tứ gia lúc say và lúc ốm dính người thật. Nhưng lại rất đáng yêu. Nàng ngồi xuống bên cạnh giường, nhỏ giọng vỗ về chàng.
"Tứ gia , để nô tì đi lấy canh giải rượu cho ngài."
Tứ gia lúc này nhìn là biết không tỉnh táo, thâm tình nói :
"Nàng đừng đi. Không cần rời khỏi ta. "
Phù Hoa tiếp tục dỗ dành chàng đi vào giấc ngủ. Nhưng một lúc trôi qua rồi, cứ tưởng chàng ngủ sâu nhưng rút tay ra là chàng lại tỉnh.
Thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ở ngoài cửa, Phù Hoa lên tiếng kêu người bên ngoài tiến vào. Người tiến vào là Tiểu Thuận Tử tay bưng một khay đựng canh giải rượu.
Nhận lấy canh giải rượu từ hắn, biết bản thân hiện tại không rời khỏi ngay được lên nhờ Tiểu Thuận Tử bưng chậu nước ra ngoài. Tiểu Thuận Tử cũng vui vẻ đồng ý, còn nói với nàng nếu cần gì cứ gọi hắn .
Quay lại với Tứ gia, nàng lay người chàng dậy. Đỡ chàng ngồi tựa vào giường, bên dưới kê một cái gối. Sau đó bắt đầu đút canh cho chàng. Nhưng đút vài muỗng mà Tứ gia không hề phối hợp chút nào.
"Tứ gia, uống chút canh giải rượu. Nếu không ngày mai ngài sẽ đau đầu. "
Không biết có phải nghe hiểu lời nàng hay không mà Tứ gia lúc này lại phối hợp thuận theo. Nuốt những muỗng canh nàng múc. Đút vài thìa, cuối cùng Tứ gia cũng không chịu uống nữa. Nàng cũng không tiếp tục đút mà đỡ chàng nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro