Tứ gia bị sốt
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
2024-09-11 16:35:05
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Dận Chân, không biết chàng đã ngủ bao lâu rồi nữa. Tuy rằng trong phòng có địa long lên rất ấm nhưng việc chàng nằm cạnh cửa sổ cũng rất dễ bị cảm lạnh. Thấy chàng ngủ mãi chưa tỉnh, thỉnh thoảng lông mày nhíu chặt lại.Những lúc như này Phù Hoa rất muốn lay chàng tỉnh. Nhưng vấn đề là nàng thật sự không dám lay. Tự bản thân nàng biết mình có bao nhiêu phân lượng. Tất nhiên nào dám làm việc to gan như vậy.
Sắc trời gần tối,Phù Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng tiến đến bên cửa sổ, khép nó lại. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Phù Hoa thấy thế vội vàng đi đến mở cửa.Thấy Tiểu Thuận Tử đang bê khay cơm đứng bên ngoài, vội ra hiệu cho Tiểu Thuận Tử giữ im lặng, ý bảo Tứ gia đang nghỉ ngơi. Tiểu Thuận Tử hiểu ý gật đầu rồi thấp giọng bên tai Phù Hoa nói rằng, bình thường Tứ gia không thích có nhiều người hầu hạ trong phòng cho nên bọn họ đều ở phòng hạ nhân ngay đằng sau. Rồi sau đó Tiểu Thuận Tử lại dặn dò nàng về các công việc của trực đêm. Nghe đến đây nàng biết chắc rằng tối nay mình phải trực rồi. Tiểu Thuận Tử nói xong thì đưa khay cơm cho nàng rồi cáo lui. Đến lúc Phù Hoa nhìn lại thì hắn đã đi xa chục bước. Không dám lớn tiếng gọi hỏi xem tối nay mình ăn cơm ở đâu,Phù Hoa đành ngậm ngùi bưng khay cơm vào phòng.
Phù Hoa cẩn thận bưng khay thức ăn vào phòng đặt lên bàn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dận Chân đã thức từ bao giờ, hai mắt hơi đỏ, cả người lộ vẻ mệt mỏi, chàng vẫn ngồi ở trên nhuyễn tháp. Phù Hoa thấy thế, lặng im không dám lên tiếng. Yên lặng một lúc,Dận Chân đứng dậy, chiếc chăn trên người tuột xuống. Chàng đưa tay xoa xoa trán, giọng khàn khàn nói:
“ Thắp đèn lên đi. “
Phù Hoa nghe thấy, vội đi thắp sáng từng ngôi đèn trong phòng. Ánh sáng vàng ấm thắp sáng bừng cả căn phòng,mạ vàng lên từng đồ vật khiến nó trở lên mông lung. Sau đó nàng đến bàn, chuẩn bị dọn các món ăn ra. Nhưng chưa kịp làm thì nghe thấy Dận Chân lại ra lệnh:
“ Ta không muốn ăn, bưng xuống đi.”
Phù Hoa ngạc nhiên,vâng lời bưng khay thức ăn đi đến căn phòng nhỏ ở phía tây.Ở đó trên bếp lò đã có sẵn nước nóng. Nàng đặt thức ăn nên trên kệ bếp. Rồi nàng lấy bộ ấm chén trà bằng sứ Thanh Hoa mới, pha một ấm trà nóng bưng về phòng.
Khi trở về phòng, nàng đã thấy Dận Chân không còn ở chỗ nhuyễn tháp nữa. Phù Hoa bưng ấm trà tiến vào gần giường chính. Thấy Dận Chân đang ngồi ở mép giường, đôi mắt và gò má đều đỏ bừng. Nàng để bộ ấm trà ở bàn nhỏ bên cạnh, rót một chén trà đưa cho Tứ gia. Chàng khựng lại một lát rồi, nhận lấy chén trà, một hơi uống hết sạch.
Phù Hoa lại cúi đầu ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp chàng cởi giày, động tác của nàng rất nhẹ nhàng,cung kính, như sợ làm đau chàng vậy. Cởi xong giày, nàng tiếp tục giúp Dận Chân cởi tất,chạm nhẹ vào mắt cá chân vừa lộ ra ngoài, nàng cảm thấy nhiệt độ cao hơn bình thường.
Phù Hoa vội vàng nhìn lên gương mặt của Dận Chân, thấy lông mi của chàng hơi cong lên,đôi mắt ngày thường,tinh anh,đen và sâu hun hút, bây giờ thì lại đỏ bừng, mơ màng. Phù Hoa cắn cắn môi dưới, cung kính nói:
“ Tứ gia, ngài đang bị sốt.”
Lông mi Dận Chân hơi run, giọng nói khàn khàn:
“ Không có việc gì.”
Phù Hoa cúi đầu, không nói gì,quay người đi đến căn phòng phía tây, lấy một chậu nước ấm bưng trở lại. Đặt chậu nước ấm xuống dưới chân Tứ gia,thử trước độ nóng, rồi nàng nhẹ nhàng đưa từng chân chàng vào chậu.Phù Hoa vừa rửa chân cho chàng, vừa xoa bóp các huyệt đạo giúp chàng thoải mái,thư giãn hơn. Rửa chân xong, nàng lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau chân cho chàng.
Sau đó chàng đứng dậy, nàng thuần thục, nhẹ nhàng giúp chàng cởi bộ y phục trên người. Không còn rối rắm,vụng về như lúc sáng, bây giờ nàng đã có thể làm nó một cách bình thường. Cởi xong quần áo,Phù Hoa tiến đến đỡ chàng nằm xuống giường,cẩn thận giúp chàng chỉnh trang lại giường chiếu, địa long nàng để ở cuối giường.Còn chu đáo giúp chàng đắp chăn kín người để không bị lạnh. Làm xong tất cả, nàng thấy chàng đã mơ màng ngủ. Rón rén nhẹ nhàng bưng chậu nước đi ra ngoài để dọn dẹp.
Một lúc sau nàng quay lại, đã thấy Dận Chân ngủ say. Tiến đến kiểm tra thì thấy một góc chăn lộ ra, nàng nhanh chóng đắp lại chăn cho chàng. Xác định là không có vấn đề gì nữa. Nàng mới đi ra khỏi phòng, đến phòng hạ nhân ở phía sau nói với Tiểu Thuận Tử tình hình của Tứ gia. Nghe thấy điều nàng nói, Tiểu Thuận Tử sốt sắng nhưng không dám làm việc sơ xuất vội đi báo với Tô Bồi Thịnh công công để sắc thuốc. Tranh thủ lúc đó nàng đi về phòng bếp, ăn tạm thứ gì đó, sau đó lại quay về đây.
Lúc này nàng đã thấy Tiểu Thuận Tử mang một gói thuốc đến, nói rằng là đại phu trong phủ mới kê,dặn dò nàng mau sắc thuốc cho Tứ gia. Tiến về căn phòng nhỏ ở phía Tây, nàng đốt bếp lò lên, lấy ấm sắc thuốc, bắt đầu sắc thuốc cho Tứ gia. Đừng hỏi tại sao có mình nàng làm công việc này, chỉ vì Tứ gia không muốn người khác biết mình bị bệnh, vả lại Tiểu Thuận Tử và Tô Bồi Thịnh công công đều không biết sắc thuốc nên công việc này do nàng làm. Điều chỉnh lửa trên bếp lò, nàng quay lại phòng ngủ xem tình hình của Tứ gia.
Thấy lúc này trên trán của Dận Chân đã lấm tấm mồ hôi, nàng lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán chàng. Sau đó nàng lại dịch góc chăn xuống một tí. Sau đó nàng ngồi canh cho Dận Chân ngủ.Lâu lâu lau mồ hôi, lâu lâu chỉnh chăn, lại còn thỉnh thoảng đi kiểm tra ấm sắc thuốc.
Dận Chân ngủ đến nửa đêm, chàng thấy cổ họng khô khốc khó chịu, tỉnh lại thì thấy Phù Hoa vẫn còn ở đó đang dùng khăn lau mồ hôi cho chàng. Dận Chân dùng giọng nói khàn đặc hỏi:
“ Ngươi vẫn còn ở đây. “
Nghe thấy giọng nói chàng khàn đặc đến như vậy,Phù Hoa vội lấy ấm trà rót nước cho chàng. Nâng chàng ngồi dựa vào giường, rồi nàng đưa chén nước đến. Thấy chàng uống xong, nàng lại hỏi:
“ Gia muốn uống nữa không ạ.”
Dận Chân gật đầu. Thấy thế nàng lại rót cốc nước nữa cho chàng. Uống xong chàng ngồi đó tiếp tục nhìn con người nhỏ bé ở trước mắt,trong mắt chỉ có sự ngạc nhiên, khó hiểu. Được một lát, chàng thấy Phù Hoa bưng một chén thuốc từ ngoài mang vào.
“ Thưa gia, đây là thuốc nô tì mới sắc,mong gia uống khi còn nóng ạ.”
Bưng chén thuốc lên, chàng từng ngụm, từng ngụm uống hết chén thuốc. Thấy tự nhiên Tứ gia nghe lời như vậy,Phù Hoa ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng lại lo sợ.Vì nàng chưa thử độc chén thuốc kia mà đã đưa cho chàng.Không biết là có bị phạt không nhỉ.
Sau khi thấy Tứ gia uống xong nhưng không nói gì, Phù Hoa tiến đến nhận chén thuốc, đặt ra bàn rồi quay lại đỡ chàng nằm xuống giường.
Khi nằm xuống,Dận Chân nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt như muốn hỏi nàng có rời đi không. Phù Hoa cả kinh khi thấy ánh mắt đó, nhưng nhanh chóng cung kính trả lời.
“ Tứ gia cứ nghỉ ngơi đi ạ. Nô tì sẽ luôn ở đây.Cần gì gia cứ gọi nô tì. “
Nghe thấy thế,Dận Chân không hiểu vì sao lại có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.Hôm nay đã có quá nhiều việc là ngoại lệ của chàng rồi. Không biết có phải do sốt hay không, nhưng chàng cảm thấy bản thân mình không bình thường chút nào hết.
Thấy Tứ gia chìm vào giấc ngủ,Phù Hoa mang chén thuốc về phòng phía tây,thay một ấm trà mới, rồi tiếp tục ngồi canh bên cạnh chàng. Tiếp diễn các hành động lúc trước cho đến khi trời gần sáng.
Sắc trời gần tối,Phù Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng tiến đến bên cửa sổ, khép nó lại. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Phù Hoa thấy thế vội vàng đi đến mở cửa.Thấy Tiểu Thuận Tử đang bê khay cơm đứng bên ngoài, vội ra hiệu cho Tiểu Thuận Tử giữ im lặng, ý bảo Tứ gia đang nghỉ ngơi. Tiểu Thuận Tử hiểu ý gật đầu rồi thấp giọng bên tai Phù Hoa nói rằng, bình thường Tứ gia không thích có nhiều người hầu hạ trong phòng cho nên bọn họ đều ở phòng hạ nhân ngay đằng sau. Rồi sau đó Tiểu Thuận Tử lại dặn dò nàng về các công việc của trực đêm. Nghe đến đây nàng biết chắc rằng tối nay mình phải trực rồi. Tiểu Thuận Tử nói xong thì đưa khay cơm cho nàng rồi cáo lui. Đến lúc Phù Hoa nhìn lại thì hắn đã đi xa chục bước. Không dám lớn tiếng gọi hỏi xem tối nay mình ăn cơm ở đâu,Phù Hoa đành ngậm ngùi bưng khay cơm vào phòng.
Phù Hoa cẩn thận bưng khay thức ăn vào phòng đặt lên bàn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dận Chân đã thức từ bao giờ, hai mắt hơi đỏ, cả người lộ vẻ mệt mỏi, chàng vẫn ngồi ở trên nhuyễn tháp. Phù Hoa thấy thế, lặng im không dám lên tiếng. Yên lặng một lúc,Dận Chân đứng dậy, chiếc chăn trên người tuột xuống. Chàng đưa tay xoa xoa trán, giọng khàn khàn nói:
“ Thắp đèn lên đi. “
Phù Hoa nghe thấy, vội đi thắp sáng từng ngôi đèn trong phòng. Ánh sáng vàng ấm thắp sáng bừng cả căn phòng,mạ vàng lên từng đồ vật khiến nó trở lên mông lung. Sau đó nàng đến bàn, chuẩn bị dọn các món ăn ra. Nhưng chưa kịp làm thì nghe thấy Dận Chân lại ra lệnh:
“ Ta không muốn ăn, bưng xuống đi.”
Phù Hoa ngạc nhiên,vâng lời bưng khay thức ăn đi đến căn phòng nhỏ ở phía tây.Ở đó trên bếp lò đã có sẵn nước nóng. Nàng đặt thức ăn nên trên kệ bếp. Rồi nàng lấy bộ ấm chén trà bằng sứ Thanh Hoa mới, pha một ấm trà nóng bưng về phòng.
Khi trở về phòng, nàng đã thấy Dận Chân không còn ở chỗ nhuyễn tháp nữa. Phù Hoa bưng ấm trà tiến vào gần giường chính. Thấy Dận Chân đang ngồi ở mép giường, đôi mắt và gò má đều đỏ bừng. Nàng để bộ ấm trà ở bàn nhỏ bên cạnh, rót một chén trà đưa cho Tứ gia. Chàng khựng lại một lát rồi, nhận lấy chén trà, một hơi uống hết sạch.
Phù Hoa lại cúi đầu ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp chàng cởi giày, động tác của nàng rất nhẹ nhàng,cung kính, như sợ làm đau chàng vậy. Cởi xong giày, nàng tiếp tục giúp Dận Chân cởi tất,chạm nhẹ vào mắt cá chân vừa lộ ra ngoài, nàng cảm thấy nhiệt độ cao hơn bình thường.
Phù Hoa vội vàng nhìn lên gương mặt của Dận Chân, thấy lông mi của chàng hơi cong lên,đôi mắt ngày thường,tinh anh,đen và sâu hun hút, bây giờ thì lại đỏ bừng, mơ màng. Phù Hoa cắn cắn môi dưới, cung kính nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Tứ gia, ngài đang bị sốt.”
Lông mi Dận Chân hơi run, giọng nói khàn khàn:
“ Không có việc gì.”
Phù Hoa cúi đầu, không nói gì,quay người đi đến căn phòng phía tây, lấy một chậu nước ấm bưng trở lại. Đặt chậu nước ấm xuống dưới chân Tứ gia,thử trước độ nóng, rồi nàng nhẹ nhàng đưa từng chân chàng vào chậu.Phù Hoa vừa rửa chân cho chàng, vừa xoa bóp các huyệt đạo giúp chàng thoải mái,thư giãn hơn. Rửa chân xong, nàng lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau chân cho chàng.
Sau đó chàng đứng dậy, nàng thuần thục, nhẹ nhàng giúp chàng cởi bộ y phục trên người. Không còn rối rắm,vụng về như lúc sáng, bây giờ nàng đã có thể làm nó một cách bình thường. Cởi xong quần áo,Phù Hoa tiến đến đỡ chàng nằm xuống giường,cẩn thận giúp chàng chỉnh trang lại giường chiếu, địa long nàng để ở cuối giường.Còn chu đáo giúp chàng đắp chăn kín người để không bị lạnh. Làm xong tất cả, nàng thấy chàng đã mơ màng ngủ. Rón rén nhẹ nhàng bưng chậu nước đi ra ngoài để dọn dẹp.
Một lúc sau nàng quay lại, đã thấy Dận Chân ngủ say. Tiến đến kiểm tra thì thấy một góc chăn lộ ra, nàng nhanh chóng đắp lại chăn cho chàng. Xác định là không có vấn đề gì nữa. Nàng mới đi ra khỏi phòng, đến phòng hạ nhân ở phía sau nói với Tiểu Thuận Tử tình hình của Tứ gia. Nghe thấy điều nàng nói, Tiểu Thuận Tử sốt sắng nhưng không dám làm việc sơ xuất vội đi báo với Tô Bồi Thịnh công công để sắc thuốc. Tranh thủ lúc đó nàng đi về phòng bếp, ăn tạm thứ gì đó, sau đó lại quay về đây.
Lúc này nàng đã thấy Tiểu Thuận Tử mang một gói thuốc đến, nói rằng là đại phu trong phủ mới kê,dặn dò nàng mau sắc thuốc cho Tứ gia. Tiến về căn phòng nhỏ ở phía Tây, nàng đốt bếp lò lên, lấy ấm sắc thuốc, bắt đầu sắc thuốc cho Tứ gia. Đừng hỏi tại sao có mình nàng làm công việc này, chỉ vì Tứ gia không muốn người khác biết mình bị bệnh, vả lại Tiểu Thuận Tử và Tô Bồi Thịnh công công đều không biết sắc thuốc nên công việc này do nàng làm. Điều chỉnh lửa trên bếp lò, nàng quay lại phòng ngủ xem tình hình của Tứ gia.
Thấy lúc này trên trán của Dận Chân đã lấm tấm mồ hôi, nàng lấy một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán chàng. Sau đó nàng lại dịch góc chăn xuống một tí. Sau đó nàng ngồi canh cho Dận Chân ngủ.Lâu lâu lau mồ hôi, lâu lâu chỉnh chăn, lại còn thỉnh thoảng đi kiểm tra ấm sắc thuốc.
Dận Chân ngủ đến nửa đêm, chàng thấy cổ họng khô khốc khó chịu, tỉnh lại thì thấy Phù Hoa vẫn còn ở đó đang dùng khăn lau mồ hôi cho chàng. Dận Chân dùng giọng nói khàn đặc hỏi:
“ Ngươi vẫn còn ở đây. “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy giọng nói chàng khàn đặc đến như vậy,Phù Hoa vội lấy ấm trà rót nước cho chàng. Nâng chàng ngồi dựa vào giường, rồi nàng đưa chén nước đến. Thấy chàng uống xong, nàng lại hỏi:
“ Gia muốn uống nữa không ạ.”
Dận Chân gật đầu. Thấy thế nàng lại rót cốc nước nữa cho chàng. Uống xong chàng ngồi đó tiếp tục nhìn con người nhỏ bé ở trước mắt,trong mắt chỉ có sự ngạc nhiên, khó hiểu. Được một lát, chàng thấy Phù Hoa bưng một chén thuốc từ ngoài mang vào.
“ Thưa gia, đây là thuốc nô tì mới sắc,mong gia uống khi còn nóng ạ.”
Bưng chén thuốc lên, chàng từng ngụm, từng ngụm uống hết chén thuốc. Thấy tự nhiên Tứ gia nghe lời như vậy,Phù Hoa ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng lại lo sợ.Vì nàng chưa thử độc chén thuốc kia mà đã đưa cho chàng.Không biết là có bị phạt không nhỉ.
Sau khi thấy Tứ gia uống xong nhưng không nói gì, Phù Hoa tiến đến nhận chén thuốc, đặt ra bàn rồi quay lại đỡ chàng nằm xuống giường.
Khi nằm xuống,Dận Chân nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt như muốn hỏi nàng có rời đi không. Phù Hoa cả kinh khi thấy ánh mắt đó, nhưng nhanh chóng cung kính trả lời.
“ Tứ gia cứ nghỉ ngơi đi ạ. Nô tì sẽ luôn ở đây.Cần gì gia cứ gọi nô tì. “
Nghe thấy thế,Dận Chân không hiểu vì sao lại có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.Hôm nay đã có quá nhiều việc là ngoại lệ của chàng rồi. Không biết có phải do sốt hay không, nhưng chàng cảm thấy bản thân mình không bình thường chút nào hết.
Thấy Tứ gia chìm vào giấc ngủ,Phù Hoa mang chén thuốc về phòng phía tây,thay một ấm trà mới, rồi tiếp tục ngồi canh bên cạnh chàng. Tiếp diễn các hành động lúc trước cho đến khi trời gần sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro