Chương 6
Độ Dục
2024-08-27 21:29:32
“Chi Chi tan học rồi à? Món cá dì Giang làm cho con thơm lắm, cả hành lang toàn là mùi cá thôi.” Một bà lão đi ra, trên tay xách túi rác, vui vẻ nói.
Tống Chi lập tức ngoan ngoãn cười đáp: “Bà ra ngoài đổ rác ạ? Dì Giang vốn dĩ tốt với chàu mà, hì hì.”
Chào hỏi xong, Tống Chi liền chạy vào tòa nhà, bây giờ dù cô không muốn vẫn phải ăn bữa cơm này.
Tống Chi thở hồng hộc leo lên tầng 5, cô theo thói quen nhập mật khẩu, ngay khi cửa vừa mở ra, mùi cá ùa vào mũi, hai mắt Tống Chi sáng lên.
“Dì ơi thơm quá.” Tống Chi nhìn Giang Niệm đi ra từ trong bếp, cô vội vàng bước tới ôm chặt bà: “Cảm ơn dì Giang đã tốt với con như vậy.”
Đôi mắt của Giang Niệm bị sương mù bao phủ, bà nhìn Tống Chi chạy tới, vội vàng giơ tay lên, sợ nước canh bắn vào người cô; “Ôi chao, con mau đi rửa tay đi, cẩn thận ngã.”
Tống Chi đứng vững trước mặt Giang Niệm, cười ngọt ngào, nói cũng ngọt: “Dì ơi, con có thể ăn cơm dì nấu cả đời được không?”
Nghe được lời này, Giang Niệm bật cười: “Ăn cơm cả đời? Con gả cho Giang Dã nhà dì không phải xong rồi sao?”
Bởi vì một câu này mà Tống Chi đỏ mặt, không cách nào phản bác; “Dì! Con…” “Con” nửa ngày trời cũng không nói được một câu.
Giang Niệm nhìn cô gái ngượng ngùng thì cười nói: “Được rồi, mau đi rửa tay đi con.’
Rửa tay xong, Tống Chi chán nản ngồi trên ghế sô pha nhìn Giang Niệm nấu ăn trong bếp.
Giang Niệm là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà tự mở công ty riêng, từ sau khi ly hôn, sự nghiệp không ngừng phát triển, bản thân cũng rảnh rỗi hơn, cả ngày nghiên cứu học nấu ăn và trồng hoa.
So với Giang Dã, Tống Chi cảm thấy mình thảm hơn nhiều, Hứa Bình làm việc trong bệnh viện, bình thường không phải đi công tác thì cũng là tăng ca, bởi vì điều này mà Tống Chi thường xuyên đến nhà Giang Dã ăn cơm.
Đang nhìn thì Giang Niệm vừa lau bàn tay ướt vào tạp dề, sau đó cởi tạp dề ra, nói với Tống Chi: “Chi Chi, ở nhà không có rau mùi, dì xuống dưới nhà mua một ít, lát nữa con bảo Giang Dã bắc nồi canh xuống, con đừng chạm vào, nhỡ đâu bị bỏng.”
Tống Chi đứng dậy, lúc này mới cảm thấy kỳ lạ, từ lúc vào nhà cô đã không thấy Giang Dã đâu, cô trả lời xong thì nhìn vào phòng Giang Dã, Giang Dã bị ốm sao? Sao hôm nay lạ thế nhỉ?
Giang Niệm đi ra ngoài, Tống Chi nhìn nồi canh bốc khói trong bếp, đôi tay đang định cử động đột nhiên dừng lại, xoay người đi vào phòng Giang Dã.
Đứng ở cửa, Tống Chi lễ phép gõ cửa mấy lần nhưng bên trong không ai mở cửa, trong lòng cô chợt trầm xuống, sẽ không thật sự bị bệnh, hôn mê bất tỉnh chứ?
Nghĩ đến đây, Tống Chi không còn quan tâm đến việc hai người đang giận nhau hay lễ nghĩa gì nữa, cô đẩy cửa đi vào.
Vừa mở cửa, vẻ mặt lo lắng của Tống Chi biến thành xấu hổ, sau đó cô che mắt lại, hét lên: “A a a, Giang Dã, tại sao anh không mặc quần áo?! Anh không có liêm sỉ!!”
Tống Chi lập tức ngoan ngoãn cười đáp: “Bà ra ngoài đổ rác ạ? Dì Giang vốn dĩ tốt với chàu mà, hì hì.”
Chào hỏi xong, Tống Chi liền chạy vào tòa nhà, bây giờ dù cô không muốn vẫn phải ăn bữa cơm này.
Tống Chi thở hồng hộc leo lên tầng 5, cô theo thói quen nhập mật khẩu, ngay khi cửa vừa mở ra, mùi cá ùa vào mũi, hai mắt Tống Chi sáng lên.
“Dì ơi thơm quá.” Tống Chi nhìn Giang Niệm đi ra từ trong bếp, cô vội vàng bước tới ôm chặt bà: “Cảm ơn dì Giang đã tốt với con như vậy.”
Đôi mắt của Giang Niệm bị sương mù bao phủ, bà nhìn Tống Chi chạy tới, vội vàng giơ tay lên, sợ nước canh bắn vào người cô; “Ôi chao, con mau đi rửa tay đi, cẩn thận ngã.”
Tống Chi đứng vững trước mặt Giang Niệm, cười ngọt ngào, nói cũng ngọt: “Dì ơi, con có thể ăn cơm dì nấu cả đời được không?”
Nghe được lời này, Giang Niệm bật cười: “Ăn cơm cả đời? Con gả cho Giang Dã nhà dì không phải xong rồi sao?”
Bởi vì một câu này mà Tống Chi đỏ mặt, không cách nào phản bác; “Dì! Con…” “Con” nửa ngày trời cũng không nói được một câu.
Giang Niệm nhìn cô gái ngượng ngùng thì cười nói: “Được rồi, mau đi rửa tay đi con.’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rửa tay xong, Tống Chi chán nản ngồi trên ghế sô pha nhìn Giang Niệm nấu ăn trong bếp.
Giang Niệm là một người phụ nữ mạnh mẽ, bà tự mở công ty riêng, từ sau khi ly hôn, sự nghiệp không ngừng phát triển, bản thân cũng rảnh rỗi hơn, cả ngày nghiên cứu học nấu ăn và trồng hoa.
So với Giang Dã, Tống Chi cảm thấy mình thảm hơn nhiều, Hứa Bình làm việc trong bệnh viện, bình thường không phải đi công tác thì cũng là tăng ca, bởi vì điều này mà Tống Chi thường xuyên đến nhà Giang Dã ăn cơm.
Đang nhìn thì Giang Niệm vừa lau bàn tay ướt vào tạp dề, sau đó cởi tạp dề ra, nói với Tống Chi: “Chi Chi, ở nhà không có rau mùi, dì xuống dưới nhà mua một ít, lát nữa con bảo Giang Dã bắc nồi canh xuống, con đừng chạm vào, nhỡ đâu bị bỏng.”
Tống Chi đứng dậy, lúc này mới cảm thấy kỳ lạ, từ lúc vào nhà cô đã không thấy Giang Dã đâu, cô trả lời xong thì nhìn vào phòng Giang Dã, Giang Dã bị ốm sao? Sao hôm nay lạ thế nhỉ?
Giang Niệm đi ra ngoài, Tống Chi nhìn nồi canh bốc khói trong bếp, đôi tay đang định cử động đột nhiên dừng lại, xoay người đi vào phòng Giang Dã.
Đứng ở cửa, Tống Chi lễ phép gõ cửa mấy lần nhưng bên trong không ai mở cửa, trong lòng cô chợt trầm xuống, sẽ không thật sự bị bệnh, hôn mê bất tỉnh chứ?
Nghĩ đến đây, Tống Chi không còn quan tâm đến việc hai người đang giận nhau hay lễ nghĩa gì nữa, cô đẩy cửa đi vào.
Vừa mở cửa, vẻ mặt lo lắng của Tống Chi biến thành xấu hổ, sau đó cô che mắt lại, hét lên: “A a a, Giang Dã, tại sao anh không mặc quần áo?! Anh không có liêm sỉ!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro