A Cốt: A Cốt tớ...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Thích Triều thấy Li Bạch tự tin giới thiệu trên màn hình, hắn gật gù, đôi mắt nâu sẫm tràn ngập ý cười. Nhóc con nhà mình thật thông minh, những gì được dạy đều nhớ kỹ.
Nhận ra một vài thợ chế tác đang để ý mình, hắn cũng chẳng quan tâm. Thích Triều đặt cùi chỏ lên tay vịn xe lăn, chống cằm nhìn màn hình.
“Nhóc con nhà cậu rất đáng yêu.”
Giọng điệu yếu ớt của người đàn ông vang lên, Thích Triều quay đầu sang thấy Giáo sư Kiều đang ngồi xe lăn bên cạnh. Sắc mặt ông ta tái nhợt, dáng vẻ suy sụp tinh thần, giọng nói thẳng băng một đường. Ông ta vừa nói xong đã ho kịch liệt cứ như thể sắp ngỏm tới nơi.
Ho xong, Kiều Thịnh mỉm cười với Thích Triều, khuôn mặt trông rất mệt mỏi.
“Con anh cũng rất xinh đẹp.”
Thích Triều cười đáp, búp bê nữ người thú tên Triều Dương đúng là đẹp thật.
Ánh mắt Kiều Thịnh nhìn lướt qua camera, đôi mắt ẩn sau gọng kính vô cùng khó đoán. Không biết ông ta nghĩ gì mà nhếch môi.
Thích Triều thấy Kiều Thịnh đẩy xe lăn đến bên cạnh mình, hắn không để ý nữa, dời mắt tiếp tục nhìn lên màn hình.
So với sự bình thản của Thích Triều, hệ thống núp trong biển ý thức vẫn đầy bụng thắc mắc. Nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ, cứ có cảm giác quen quen. Chẳng lẽ đây là nhân vật quan trọng của thế giới này?
Hệ thống biết tương lai thế giới này bi thảm thế nào, nhưng vì thế giới bị phá hủy, nó không thu thập được nhiều manh mối hữu ích, lúc ấy xảy ra chuyện gì hệ thống cũng không rõ.
Nhìn người đàn ông mệt mỏi trước mặt, hệ thống lật lại các nhân vật quan trọng của thế giới, sau đó phát hiện người đàn ông tên Kiều Thịnh này là một trong những thành viên của nhóm nhân vật chính!
Khi thế giới đi đến bước đường cùng, nhóm nhân vật chính gần như bị tiêu diệt sạch, song ở thời điểm mạnh nhất, năm người từng được coi là chúa cứu thế của Lam Tinh.
Kiều Thịnh không mấy nổi bật trong nhóm đó, ông ta nửa tốt nửa xấu. Rõ ràng là thành viên trong nhóm nhân vật chính, lại rất quen thuộc với vai ác. Hệ thống kích động không thôi, mặc dù Kiều Thịnh không phải người tốt hoàn toàn nhưng ký chủ giao du với ông ta chắc chắn an toàn hơn ở chung với vai ác.
Hệ thống biết cuối cùng nhóm nhân vật chính cũng không thể thoát khỏi cái chết. Cơ mà nếu để ký chủ sống lâu hơn một chút chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ vậy, hệ thống thăm dò meo meo với ký chủ. [Ký chủ, Giáo sư Kiều hình như rất giỏi làm búp bê người thú, có phải ngài nên trao đổi với ông ấy, học hỏi lẫn nhau không?]
Thích Triều đang theo dõi màn hình lớn, đột nhiên nghe thấy hệ thống lên tiếng, hắn ngừng lại một chút, tự nhiên dựa vào lưng xe lăn. Mấy giây sau, Thích Triều đáp ừ một tiếng trong lòng, tiếp tục xem trận đấu, không có ý định hành động.
Hệ thống thắc mắc nhìn phản ứng của ký chủ, hoặc là nói, sau ngày nó nói chuyện với ký chủ, hệ thống phát hiện ký chủ có hơi là lạ.
Nhưng bảo lạ lạ ở chỗ nào thì nó cũng chẳng rõ.
Có hiệp nghị bảo mật, hệ thống không có cách nào nói rõ ràng. Nếu liên tục nhắc nhở không chừng sẽ khiến ký chủ nghi ngờ. Hệ thống im lặng một hồi, cuối cùng vẫn lủi mất.
Thích Triều đương nhiên không biết hệ thống nghĩ gì. Nếu là trước kia thì có thể hắn sẽ nói chuyện phiếm với Kiều Thịnh mấy câu. Nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng, có lẽ do chuyện Chương Nha và Vua Sói, cũng có thể do đang bị thương nên bây giờ hắn tạm thời chẳng muốn dính dáng đến Hiệp hội.
Kiều Thịnh uể oải ngồi trên xe lăn, rất nhanh đã nhận ra thái độ xa cách của Thích Triều đối với mình, song dường như ông ta cố ý không rời đi, tiếp tục ngồi bên cạnh hắn.
Bởi vì vòng thi này chủ yếu là cuộc so tài giữa các búp bê, phòng chờ cũng được phát sóng trực tiếp nhưng không mở micro. Trong mắt những người khác, quan hệ của Thích Triều và Kiều Thịnh tương đối tốt.
[Hai bậc thầy tui thích xuất hiện chung khung hình, huhu, hạnh phúc quá.]
[Kỳ lạ ghê. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kiều lão thú sợ xã hội đi bắt chuyện với người khác đấy! Hahaha.]
Thẩm Du Hi trên khán đài nhìn Thích Triều và Kiều Thịnh ngồi kế nhau, anh rũ mi, che khuất sự quỷ quyệt nơi đáy mắt. Anh vẫn còn quá nhẹ tay.
Cùng lúc đó, trò chơi ma sói cũng tiến hành được một nửa.
Trong phòng, nữ bọ cạp căm hận nhìn nữ người thú, nếu không phải cô ta kêu gọi bỏ phiếu cho mình thì hiện giờ mình vẫn còn ở trên sân rồi. Nghĩ đến việc cha sẽ tức giận, gương mặt xinh đẹp của nữ bọ cạp lóe lên tia sợ hãi.
Tuy nhiên ánh nhìn của nàng chẳng có tí ảnh hưởng nào tới nữ người thú Triều Dương.
Sau khi loại bỏ búp bê nữ gây uy hiếp nhất tới mình, Triều Dương thoải mái hơn nhiều. Bây giờ mà để lộ đuôi ra thì đuôi cô nàng đã đắc ý vung vẩy rồi. Cô nàng nhìn quanh, suy xét xem ai mới là phe tối.
Để không ảnh hưởng đến trải nghiệm của khán giả, ban tổ chức không báo trước ai là phe tối, chỉ có búp bê mới biết thân phận của mình là gì.
Ngay cả thợ chế tác bốc thăm thẻ cũng không rõ thân phận búp bê.
Bình luận trên kênh chat liên tục đổi mới, mọi người đều đang đoán ai trong số các búp bê là phe tối.
[Giờ đã biết nữ bọ cạp không phải phe tối rồi. Ngày đầu tiên búp bê phe tối không ra tay, các búp bê khác bỏ phiếu cho cô nàng làm cô nàng mất một mạng. Sử dụng quyền hồi sinh xong thì ngày tiếp theo đã bị phe tối chọn trúng, bị loại luôn.]
[Đệch, mới ván đầu đã loại luôn vợ tôi. Giỏi thật đấy, ghét nữ người thú thật sự. Con nhỏ này ghen tị với nhan sắc của vợ tôi, xúi giục các búp bê khác bầu vợ tôi!]
[Nói bậy gì đấy, rõ ràng nữ người thú nhà này đẹp hơn nhé. Trò này ai kém thì bị loại thôi, công bằng thế còn gì! Bé cưng nhà này chẳng thèm ghen tị nhá!]
[Huhu, bé cưng Li Bạch đáng thương quá, bé con cũng phải dùng quyền hồi sinh do bị búp bê phe tối giết một lần rồi.]
[Thế ai mới là phe tối, bây giờ còn mỗi vu cổ sư Tiêu Cổ, nữ người thú Triều Dương, Li Bạch với Dương Sử.]
[Lầu trên, loại Li Bạch đi. Tui thấy là một trong ba đứa kia thôi.]
[+1 Đúng là trẻ con không hợp mấy trò này mà. Tôi thấy nhóc con này sắp khóc luôn rồi, cưng ghê.]
Li Bạch chỉ còn một mạng lo lắng ngồi trên ghế. Cậu bé hết nhìn vu cổ sư lại nhìn nữ người thú, trông cực kỳ hoang mang, ngơ ngác. Cậu bé mím môi, giữa các búp bê trưởng thành lòi ra một nhóc con đáng yêu thế này lập tức khiến cư dân mạng đau lòng không thôi.
[Cầu xin búp bê phe tối đừng chọn Li Bạch mà! Xem nhóc ấy dễ thương và nhát gan thế kia. Chọn búp bê khác đi mà, cầu xin đó.]
[Dù tui thích vu cổ sư nhưng cũng yêu bé Li Bạch! Nhìn bé giới thiệu ngoan lắm luôn, đừng làm hại nhóc con mà huhuhu.]
Người xem gần như đều đồng tình rằng Li Bạch không phải là búp bê phe tối. Dù sao cậu bé cũng nhỏ tuổi nhất đám. Sau khi mất một mạng, đôi mắt màu hổ phách ầng ậc hơi nước, cậu bé mím môi cố nén nước mắt, ai mà nghi ngờ búp bê đáng yêu nhường này?
Đám búp bê không có cảm xúc thương tiếc gì đối với Li Bạch, trong mắt bọn chúng, búp bê không có thời kỳ trẻ con, Li Bạch làm ra bộ dạng này chỉ chứng minh rằng mình đần độn đến mức nào
“Lần này bỏ phiếu chọn ai?”
Vu cổ sư dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, làn da trắng trắng nõn chói mắt. Ánh mắt anh ta lướt qua nữ người thú, Li Bạch, rồi Dương Sử.
Nữ người thú và Dương Sử có khả năng cao là phe tối.
Tiêu Cổ nghĩ thầm, Li Bạch có ít khả năng nhất vì nếu cậu ta thật sự là phe tối thì quá mạo hiểm, chỉ cần ván tiếp theo họ bỏ phiếu loại Li Bạch thì trò chơi sẽ kết thúc ngay.
Anh ta quan sát Li Bạch đang bối rối nổi cả bong bóng mũi, kể cả nếu muốn thắng thì anh ta cũng không thể tự hủy hình tượng của mình như này.
Nữ người thú và Dương Sử có cùng suy nghĩ, hai người liếc nhau đầy cảnh giác.
Thích Triều nhíu mày nhìn bộ dáng luống cuống của Li Bạch, hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Thích Triều rất hiểu Li Bạch, kể cả khi gặp bất lợi lúc thi đấu, cậu bé cũng sẽ không biểu hiện yếu ớt như thế. Đứa bé này mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Hắn hơi lơ đễnh, nếu đúng như mình đoán thì trình độ diễn của Li Bạch quả thật không tồi.
Li Bạch không biết cha đang nghĩ gì. Cậu bé hết nghe lời vu cổ sư, rồi lại muốn bỏ phiếu theo lời nữ người thú. Thấy vẻ mặt mờ mịt, gió chiều nào theo chiều nấy của cậu bé, cư dân mạng vừa buồn cười vừa đau lòng.
Khuyên tai của Tiêu Cổ vang lên tiếng leng keng, anh ta nói với Li Bạch. “Cậu bỏ phiếu theo tôi đi, chắc chắn là nữ người thú.”
Triều Dương không ưa Thích Triều, đương nhiên cũng không có thiện cảm gì với Li Bạch nhưng cô nàng không thể để Tiêu Cổ kéo phiếu được. Triều Dương nâng cằm. “Nghe tôi, Tiêu Cổ chắc chắn có vấn đề.”
Li Bạch mím môi, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh sau mặt nạ nhìn sang Dương Sử tìm kiếm sự giúp đỡ.
[Tui nghĩ nữ người thú là phe tối.]
[+1. Lần sau đừng để Li Bạch chơi trò này nữa, đau lòng quá đi mất.]
[Cũng có khả năng là vu cổ sư đó.]
Kênh chat ồn ào phân tích. Khi thấy vu cổ sư bị loại, phải dùng quyền hồi sinh, sau đó lại bị phe tối giết chết, cư dân mạng đều đưa ra kết luận.
[Ừm, xem ra nữ người thú là phe tối.]
Giây tiếp theo, nữ người bị loại, song cư dân mạng thấy vậy vẫn rất bình tĩnh.
[Được rồi, có vẻ là Dương Sử.]
[Không ngờ bề ngoài Dương Sử nghiêm túc như vậy mà bên trong lại gian xảo thế này. Ha ha ha khoái à nha.]
[Hỏi nhỏ, sao không thể là Li Bạch?]
Lời này vừa nói ra lập tức bị nhiều người ầm ĩ tức giận mắng còn có tâm không thể? Li Bạch đã sợ đến vậy rồi sao mà là Li Bạch được.
Nói còn chưa xong, người dẫn chương trình đã công bố búp bê phe tối là Li Bạch.
Kênh chat:...
A, cái này...
Mọi người thấy Li Bạch hưng phấn nhảy cẫng lên, chạy quanh Thích Triều mấy vòng, cuối cùng được bậc thầy Thích bế vẫn hào hứng ưỡn ngực. Chẳng có tí nào gọi là tội nghiệp, đáng thương lúc chơi game.
Có nên nói cho cậu bé biết thi đấu còn chưa kết thúc không? Phe tối thắng nhưng cũng phải chờ người xem và ban giám khảo cho điểm mà.
Người xem cảm thấy sự thương xót của mình cho chó ăn hết rồi, song không biết tại sao khi nhìn ở góc độ của Li Bạch, thế mà lại có cảm giác cuốn hút kỳ lạ.
[Li Bạch là phe... tối?]
[Thì ra bé con không phải thỏ trắng huhu, nhưng mà nghĩ lại thì thấy Li Bạch đỉnh ghê.]
Bình luận đổi mới liên tục, người xem không những không cho Li Bạch điểm thấp, thậm chí còn có xu hướng cho điểm cao chót vót. Dù sao lúc xem thi đấu, bọn họ cũng chẳng ngờ mình bị búp bê lừa.
Ở bên khác, thợ chế tác trong hội trường và cả vu cổ sư, nữ người thú đều nhìn chằm chằm Li Bạch, hiển nhiên không thể tin được cậu nhóc ngốc này là búp bê phe tối.
“Biết thế con đã loại cậu ta ngay từ đầu.” Triều Dương có chút hối hận, tâm trạng tệ đi.
Kiều Thịnh một bên an ủi con gái mình, một bên nhìn sang Thích Triều, ông ta bình thản. “Không sao, biện pháp kiếm tiền có rất nhiều, không có cái này thì có cái khác.”
Triều Dương nhìn cha mình, không tình nguyện gật đầu.
Vu cổ sư dời mắt khỏi Li Bạch, anh ta áy náy nói với mẹ mình. “Xin lỗi mẹ, lẽ ra con nên cẩn thận hơn.”
Tuy vòng đấu này tổng hợp điểm của khán giả và giám khảo mới cho ra kết quả cuối cùng nhưng ai cũng biết quy tắc này chỉ đúng nếu phe sáng chiến thắng. Phe tối có duy nhất một người, nếu giành chiến thắng thì gần như là quán quân rồi, ai mà không yêu một búp bê có thể lấy một chọi bốn chứ.
“Không sao chúng ta có thể dùng thất bại lần này làm chiêu trò cho livestream tối nay, chắc chắn sẽ kiếm được không ít quà.” Tu Mai tính toán.
Tiêu Cổ nghe vậy lập tức gật đầu cười, khuyên tai vang lên tiếng leng keng. “Được ạ, tối nay con nhất định sẽ cố gắng!”
Thợ chế tác chế tạo Dương Sử cũng không tức giận, búp bê của mình có thể lọt vào nhóm toàn búp bê cấp S đã đủ chứng minh sự xuất sắc của y rồi.
So với những thợ chế tác kia, Triệu ngốc nghếch từ trước đến nay luôn được biết đến là người tốt bụng lại tỏ ra khó chịu. Song hắn ta rất nhanh đã điều chỉnh vẻ mặt mình, thậm chí còn đặc biệt chúc mừng Thích Triều.
Thích Triều lịch sự gật đầu với hắn ta. Hắn đặt Li Bạch xuống đất, thấy Li Bạch cười tít mắt liền không nhịn được giơ tay xoa đầu cậu bé.
Dù người xem đều nghĩ Li Bạch là kiểu “ngoài trắng trong đen” nhưng Thích Triều biết Li Bạch không phải vậy. Li Bạch vì muốn giúp hắn chiến thắng mới dốc hết sức lực. Nghĩ đến đây, Thích Triều mím môi, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Li Bạch.
Li Bạch ngẩn ra một lúc, cậu bé lập tức ôm eo ba ba, úp mặt vào bụng hắn, mãi không nói gì.
Thích Triều biết Li Bạch đang làm nũng, ánh mắt hắn dịu dàng, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nhóc con.
Kết quả nhanh chóng được công bố, hạng nhất là Li Bạch, hạng nhì là nữ người thú, và hạng ba là vu cổ sư. Lễ khai mạc được tổ chức long trọng nên lễ trao giải lần này cũng không kém phần hoành tráng.
Người xem trong phòng livestream đều nhộn nhịp bình luận bày tỏ cực kỳ mong đợi tiết mục trao giải.
Theo sắp xếp của ban tổ chức, lễ trao giải sẽ diễn ra sau ba ngày. Mặc dù chưa chính thức trao giải, nhưng Thích Triều nhận ra các nhân viên công tác tôn trọng mình hơn nhiều.
Những quán quân cuộc thi đều được coi là các ông lớn của giới búp bê Lam Tinh, không nhân viên nào muốn đắc tội với một bậc thầy chế tác tương lai cả.
Vòng thi kết thúc, Thích Triều gặp lại Thẩm Du Hi. Hai người đưa nhóm búp bê lên phi thuyền trước, chuẩn bị cùng nhau đi tìm người đứng đầu Hiệp hội để bàn chuyện Song Kính.
Đây là kế hoạch ban đầu họ đặt ra.
Thích Triều nhớ tới Song Kính, hắn mím môi, đôi mắt nâu đậm mang theo chút thận trọng.
Thẩm Du Hi đẩy xe lăn, anh nhìn biểu cảm của Thích Triều, không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt anh tối đi.
“Cha.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lưng Thẩm Du Hi cứng lại. Thích Triều nhận ra xe lăn dừng tại chỗ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một thiếu niên mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói đeo kính râm đứng ở đó, dường như sợ cha không nghe thấy, cậu ta vẫy vẫy tay và gọi lần nữa, âm cuối còn nghịch ngợm kéo dài ra.
“A Cốt tới gặp cha nè!”
Thích Triều thấy Li Bạch tự tin giới thiệu trên màn hình, hắn gật gù, đôi mắt nâu sẫm tràn ngập ý cười. Nhóc con nhà mình thật thông minh, những gì được dạy đều nhớ kỹ.
Nhận ra một vài thợ chế tác đang để ý mình, hắn cũng chẳng quan tâm. Thích Triều đặt cùi chỏ lên tay vịn xe lăn, chống cằm nhìn màn hình.
“Nhóc con nhà cậu rất đáng yêu.”
Giọng điệu yếu ớt của người đàn ông vang lên, Thích Triều quay đầu sang thấy Giáo sư Kiều đang ngồi xe lăn bên cạnh. Sắc mặt ông ta tái nhợt, dáng vẻ suy sụp tinh thần, giọng nói thẳng băng một đường. Ông ta vừa nói xong đã ho kịch liệt cứ như thể sắp ngỏm tới nơi.
Ho xong, Kiều Thịnh mỉm cười với Thích Triều, khuôn mặt trông rất mệt mỏi.
“Con anh cũng rất xinh đẹp.”
Thích Triều cười đáp, búp bê nữ người thú tên Triều Dương đúng là đẹp thật.
Ánh mắt Kiều Thịnh nhìn lướt qua camera, đôi mắt ẩn sau gọng kính vô cùng khó đoán. Không biết ông ta nghĩ gì mà nhếch môi.
Thích Triều thấy Kiều Thịnh đẩy xe lăn đến bên cạnh mình, hắn không để ý nữa, dời mắt tiếp tục nhìn lên màn hình.
So với sự bình thản của Thích Triều, hệ thống núp trong biển ý thức vẫn đầy bụng thắc mắc. Nó nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ, cứ có cảm giác quen quen. Chẳng lẽ đây là nhân vật quan trọng của thế giới này?
Hệ thống biết tương lai thế giới này bi thảm thế nào, nhưng vì thế giới bị phá hủy, nó không thu thập được nhiều manh mối hữu ích, lúc ấy xảy ra chuyện gì hệ thống cũng không rõ.
Nhìn người đàn ông mệt mỏi trước mặt, hệ thống lật lại các nhân vật quan trọng của thế giới, sau đó phát hiện người đàn ông tên Kiều Thịnh này là một trong những thành viên của nhóm nhân vật chính!
Khi thế giới đi đến bước đường cùng, nhóm nhân vật chính gần như bị tiêu diệt sạch, song ở thời điểm mạnh nhất, năm người từng được coi là chúa cứu thế của Lam Tinh.
Kiều Thịnh không mấy nổi bật trong nhóm đó, ông ta nửa tốt nửa xấu. Rõ ràng là thành viên trong nhóm nhân vật chính, lại rất quen thuộc với vai ác. Hệ thống kích động không thôi, mặc dù Kiều Thịnh không phải người tốt hoàn toàn nhưng ký chủ giao du với ông ta chắc chắn an toàn hơn ở chung với vai ác.
Hệ thống biết cuối cùng nhóm nhân vật chính cũng không thể thoát khỏi cái chết. Cơ mà nếu để ký chủ sống lâu hơn một chút chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ vậy, hệ thống thăm dò meo meo với ký chủ. [Ký chủ, Giáo sư Kiều hình như rất giỏi làm búp bê người thú, có phải ngài nên trao đổi với ông ấy, học hỏi lẫn nhau không?]
Thích Triều đang theo dõi màn hình lớn, đột nhiên nghe thấy hệ thống lên tiếng, hắn ngừng lại một chút, tự nhiên dựa vào lưng xe lăn. Mấy giây sau, Thích Triều đáp ừ một tiếng trong lòng, tiếp tục xem trận đấu, không có ý định hành động.
Hệ thống thắc mắc nhìn phản ứng của ký chủ, hoặc là nói, sau ngày nó nói chuyện với ký chủ, hệ thống phát hiện ký chủ có hơi là lạ.
Nhưng bảo lạ lạ ở chỗ nào thì nó cũng chẳng rõ.
Có hiệp nghị bảo mật, hệ thống không có cách nào nói rõ ràng. Nếu liên tục nhắc nhở không chừng sẽ khiến ký chủ nghi ngờ. Hệ thống im lặng một hồi, cuối cùng vẫn lủi mất.
Thích Triều đương nhiên không biết hệ thống nghĩ gì. Nếu là trước kia thì có thể hắn sẽ nói chuyện phiếm với Kiều Thịnh mấy câu. Nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng, có lẽ do chuyện Chương Nha và Vua Sói, cũng có thể do đang bị thương nên bây giờ hắn tạm thời chẳng muốn dính dáng đến Hiệp hội.
Kiều Thịnh uể oải ngồi trên xe lăn, rất nhanh đã nhận ra thái độ xa cách của Thích Triều đối với mình, song dường như ông ta cố ý không rời đi, tiếp tục ngồi bên cạnh hắn.
Bởi vì vòng thi này chủ yếu là cuộc so tài giữa các búp bê, phòng chờ cũng được phát sóng trực tiếp nhưng không mở micro. Trong mắt những người khác, quan hệ của Thích Triều và Kiều Thịnh tương đối tốt.
[Hai bậc thầy tui thích xuất hiện chung khung hình, huhu, hạnh phúc quá.]
[Kỳ lạ ghê. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kiều lão thú sợ xã hội đi bắt chuyện với người khác đấy! Hahaha.]
Thẩm Du Hi trên khán đài nhìn Thích Triều và Kiều Thịnh ngồi kế nhau, anh rũ mi, che khuất sự quỷ quyệt nơi đáy mắt. Anh vẫn còn quá nhẹ tay.
Cùng lúc đó, trò chơi ma sói cũng tiến hành được một nửa.
Trong phòng, nữ bọ cạp căm hận nhìn nữ người thú, nếu không phải cô ta kêu gọi bỏ phiếu cho mình thì hiện giờ mình vẫn còn ở trên sân rồi. Nghĩ đến việc cha sẽ tức giận, gương mặt xinh đẹp của nữ bọ cạp lóe lên tia sợ hãi.
Tuy nhiên ánh nhìn của nàng chẳng có tí ảnh hưởng nào tới nữ người thú Triều Dương.
Sau khi loại bỏ búp bê nữ gây uy hiếp nhất tới mình, Triều Dương thoải mái hơn nhiều. Bây giờ mà để lộ đuôi ra thì đuôi cô nàng đã đắc ý vung vẩy rồi. Cô nàng nhìn quanh, suy xét xem ai mới là phe tối.
Để không ảnh hưởng đến trải nghiệm của khán giả, ban tổ chức không báo trước ai là phe tối, chỉ có búp bê mới biết thân phận của mình là gì.
Ngay cả thợ chế tác bốc thăm thẻ cũng không rõ thân phận búp bê.
Bình luận trên kênh chat liên tục đổi mới, mọi người đều đang đoán ai trong số các búp bê là phe tối.
[Giờ đã biết nữ bọ cạp không phải phe tối rồi. Ngày đầu tiên búp bê phe tối không ra tay, các búp bê khác bỏ phiếu cho cô nàng làm cô nàng mất một mạng. Sử dụng quyền hồi sinh xong thì ngày tiếp theo đã bị phe tối chọn trúng, bị loại luôn.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Đệch, mới ván đầu đã loại luôn vợ tôi. Giỏi thật đấy, ghét nữ người thú thật sự. Con nhỏ này ghen tị với nhan sắc của vợ tôi, xúi giục các búp bê khác bầu vợ tôi!]
[Nói bậy gì đấy, rõ ràng nữ người thú nhà này đẹp hơn nhé. Trò này ai kém thì bị loại thôi, công bằng thế còn gì! Bé cưng nhà này chẳng thèm ghen tị nhá!]
[Huhu, bé cưng Li Bạch đáng thương quá, bé con cũng phải dùng quyền hồi sinh do bị búp bê phe tối giết một lần rồi.]
[Thế ai mới là phe tối, bây giờ còn mỗi vu cổ sư Tiêu Cổ, nữ người thú Triều Dương, Li Bạch với Dương Sử.]
[Lầu trên, loại Li Bạch đi. Tui thấy là một trong ba đứa kia thôi.]
[+1 Đúng là trẻ con không hợp mấy trò này mà. Tôi thấy nhóc con này sắp khóc luôn rồi, cưng ghê.]
Li Bạch chỉ còn một mạng lo lắng ngồi trên ghế. Cậu bé hết nhìn vu cổ sư lại nhìn nữ người thú, trông cực kỳ hoang mang, ngơ ngác. Cậu bé mím môi, giữa các búp bê trưởng thành lòi ra một nhóc con đáng yêu thế này lập tức khiến cư dân mạng đau lòng không thôi.
[Cầu xin búp bê phe tối đừng chọn Li Bạch mà! Xem nhóc ấy dễ thương và nhát gan thế kia. Chọn búp bê khác đi mà, cầu xin đó.]
[Dù tui thích vu cổ sư nhưng cũng yêu bé Li Bạch! Nhìn bé giới thiệu ngoan lắm luôn, đừng làm hại nhóc con mà huhuhu.]
Người xem gần như đều đồng tình rằng Li Bạch không phải là búp bê phe tối. Dù sao cậu bé cũng nhỏ tuổi nhất đám. Sau khi mất một mạng, đôi mắt màu hổ phách ầng ậc hơi nước, cậu bé mím môi cố nén nước mắt, ai mà nghi ngờ búp bê đáng yêu nhường này?
Đám búp bê không có cảm xúc thương tiếc gì đối với Li Bạch, trong mắt bọn chúng, búp bê không có thời kỳ trẻ con, Li Bạch làm ra bộ dạng này chỉ chứng minh rằng mình đần độn đến mức nào
“Lần này bỏ phiếu chọn ai?”
Vu cổ sư dựa lưng vào ghế, đôi chân dài vắt chéo, làn da trắng trắng nõn chói mắt. Ánh mắt anh ta lướt qua nữ người thú, Li Bạch, rồi Dương Sử.
Nữ người thú và Dương Sử có khả năng cao là phe tối.
Tiêu Cổ nghĩ thầm, Li Bạch có ít khả năng nhất vì nếu cậu ta thật sự là phe tối thì quá mạo hiểm, chỉ cần ván tiếp theo họ bỏ phiếu loại Li Bạch thì trò chơi sẽ kết thúc ngay.
Anh ta quan sát Li Bạch đang bối rối nổi cả bong bóng mũi, kể cả nếu muốn thắng thì anh ta cũng không thể tự hủy hình tượng của mình như này.
Nữ người thú và Dương Sử có cùng suy nghĩ, hai người liếc nhau đầy cảnh giác.
Thích Triều nhíu mày nhìn bộ dáng luống cuống của Li Bạch, hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Thích Triều rất hiểu Li Bạch, kể cả khi gặp bất lợi lúc thi đấu, cậu bé cũng sẽ không biểu hiện yếu ớt như thế. Đứa bé này mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Hắn hơi lơ đễnh, nếu đúng như mình đoán thì trình độ diễn của Li Bạch quả thật không tồi.
Li Bạch không biết cha đang nghĩ gì. Cậu bé hết nghe lời vu cổ sư, rồi lại muốn bỏ phiếu theo lời nữ người thú. Thấy vẻ mặt mờ mịt, gió chiều nào theo chiều nấy của cậu bé, cư dân mạng vừa buồn cười vừa đau lòng.
Khuyên tai của Tiêu Cổ vang lên tiếng leng keng, anh ta nói với Li Bạch. “Cậu bỏ phiếu theo tôi đi, chắc chắn là nữ người thú.”
Triều Dương không ưa Thích Triều, đương nhiên cũng không có thiện cảm gì với Li Bạch nhưng cô nàng không thể để Tiêu Cổ kéo phiếu được. Triều Dương nâng cằm. “Nghe tôi, Tiêu Cổ chắc chắn có vấn đề.”
Li Bạch mím môi, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh sau mặt nạ nhìn sang Dương Sử tìm kiếm sự giúp đỡ.
[Tui nghĩ nữ người thú là phe tối.]
[+1. Lần sau đừng để Li Bạch chơi trò này nữa, đau lòng quá đi mất.]
[Cũng có khả năng là vu cổ sư đó.]
Kênh chat ồn ào phân tích. Khi thấy vu cổ sư bị loại, phải dùng quyền hồi sinh, sau đó lại bị phe tối giết chết, cư dân mạng đều đưa ra kết luận.
[Ừm, xem ra nữ người thú là phe tối.]
Giây tiếp theo, nữ người bị loại, song cư dân mạng thấy vậy vẫn rất bình tĩnh.
[Được rồi, có vẻ là Dương Sử.]
[Không ngờ bề ngoài Dương Sử nghiêm túc như vậy mà bên trong lại gian xảo thế này. Ha ha ha khoái à nha.]
[Hỏi nhỏ, sao không thể là Li Bạch?]
Lời này vừa nói ra lập tức bị nhiều người ầm ĩ tức giận mắng còn có tâm không thể? Li Bạch đã sợ đến vậy rồi sao mà là Li Bạch được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói còn chưa xong, người dẫn chương trình đã công bố búp bê phe tối là Li Bạch.
Kênh chat:...
A, cái này...
Mọi người thấy Li Bạch hưng phấn nhảy cẫng lên, chạy quanh Thích Triều mấy vòng, cuối cùng được bậc thầy Thích bế vẫn hào hứng ưỡn ngực. Chẳng có tí nào gọi là tội nghiệp, đáng thương lúc chơi game.
Có nên nói cho cậu bé biết thi đấu còn chưa kết thúc không? Phe tối thắng nhưng cũng phải chờ người xem và ban giám khảo cho điểm mà.
Người xem cảm thấy sự thương xót của mình cho chó ăn hết rồi, song không biết tại sao khi nhìn ở góc độ của Li Bạch, thế mà lại có cảm giác cuốn hút kỳ lạ.
[Li Bạch là phe... tối?]
[Thì ra bé con không phải thỏ trắng huhu, nhưng mà nghĩ lại thì thấy Li Bạch đỉnh ghê.]
Bình luận đổi mới liên tục, người xem không những không cho Li Bạch điểm thấp, thậm chí còn có xu hướng cho điểm cao chót vót. Dù sao lúc xem thi đấu, bọn họ cũng chẳng ngờ mình bị búp bê lừa.
Ở bên khác, thợ chế tác trong hội trường và cả vu cổ sư, nữ người thú đều nhìn chằm chằm Li Bạch, hiển nhiên không thể tin được cậu nhóc ngốc này là búp bê phe tối.
“Biết thế con đã loại cậu ta ngay từ đầu.” Triều Dương có chút hối hận, tâm trạng tệ đi.
Kiều Thịnh một bên an ủi con gái mình, một bên nhìn sang Thích Triều, ông ta bình thản. “Không sao, biện pháp kiếm tiền có rất nhiều, không có cái này thì có cái khác.”
Triều Dương nhìn cha mình, không tình nguyện gật đầu.
Vu cổ sư dời mắt khỏi Li Bạch, anh ta áy náy nói với mẹ mình. “Xin lỗi mẹ, lẽ ra con nên cẩn thận hơn.”
Tuy vòng đấu này tổng hợp điểm của khán giả và giám khảo mới cho ra kết quả cuối cùng nhưng ai cũng biết quy tắc này chỉ đúng nếu phe sáng chiến thắng. Phe tối có duy nhất một người, nếu giành chiến thắng thì gần như là quán quân rồi, ai mà không yêu một búp bê có thể lấy một chọi bốn chứ.
“Không sao chúng ta có thể dùng thất bại lần này làm chiêu trò cho livestream tối nay, chắc chắn sẽ kiếm được không ít quà.” Tu Mai tính toán.
Tiêu Cổ nghe vậy lập tức gật đầu cười, khuyên tai vang lên tiếng leng keng. “Được ạ, tối nay con nhất định sẽ cố gắng!”
Thợ chế tác chế tạo Dương Sử cũng không tức giận, búp bê của mình có thể lọt vào nhóm toàn búp bê cấp S đã đủ chứng minh sự xuất sắc của y rồi.
So với những thợ chế tác kia, Triệu ngốc nghếch từ trước đến nay luôn được biết đến là người tốt bụng lại tỏ ra khó chịu. Song hắn ta rất nhanh đã điều chỉnh vẻ mặt mình, thậm chí còn đặc biệt chúc mừng Thích Triều.
Thích Triều lịch sự gật đầu với hắn ta. Hắn đặt Li Bạch xuống đất, thấy Li Bạch cười tít mắt liền không nhịn được giơ tay xoa đầu cậu bé.
Dù người xem đều nghĩ Li Bạch là kiểu “ngoài trắng trong đen” nhưng Thích Triều biết Li Bạch không phải vậy. Li Bạch vì muốn giúp hắn chiến thắng mới dốc hết sức lực. Nghĩ đến đây, Thích Triều mím môi, nghiêm túc nói lời cảm ơn với Li Bạch.
Li Bạch ngẩn ra một lúc, cậu bé lập tức ôm eo ba ba, úp mặt vào bụng hắn, mãi không nói gì.
Thích Triều biết Li Bạch đang làm nũng, ánh mắt hắn dịu dàng, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nhóc con.
Kết quả nhanh chóng được công bố, hạng nhất là Li Bạch, hạng nhì là nữ người thú, và hạng ba là vu cổ sư. Lễ khai mạc được tổ chức long trọng nên lễ trao giải lần này cũng không kém phần hoành tráng.
Người xem trong phòng livestream đều nhộn nhịp bình luận bày tỏ cực kỳ mong đợi tiết mục trao giải.
Theo sắp xếp của ban tổ chức, lễ trao giải sẽ diễn ra sau ba ngày. Mặc dù chưa chính thức trao giải, nhưng Thích Triều nhận ra các nhân viên công tác tôn trọng mình hơn nhiều.
Những quán quân cuộc thi đều được coi là các ông lớn của giới búp bê Lam Tinh, không nhân viên nào muốn đắc tội với một bậc thầy chế tác tương lai cả.
Vòng thi kết thúc, Thích Triều gặp lại Thẩm Du Hi. Hai người đưa nhóm búp bê lên phi thuyền trước, chuẩn bị cùng nhau đi tìm người đứng đầu Hiệp hội để bàn chuyện Song Kính.
Đây là kế hoạch ban đầu họ đặt ra.
Thích Triều nhớ tới Song Kính, hắn mím môi, đôi mắt nâu đậm mang theo chút thận trọng.
Thẩm Du Hi đẩy xe lăn, anh nhìn biểu cảm của Thích Triều, không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt anh tối đi.
“Cha.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lưng Thẩm Du Hi cứng lại. Thích Triều nhận ra xe lăn dừng tại chỗ, hắn nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một thiếu niên mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói đeo kính râm đứng ở đó, dường như sợ cha không nghe thấy, cậu ta vẫy vẫy tay và gọi lần nữa, âm cuối còn nghịch ngợm kéo dài ra.
“A Cốt tới gặp cha nè!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro