A Cốt: Thật thú...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Hệ thống im lặng một lúc, bình tĩnh nói. [Không có, tôi không lừa ký chủ mà.]
“Thế sao mi cứ liên tục nói bóng nói gió muốn ta tiếp cận Kiều Thịnh thế?”
Thích Triều không tha cho hệ thống, trực tiếp chỉ ra điểm kỳ lạ.
Hệ thống rúc trong biển ý thức run lẩy bẩy, sớm biết vậy đã không nóng nảy thúc giục ký chủ đi làm quen với nhóm nhân vật chính rồi, nó còn tự hại mình nữa chứ. Hệ thống không thể làm lộ sự tồn tại của hiệp nghị bảo mật được, nó cố tỏ ra nghiêm túc nói. [Bởi vì mục tiêu của ký chủ là trở thành thợ chế tác cấp đại sư, kết bạn với những thợ chế tác xuất sắc thì mọi người có thể học hỏi lẫn nhau.]
Lời này có vẻ hợp lý nhưng Thích Triều lại cảm thấy có gì sai sai. Hắn có cảm giác mấy lời hệ thống nói luôn hướng đến Kiều Thịnh chứ chẳng liên quan đến cái gì mà thợ chế tác xuất sắc.
Nhận ra ký chủ vẫn im lặng, hệ thống lo nếu nó còn ở lại sẽ lỡ mồm làm lộ chuyện, lập tức tạm biệt. [Xin lỗi, ký chủ bên kia lại khóc lóc, tôi phải sang đó xem có chuyện gì.]
“Ừm.”
Thích Triều không có ý kiến, vốn dĩ hắn chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi, nhưng phản ứng của hệ thống lại giống như đang giấu diếm điều gì. Hắn kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra tự nhiên.
Nếu hệ thống biết hành động rời đi của mình trong mắt Thích Triều là đang chột dạ thì e rằng sẽ khóc mất.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, nước thuốc ngấm vào vết thương có chút ngứa ngáy. Thích Triều không nghĩ nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm sau Thích Triều dậy từ rất sớm, có lẽ do tác dụng của thuốc nên hắn cảm thấy khỏe hơn nhiều, bắt đầu chuẩn bị xuống tầng làm bữa sáng.
Ban đầu hắn còn cho rằng mình dậy sớm nhất, ai ngờ vừa xuống phòng khách đã thấy Mạc Tư và A Cốt ngồi trên ghế sofa.
Hai nhóc con, một đứa đang chải tóc cho búp bê vải, một đứa đang tự chải đầu cho mình, xem chừng là tỉnh từ lâu rồi.
Nghe thấy tiếng động ở cầu thang, hai búp bê đều quay đầu qua.
Trước giờ Mạc Tư luôn kiệm lời. Cậu nhìn Thích Triều rồi gật đầu, xem như lời chào hỏi.
A Cốt thì hào hứng quan sát Thích Triều, như thể tìm được chuyện gì hay ho. A Cốt vẫy vẫy chiếc lược trong tay, thích thú mở lời. “Chú dậy rồi ạ?”
Thích Triều chào hỏi từng đứa, hắn mỉm cười. “Hai con dậy sớm ghê.”
“Đúng ạ, ngày nào con cũng dậy rất sớm.”
A Cốt cong cong mắt, để lộ ra hàm răng trắng bóc. “Anh cả thích con lắm. Anh thấy con dậy sớm quá, sợ con cô đơn nên đặc biệt xuống phòng khách với con á.”
Mạc Tư nghe vậy, con mắt đen âm u nhìn A Cốt. Nếu không phải vì giám sát A Cốt, không để cậu ta làm chuyện xấu thì cậu đã không cần dậy sớm thế này.
Thích Triều không biết nguyên nhân sâu xa bên trong, hắn chẳng nghi ngờ gì, tin tưởng lời A Cốt, cười nói. “Ừm, Mạc Tư là anh cả tốt, rất dịu dàng.”
Dứt lời, Thích Triều phát hiện hai búp bê đối diện đều ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, như thể hắn đã nói điều gì kỳ lạ lắm. Thích Triều ngẫm lại, xác nhận mình không có vấn đề gì liền dò hỏi. “Chú nói gì sai sao?”
Mạc Tư mím môi không lên tiếng, A Cốt ở bên cạnh cười tít mắt. “Không có ạ, chú không nói sai gì cả.”
Thích Triều mỉm cười, đang định nói gì đó thì chú ý tới độ dài tóc A Cốt.
Ban đầu tóc của A Cốt hẳn là dài đến eo, sao giờ lại ngắn đi một đoạn rồi? Thích Triều thắc mắc hỏi.
Sống lưng Mạc Tư cứng đờ, cậu nhìn chằm chằm A Cốt, sợ cậu ta nói điều không nên nói. A Cốt phát hiện ra ánh mắt của anh trai, đôi mắt ánh lên sự hứng thú xấu xa.
Nếu nói sự thật cho Thích Triều thì chắc sẽ thú vị lắm đây.
A Cốt cười rạng rỡ. “Do A Cốt thấy tóc dài quá nên cắt đó.”
Cậu ta không thể làm lộ chuyện này.
Vì cha nhất định sẽ nổi giận.
A Cốt mất mát nghĩ, mình đúng là đứa con trai ngoan ngoãn của cha, đứa em đáng yêu của anh trai mà.
Thích Triều nhìn nụ cười trên mặt A Cốt, chẳng mảy may nghi ngờ. Hắn cười đùa mấy câu rồi vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Vì có thêm búp bê mới tới, lần này Thích Triều cần chuẩn bị bốn phần đá năng lượng cao cấp. Lúc chờ cháo nấu xong, Thích Triều cúi đầu điêu khắc hoa văn cho từng viên đá.
Khi A Cốt vào bếp, Thích Triều đã khắc xong ba phần đá năng lượng. Đây là lần đầu tiên A Cốt thấy người rảnh rỗi đến mức đi khắc mấy thứ hoa hòe hoa sói này.
Người đàn ông này thật thú vị.
A Cốt cười tủm tỉm nghĩ thầm.
Sau khi Thích Triều khắc xong tất cả đá năng lượng, hắn nhận ra hai búp bê đang đứng bên cạnh, cười nói. “Đợi cháo chín thì chúng ta có thể ăn sáng rồi.”
“Dạ vâng.”
Đôi mắt xanh biếc của A Cốt cong cong, ánh mắt ranh mãnh, chẳng biết lại nghĩ ra trò quỷ gì.
Mạc Tư nhìn biểu cảm của cậu ta, ngón tay siết chặt búp bê trong lòng, con mắt đen sâu thẳm. Cậu mà phát hiện A Cốt đang âm mưu làm chuyện xấu thì nhất định sẽ không nương tay.
“Chú ơi, con có thể xem trái tim của Song Kính không?” A Cốt nhận ra sự cảnh cáo của Mạc Tư, không thèm sợ mà đi tới bên cạnh Thích Triều. “Con muốn xem thử ạ.”
A Cốt tranh thủ tìm Thích Triều lúc cha không ở đây. Cậu ta rất tò mò về trái tim của hai búp bê dị dạng kia.
Dù bên cạnh có tên gián điệp đáng ghét nhưng để có thể thấy trái tim búp bê thì A Cốt có thể chịu đựng tất cả.
“Trái tim Song Kính?”
Thích Triều nhớ hôm qua A Cốt có nói muốn xem nhưng mà bị anh Thẩm từ chối.
Trái tim búp bê sau khi mất năng lượng cũng chỉ là hai viên pha lê bình thường.
Thích Triều không từ chối, sau khi tắt bếp liền dẫn hai búp bê lên tầng.
A Cốt phấn khích theo đuôi Thích Triều, ngân nga một điệu nhạc, thỉnh thoảng lại quay qua cười với người đang tràn ngập sát ý đằng sau, cực kỳ ngứa đòn.
“Đây là trái tim của Song Kính.”
Vào phòng, Thích Triều mở hộp ra, nhìn thoáng qua hai viên pha lê đỏ xám xịt, trong lòng hơi trầm xuống, song vẻ mặt lại thản nhiên, cố tỏ ra nhẹ nhàng mỉm cười. “Các con xem một lát đi rồi chú đóng hộp.”
“Vâng.”
A Cốt véo von đáp, cậu ta nhìn viên pha lê, đôi mắt lóe lên, quả nhiên là vậy.
Búp bê dị dạng có tuổi thọ ngắn, đến cuối đời, cơ thể không thể vận chuyển năng lượng sẽ bị hỏng, trái tim cũng sẽ xuất hiện vết nứt.
Nhưng hai trái tim này không có, màu sắc lại rất tối, tựa như năng lượng bên trong đã bị hút sạch.
Chắc cha nhận ra rồi.
A Cốt suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu cười với Thích Triều: “Con xem xong rồi, chú có thể đóng hộp rồi ạ.” Vẻ mặt hệt như một đứa trẻ được thỏa mãn sự tò mò của mình.
Thích Triều ừ một tiếng, cúi đầu nhìn trái tim. Bỗng hắn nghĩ đến điều gì, hơi mím môi đóng hộp lại, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện hai búp bê đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
“Sao thế?”
Thích Triều hỏi.
“Không có gì ạ.” A Cốt tủm tỉm, Mạc Tư liếc A Cốt, do dự một lúc rồi cũng gật đầu theo.
Thích Triều thấy thái độ của hai búp bê là lạ, song hắn cũng không nghĩ nhiều, dẫn mấy đứa nhỏ ra khỏi phòng.
Mạc Tư nhìn bóng lưng của Thích Triều tiến vào bếp, quay sang nhìn A Cốt, giọng khàn khàn. “Cậu thấy rồi?”
Khi Thích Triều chuẩn bị đóng hộp, sức mạnh tinh thần màu xanh bay ra từ cơ thể hắn, từ từ tan vào hai viên pha lê xám xịt.
Cảnh tượng quả thật có hơi kỳ quái, tạm thời không nhắc đến việc tại sao sức mạnh tinh thần của Thích Triều thỉnh thoảng lại bay ra, điều khiến bọn họ thắc mắc nhất hiện giờ là sức mạnh của mỗi thợ chế tác sẽ khác nhau, hai người không thể cùng đánh thức một viên mẫu thạch.
Nói đơn giản, sức mạnh tinh thần không thể dung hợp với nhau.
Đây cũng là lý do khi Lan Lạc bị thương, Thích Triều phải tìm Tiến sĩ chữa trị chứ không tự mình làm.
Dù hai viên mẫu thạch đã mất năng lượng, nhưng điều này không có nghĩa là thợ chế tác khác có thể truyền sức mạnh tinh thần vào. Thế nhưng bọn chúng lại tiếp nhận sức mạnh tinh thần của Thích Triều.
“Thấy rồi.”
A Cốt càng cảm thấy hứng thú, tại sao con người này lại ẩn chứa nhiều thứ hay ho đến vậy?
Sức mạnh tinh thần của Thích Triều có thể truyền vào trái tim Song Kính, liệu có phải hắn có thể chữa trị cho các búp bê mà không cần kiêng dè sức mạnh tinh thần của thợ chế tác khác?
Thật thú vị.
A Cốt có hơi muốn túm một búp bê trong sân huấn luyện ra để Thích Triều thử một chút.
Mạc Tư nhận ra sự thích thú trong mắt A Cốt, cậu không quan tâm, quay người lên tầng.
“Anh định nói cho cha à?”
A Cốt bĩu môi, khó khăn lắm mới có bí mật lại phải báo với cha. Chán quá đi mất.
Mạc Tư quay đầu, con mắt đen âm u nhìn chằm chằm A Cốt, sau vài giây, cậu không nói gì mà rời đi.
Nhất định phải nói cho cha.
Mạc Tư nghĩ, năng lực của Thích Triều rất quan trọng.
Hệ thống im lặng một lúc, bình tĩnh nói. [Không có, tôi không lừa ký chủ mà.]
“Thế sao mi cứ liên tục nói bóng nói gió muốn ta tiếp cận Kiều Thịnh thế?”
Thích Triều không tha cho hệ thống, trực tiếp chỉ ra điểm kỳ lạ.
Hệ thống rúc trong biển ý thức run lẩy bẩy, sớm biết vậy đã không nóng nảy thúc giục ký chủ đi làm quen với nhóm nhân vật chính rồi, nó còn tự hại mình nữa chứ. Hệ thống không thể làm lộ sự tồn tại của hiệp nghị bảo mật được, nó cố tỏ ra nghiêm túc nói. [Bởi vì mục tiêu của ký chủ là trở thành thợ chế tác cấp đại sư, kết bạn với những thợ chế tác xuất sắc thì mọi người có thể học hỏi lẫn nhau.]
Lời này có vẻ hợp lý nhưng Thích Triều lại cảm thấy có gì sai sai. Hắn có cảm giác mấy lời hệ thống nói luôn hướng đến Kiều Thịnh chứ chẳng liên quan đến cái gì mà thợ chế tác xuất sắc.
Nhận ra ký chủ vẫn im lặng, hệ thống lo nếu nó còn ở lại sẽ lỡ mồm làm lộ chuyện, lập tức tạm biệt. [Xin lỗi, ký chủ bên kia lại khóc lóc, tôi phải sang đó xem có chuyện gì.]
“Ừm.”
Thích Triều không có ý kiến, vốn dĩ hắn chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi, nhưng phản ứng của hệ thống lại giống như đang giấu diếm điều gì. Hắn kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, bề ngoài vẫn tỏ ra tự nhiên.
Nếu hệ thống biết hành động rời đi của mình trong mắt Thích Triều là đang chột dạ thì e rằng sẽ khóc mất.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, nước thuốc ngấm vào vết thương có chút ngứa ngáy. Thích Triều không nghĩ nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm sau Thích Triều dậy từ rất sớm, có lẽ do tác dụng của thuốc nên hắn cảm thấy khỏe hơn nhiều, bắt đầu chuẩn bị xuống tầng làm bữa sáng.
Ban đầu hắn còn cho rằng mình dậy sớm nhất, ai ngờ vừa xuống phòng khách đã thấy Mạc Tư và A Cốt ngồi trên ghế sofa.
Hai nhóc con, một đứa đang chải tóc cho búp bê vải, một đứa đang tự chải đầu cho mình, xem chừng là tỉnh từ lâu rồi.
Nghe thấy tiếng động ở cầu thang, hai búp bê đều quay đầu qua.
Trước giờ Mạc Tư luôn kiệm lời. Cậu nhìn Thích Triều rồi gật đầu, xem như lời chào hỏi.
A Cốt thì hào hứng quan sát Thích Triều, như thể tìm được chuyện gì hay ho. A Cốt vẫy vẫy chiếc lược trong tay, thích thú mở lời. “Chú dậy rồi ạ?”
Thích Triều chào hỏi từng đứa, hắn mỉm cười. “Hai con dậy sớm ghê.”
“Đúng ạ, ngày nào con cũng dậy rất sớm.”
A Cốt cong cong mắt, để lộ ra hàm răng trắng bóc. “Anh cả thích con lắm. Anh thấy con dậy sớm quá, sợ con cô đơn nên đặc biệt xuống phòng khách với con á.”
Mạc Tư nghe vậy, con mắt đen âm u nhìn A Cốt. Nếu không phải vì giám sát A Cốt, không để cậu ta làm chuyện xấu thì cậu đã không cần dậy sớm thế này.
Thích Triều không biết nguyên nhân sâu xa bên trong, hắn chẳng nghi ngờ gì, tin tưởng lời A Cốt, cười nói. “Ừm, Mạc Tư là anh cả tốt, rất dịu dàng.”
Dứt lời, Thích Triều phát hiện hai búp bê đối diện đều ngẩng đầu nhìn mình chằm chằm, như thể hắn đã nói điều gì kỳ lạ lắm. Thích Triều ngẫm lại, xác nhận mình không có vấn đề gì liền dò hỏi. “Chú nói gì sai sao?”
Mạc Tư mím môi không lên tiếng, A Cốt ở bên cạnh cười tít mắt. “Không có ạ, chú không nói sai gì cả.”
Thích Triều mỉm cười, đang định nói gì đó thì chú ý tới độ dài tóc A Cốt.
Ban đầu tóc của A Cốt hẳn là dài đến eo, sao giờ lại ngắn đi một đoạn rồi? Thích Triều thắc mắc hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sống lưng Mạc Tư cứng đờ, cậu nhìn chằm chằm A Cốt, sợ cậu ta nói điều không nên nói. A Cốt phát hiện ra ánh mắt của anh trai, đôi mắt ánh lên sự hứng thú xấu xa.
Nếu nói sự thật cho Thích Triều thì chắc sẽ thú vị lắm đây.
A Cốt cười rạng rỡ. “Do A Cốt thấy tóc dài quá nên cắt đó.”
Cậu ta không thể làm lộ chuyện này.
Vì cha nhất định sẽ nổi giận.
A Cốt mất mát nghĩ, mình đúng là đứa con trai ngoan ngoãn của cha, đứa em đáng yêu của anh trai mà.
Thích Triều nhìn nụ cười trên mặt A Cốt, chẳng mảy may nghi ngờ. Hắn cười đùa mấy câu rồi vào bếp chuẩn bị làm bữa sáng.
Vì có thêm búp bê mới tới, lần này Thích Triều cần chuẩn bị bốn phần đá năng lượng cao cấp. Lúc chờ cháo nấu xong, Thích Triều cúi đầu điêu khắc hoa văn cho từng viên đá.
Khi A Cốt vào bếp, Thích Triều đã khắc xong ba phần đá năng lượng. Đây là lần đầu tiên A Cốt thấy người rảnh rỗi đến mức đi khắc mấy thứ hoa hòe hoa sói này.
Người đàn ông này thật thú vị.
A Cốt cười tủm tỉm nghĩ thầm.
Sau khi Thích Triều khắc xong tất cả đá năng lượng, hắn nhận ra hai búp bê đang đứng bên cạnh, cười nói. “Đợi cháo chín thì chúng ta có thể ăn sáng rồi.”
“Dạ vâng.”
Đôi mắt xanh biếc của A Cốt cong cong, ánh mắt ranh mãnh, chẳng biết lại nghĩ ra trò quỷ gì.
Mạc Tư nhìn biểu cảm của cậu ta, ngón tay siết chặt búp bê trong lòng, con mắt đen sâu thẳm. Cậu mà phát hiện A Cốt đang âm mưu làm chuyện xấu thì nhất định sẽ không nương tay.
“Chú ơi, con có thể xem trái tim của Song Kính không?” A Cốt nhận ra sự cảnh cáo của Mạc Tư, không thèm sợ mà đi tới bên cạnh Thích Triều. “Con muốn xem thử ạ.”
A Cốt tranh thủ tìm Thích Triều lúc cha không ở đây. Cậu ta rất tò mò về trái tim của hai búp bê dị dạng kia.
Dù bên cạnh có tên gián điệp đáng ghét nhưng để có thể thấy trái tim búp bê thì A Cốt có thể chịu đựng tất cả.
“Trái tim Song Kính?”
Thích Triều nhớ hôm qua A Cốt có nói muốn xem nhưng mà bị anh Thẩm từ chối.
Trái tim búp bê sau khi mất năng lượng cũng chỉ là hai viên pha lê bình thường.
Thích Triều không từ chối, sau khi tắt bếp liền dẫn hai búp bê lên tầng.
A Cốt phấn khích theo đuôi Thích Triều, ngân nga một điệu nhạc, thỉnh thoảng lại quay qua cười với người đang tràn ngập sát ý đằng sau, cực kỳ ngứa đòn.
“Đây là trái tim của Song Kính.”
Vào phòng, Thích Triều mở hộp ra, nhìn thoáng qua hai viên pha lê đỏ xám xịt, trong lòng hơi trầm xuống, song vẻ mặt lại thản nhiên, cố tỏ ra nhẹ nhàng mỉm cười. “Các con xem một lát đi rồi chú đóng hộp.”
“Vâng.”
A Cốt véo von đáp, cậu ta nhìn viên pha lê, đôi mắt lóe lên, quả nhiên là vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Búp bê dị dạng có tuổi thọ ngắn, đến cuối đời, cơ thể không thể vận chuyển năng lượng sẽ bị hỏng, trái tim cũng sẽ xuất hiện vết nứt.
Nhưng hai trái tim này không có, màu sắc lại rất tối, tựa như năng lượng bên trong đã bị hút sạch.
Chắc cha nhận ra rồi.
A Cốt suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu cười với Thích Triều: “Con xem xong rồi, chú có thể đóng hộp rồi ạ.” Vẻ mặt hệt như một đứa trẻ được thỏa mãn sự tò mò của mình.
Thích Triều ừ một tiếng, cúi đầu nhìn trái tim. Bỗng hắn nghĩ đến điều gì, hơi mím môi đóng hộp lại, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện hai búp bê đều đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
“Sao thế?”
Thích Triều hỏi.
“Không có gì ạ.” A Cốt tủm tỉm, Mạc Tư liếc A Cốt, do dự một lúc rồi cũng gật đầu theo.
Thích Triều thấy thái độ của hai búp bê là lạ, song hắn cũng không nghĩ nhiều, dẫn mấy đứa nhỏ ra khỏi phòng.
Mạc Tư nhìn bóng lưng của Thích Triều tiến vào bếp, quay sang nhìn A Cốt, giọng khàn khàn. “Cậu thấy rồi?”
Khi Thích Triều chuẩn bị đóng hộp, sức mạnh tinh thần màu xanh bay ra từ cơ thể hắn, từ từ tan vào hai viên pha lê xám xịt.
Cảnh tượng quả thật có hơi kỳ quái, tạm thời không nhắc đến việc tại sao sức mạnh tinh thần của Thích Triều thỉnh thoảng lại bay ra, điều khiến bọn họ thắc mắc nhất hiện giờ là sức mạnh của mỗi thợ chế tác sẽ khác nhau, hai người không thể cùng đánh thức một viên mẫu thạch.
Nói đơn giản, sức mạnh tinh thần không thể dung hợp với nhau.
Đây cũng là lý do khi Lan Lạc bị thương, Thích Triều phải tìm Tiến sĩ chữa trị chứ không tự mình làm.
Dù hai viên mẫu thạch đã mất năng lượng, nhưng điều này không có nghĩa là thợ chế tác khác có thể truyền sức mạnh tinh thần vào. Thế nhưng bọn chúng lại tiếp nhận sức mạnh tinh thần của Thích Triều.
“Thấy rồi.”
A Cốt càng cảm thấy hứng thú, tại sao con người này lại ẩn chứa nhiều thứ hay ho đến vậy?
Sức mạnh tinh thần của Thích Triều có thể truyền vào trái tim Song Kính, liệu có phải hắn có thể chữa trị cho các búp bê mà không cần kiêng dè sức mạnh tinh thần của thợ chế tác khác?
Thật thú vị.
A Cốt có hơi muốn túm một búp bê trong sân huấn luyện ra để Thích Triều thử một chút.
Mạc Tư nhận ra sự thích thú trong mắt A Cốt, cậu không quan tâm, quay người lên tầng.
“Anh định nói cho cha à?”
A Cốt bĩu môi, khó khăn lắm mới có bí mật lại phải báo với cha. Chán quá đi mất.
Mạc Tư quay đầu, con mắt đen âm u nhìn chằm chằm A Cốt, sau vài giây, cậu không nói gì mà rời đi.
Nhất định phải nói cho cha.
Mạc Tư nghĩ, năng lực của Thích Triều rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro