Lan Lạc: Thật s...
Đạo Trương Đan Phi
2024-08-30 10:52:25
Editor: YYone
Sau khi nhóm Tiến sĩ rời đi, ban đầu Thích Triều còn hơi không quen, ngồi xem hoạt hình với hai đứa nhỏ một lúc. Thích Triều cào tóc, cảm thấy mình nên làm việc rồi
Hắn nhìn hai búp bê bên cạnh, đứng dậy nói với hai đứa. “Ba xuống tầng hầm, hai đứa ngoan ngoãn ở phòng khách nhé. Có chuyện gì thì xuống dưới tìm ba.”
“Vâng ạ!” Li Bạch cười lộ hai chiếc răng nanh.
Lan Lạc ở bên cạnh cũng gật đầy, nở nụ cười rạng rỡ. “Con sẽ ngoan ngoãn xem hoạt hình ạ.”
Búp bê trong nhà đều rất thông minh, Thích Triều mỉm cười xoa đầu hai đứa, đi lên phòng sách lấy hộp đựng Song Kính rồi xuống tầng hầm.
Từ sau cuộc thi, Thích Triều hiếm khi xuống đây. Gần một tuần không quét tước, tầng hầm đã phủ đầy bụi bặm. Dọn dẹp một hồi Thích Triều mới ngồi vào bàn làm việc mở hộp ra.
Hắn liếm bờ môi khô khóc, gọi hệ thống một tiếng.
[Ký chủ, có chuyện gì sao?]
Hệ thống đang dỗ dành ký chủ nhõng nhẽo ở bên kia, nghe thấy Thích Triều gọi liền chạy qua. Nó biết Thích Triều bình thường sẽ không gọi nó, nếu có thì chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Ta muốn hỏi chuyện sức mạnh tinh thần của ta là như thế nào?” Thích Triều quan sát trái tim của búp bê trong hộp kính, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hai viên pha lê đỏ lạnh lẽo.
Sức mạnh tinh thần của ký chủ?
Hệ thống mù mờ. [Sức mạnh tinh thần của ký chủ xảy ra chuyện gì ư?]
Thích Triều bị câu hỏi của hệ thống làm cho nghẹn họng. Hắn tưởng hệ thống sẽ biết gì đó, ai ngờ thông tin nó có còn ít hơn cả mình.
“Sức mạnh tinh thần của ta có thể truyền vào mẫu thạch đã được thợ chế tác khác đánh thức.” Thích Triều giải thích, sau đó hỏi. “Mi có biết chuyện này là sao không?”
Hệ thống bó tay.
Nó chỉ là hệ thống thợ thủ công, công việc chính là hỗ trợ thợ thủ công hoàn thành nhiệm vụ, địa vị ở tổng cục cũng không cao, quyền hạn rất thấp.
Nghe thấy thắc mắc của ký chủ, hệ thống suy nghĩ rồi đáp. [Ký chủ chờ một lát, tôi sẽ đi hỏi tổng cục.]
Nói xong câu đó hệ thống liền rời đi.
Thích Triều không biết khi nào hệ thống sẽ quay lại, hắn không nghĩ nhiều nữa. Thích Triều hỏi vậy là vì muốn viết sức mạnh tinh thần của mình có thể giúp Song Kính không.
Hệ thống cũng không rõ nên tạm thời chỉ đành chờ kết quả.
Thích Triều đặt chiếc hộp vào góc bàn, hắn không biết rằng có những đốm sáng xanh từ trong người mình bay ra. Chúng dường như biết mục đích của mình là gì, chậm rãi đáp xuống hai viên pha lê màu đỏ.
Hai viên pha lê đỏ ảm đạm sau khi hấp thụ đốm sáng cũng không có thay đổi gì, hệt như những người đã gần đất xa trời, khó mà có phản ứng.
Thích Triều lấy một bản thiết kế từ túi tài liệu, đây là bản vẽ Thiên Cẩu trong cuộc thi lần trước. Vì thời gian vòng thi chỉ có ba giờ, nhiều chi tiết Thích Triều vẫn chưa khắc họa kỹ càng.
Hôm nay Thích Triều định xử lý bản thiết kế để hoàn thiện hơn. Khi tập trung làm việc, Thích Triều thường quên mất thời gian, bút chì liên tục tô tô vẽ vẽ trên giấy, đến khi tỉnh lại, hai búp bê nhỏ không biết đã đứng cạnh hắn từ bao giờ.
Thích Triều dừng bút, mỉm cười nói. “Hai đứa xuống đây làm gì? Có chuyện gì thế?”
“Mười hai giờ rồi ạ, ba ba phải ăn cơm.” Li Bạch hăng hái nói, đôi mắt màu hổ phách dưới mặt nạ sáng lấp lánh.
Lan Lạc nắm tay Li Bạch cũng gật đầu.
Bình thường giờ này là giờ ăn cơm của cả nhà, hôm nay Thích Triều mải làm việc nên quên mất chuyện này.
Hắn đứng dậy xoa đầu hai búp bê, cười cười. “Xin lỗi nhé, ba không để ý thời gian, giờ ba đi nấu cơm ngay đây.”
“Ba ba không cần nấu cơm, con và Lan Lạc đã làm xong rồi!” Li Bạch cười lộ hai chiếc răng nanh, hào hứng véo con. “Lần này cái nồi không nổ ạ!”
“Đúng ạ, Li Bạch và Lan Lạc đã cùng nấu cháo.”
Lan Lạc cười rạng rỡ, quả nhiên lần trước là anh cả làm nổ nồi, không có anh cả, cậu nhóc và Li Bạch làm bữa trưa rất suôn sẻ.
Thích Triều nhìn hai búp bê, vài giây sau, hắn cúi xuống ôm chặt hai đứa.
Sao hai đứa nhỏ lại ngoan thế này?
Li Bạch rất thích được ba ba khen, mắt cậu bé híp lại một đường, hệt như một chú hồ ly nhỏ láu lỉnh.
Lan Lạc bên cạnh thì có chút mất tự nhiên.
Cậu nhóc thích được Thích Triều xoa đầu, nhưng kiểu ôm thế này vẫn chưa quen lắm. Mặc dù hơi gượng gạo, song ánh mắt Lan Lạc vẫn lộ ra ý cười, rõ ràng rất thích được đối xử như vậy.
Li Bạch và Lan Lạc chỉ nấu cháo, cụ thể là vo gạo rồi cho vào nồi, nồi cơm điện ở Lam Tinh sẽ tự động thêm nước nấu chín. Đến giờ Thích Triều vẫn chưa hiểu tại sao lần trước đám Mạc Tư lại làm nổ nồi được.
Trong phòng khách, Thích Triều cực kỳ nể mặt hai búp bê, vừa húp cháo vừa khen. Li Bạch và Lan Lạc được hắn dỗ cười không ngớt.
Khi một nhà ba người đang ăn uống vui vẻ, quang não bên cạnh bỗng rung lên.
Lan Lạc tò mò hỏi. “Có phải là cha không ạ?”
Cậu nhóc còn nhớ cha đã nói khi nào tới nơi sẽ gửi tin cho bọn họ
“Ừm, đúng rồi.”
Thích Triều nhìn khung trò chuyện quen thuộc trên quang não, hắn cười nói. “Cha con nhắn là đã đến nơi rồi.”
Hắn chụp ảnh bát cháo do Lan Lạc và Li Bạch nấu gửi qua, muốn khoe khoang một chút.
Tiến sĩ: [Li Bạch và Lan Lạc chu đáo quá.]
Thích Triều ngẩng lên nói với Lan Lạc và Li Bạch. “Anh Thẩm khen hai đứa rất chu đáo đấy.”
Nghe Thích Triều truyền đạt lại lời khen của cha, Lan Lạc rõ ràng càng vui vẻ hơn, Li Bạch cũng cười híp mắt, đung đưa hai chân.
Thích Triều nhìn biểu cảm trên mặt hai đứa nhỏ, vừa định trêu chọc vài câu quang não lại rung lên. Trên khung chat với Tiến sĩ xuất hiện một bức ảnh.
Bức ảnh này hiển nhiên vừa được chụp. Trong ảnh có thể thấy trên chiếc khăn trải bàn màu trắng là một đĩa bánh ngọt hình bông hoa màu đỏ.
Ngón tay trắng nõn đặt trên mép đĩa, móng tay cắt tỉa gọn gàng, đáng yêu, còn thu hút hơn cả món tráng miệng bên cạnh.
Ánh mắt Thích Triều dừng trên bàn tay đó một lúc lâu mới nhìn sang tin nhắn của Thẩm Du Hi.
Tiến sĩ: [Đây là bánh ngọt mà con gái mới làm.]
Con gái?
Thích Triều chưa từng hỏi Tiến sĩ đã chế tạo bao nhiêu búp bê,. Ở phương diện nào đó thì đây là vấn đề riêng tư, song Tiến sĩ nói vậy thì hẳn anh không ngại mấy chuyện này.
Cha Triều: [Trông ngon quá, cô bé khéo tay thật đấy. Nhóc con tên gì vậy?]
Tiến sĩ: [Con bé tên Xích Yêu, là một cô nhóc còn hoạt bát hơn cả A Cốt.]
Hoạt bát hơn cả A Cốt sao.
Thích Triều nhớ đến dáng vẻ A Cốt nghêu ngao hát lại có chút buồn cười, hắn ngẩng đầu nhìn Lan Lạc, cười hỏi. “Xích Yêu là em gái hay chị gái của con thế?”
Lời này vừa nói ra, cái nĩa trong tay Lan Lạc đột nhiên rơi xuống bàn, cậu nhóc cất giọng cứng ngắc. “Em...em gái ạ.”
Lan Lạc ngập ngừng dò hỏi. “Sao chủ nhân lại hỏi về Xích Yêu ạ? Cha nói với người ạ?”
“Ừm, anh Thẩm vừa gửi ảnh, nói là Xích Yêu làm bánh cho anh ấy.” Thích Triều phát hiện giọng điệu Lan Lạc có chút kỳ lạ, hắn thắc mắc: “Con sao thế? Có chuyện gì sao?”
Bánh ngọt? Lan Lạc dường như nhớ đến chuyện gì không hay, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đây là lần đầu tiên Thích Triều thấy biểu cảm này của Lan Lạc, Li Bạch cũng tò mò nhìn qua.
Lan Lạc nhận ra mình để lộ quá nhiều, cậu nhóc vội lắc đầu, nở nụ cười xán lạn. “Không có gì ạ, tại lâu rồi con không gặp Xích Yêu nên có hơi không quen.”
Lâu rồi không gặp?
Cũng đúng, bởi vì nguyên nhân nào đó mà Tiến sĩ đưa Lan Lạc tới hội đấu giá. Tính ra cũng gần một năm cậu nhóc không được gặp em gái rồi.
Cha Triều: [Anh Thẩm, hình như Lan Lạc rất nhớ em gái. Nếu hôm nào Xích Yêu rảnh có thể để hai đứa nhỏ video call không? Hoặc lần sau anh qua thì đưa Xích Yêu tới chơi luôn.]
Tiến sĩ: [Được, để hôm nào gọi video nhé.]
Lan Lạc nhìn Thích Triều cúi đầu tập trung gõ gõ quang não, có vẻ không nghi ngờ lời mình nói liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm. Ở nơi Thích Triều và Li Bạch không thấy, ánh mắt Lan Lạc trở nên u ám.
Cậu ghét anh cả và anh hai, nhưng so với A Dư và Xích Yêu thì cậu vẫn thích ở chung với hai anh hơn.
A Dư và Xích Yêu là ác quỷ.
Lan Lạc thở dài, may mắn nhất khi rời khỏi khu Cam Phần là không phải gặp A Dư và Xích Yêu nữa.
Bên kia, Thích Triều và Thẩm Du Hi đã hẹn xong thời gian call video. Hắn không nói chuyện này cho Lan Lạc, dự định sẽ tặng cậu nhóc một bất ngờ lớn.
Chắc Lan Lạc sẽ rất vui vẻ khi được thấy em gái đây.
Thích Triều nghĩ vậy, đôi mắt nâu đậm tràn ngập ý cười.
Tiến sĩ không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, Thích Triều tiếp tục cười đùa với hai búp bê nhỏ. Một lát sau, quang não lại rung lên.
Ban đầu Thích Triều còn tưởng là Thẩm Du Hi nhắn nhưng lúc mở ra mới phát hiện là Kiều Thịnh.
Kiều Thịnh: [Chiều nay cậu có thời gian không? Có muốn cùng đi xem mỏ khoáng không]
Thích Triều và Kiều Thịnh không mấy thân thiết, mới chỉ nói chuyện với nhau được mấy câu.
Hắn nhìn ra Kiều Thịnh cố ý tiếp cận mình, theo những gì Thích Triều biết về Kiều Thịnh, đối phương không phải kiểu người sẽ chủ động kết bạn.
Nhưng mục đích của ông ta là gì Thích Triều cũng không rõ. Nhớ tới hệ thống từng rất để ý Kiều Thịnh, khóe môi Thích Triều nhếch lên, hắn cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Cha Triều: [Được thôi, vừa lúc mỏ khoáng Hiệp hội cho đều là số liền nhau.]
Thích Triều muốn biết Kiều Thịnh đang mưu tính điều gì. Hắn cười nói với hai đứa nhỏ trong nhà. “Chiều nay ba ba có việc phải ra ngoài với người ta, các con có muốn đi cùng không?”
“Đi ạ!”
Hai búp bê nhỏ có niềm đam mê mãnh liệt đối với việc ra ngoài chơi.
Cùng lúc đó, Kiều Thịnh đọc tin nhắn của Thích Triều, ngáp một cái rồi quăng quang não sang một bên.
Ông ta như một bệnh nhân bệnh nặng nằm liệt trên xe lăn, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm trần nhà.
Triều Dương vẫy vẫy cái đuôi lông xù mới của mình. Cô nàng vừa chọn váy để buổi chiều mặc vừa nói. “Cha, chiều nay chúng ta sẽ giết Thích Triều ạ? Lần trước hắn không chết, nếu hôm nay Triều Dương tự ra tay chắc chắn sẽ xử lý được!”
“Không cần.” Giọng Kiều Thịnh có chút chán nản. “Thẩm Du Hi tha cho người ta, chuẩn bị triển khai kế hoạch dự phòng rồi.”
Đây là chuyện thuộc hạ của ông điều tra được. Tất nhiên đây là những thứ Thẩm Du Hi cố tình cho ông ta biết. Nếu Thẩm Du Hi không muốn tiết lộ, thuộc hạ của ông ta làm sao có thể điều tra được gì.
Ngón tay Kiều Thịnh gõ gõ lên tay vịn xe lăn, Thẩm Du Hi cố tình cho hắn biết chuyện này rốt cuộc muốn làm gì?
Triều Dương mới nghe đến ba chữ Thẩm Du Hi, trong mắt đã lóe lên sát ý, cái đuôi lông xù cũng dựng đứng, dường như cô nàng nhớ lại cảnh tượng cha mình nằm sõng soài trong vũng máu.
“Anh ta sao lại tùy tiện bỏ quân cờ này như vậy?” Triều Dương không hiểu, cho dù quân cờ này không dùng được nữa thì theo phong cách của họ, nhất định sẽ bắt người tới sân huấn luyện, tránh làm Hiệp hội nghi ngờ.
“Không biết được.”
Đây cũng là điều Kiều Thịnh không thể lý giải, ông ta sờ cằm nói. “Thế nên ta muốn xem rốt cuộc Thích Triều có gì đặc biệt mà lại khiến cái tên đa nghi kia yên tâm thả hắn ở đây.”
“Cha, nếu chúng ta chủ động tiếp cận Thích Triều có khiến Thẩm Du Hi không vui không ạ?”
Triều Dương mím môi, cô nàng không sợ những búp bê trong nhà Thẩm Du Hi, nhưng chị gái đã đến Hiệp hội, phải đến tối mới về. Trong thời gian này mà có chuyện gì xảy ra, cô nàng sợ mình sẽ không bảo vệ được người cha yếu ớt.
“Tất nhiên là có.” Kiều Thịnh rất hiểu người kia, nếu Thẩm Du Hi biết hắn tiếp cận Thích Triều, chắc chắn sẽ giết tới tận đây.
Tuy nhiên, bây giờ chắc chắn Thẩm Du Hi không có thời gian.
Kiều Thịnh cân nhắc, kế hoạch thứ hai của Thẩm Du Hi không khác gì đi trên lưỡi dao, chỉ cần sơ sẩy sẽ thất bại thảm hại, sao có thể để ý tới Thích Triều bên này.
Ông ta yên tâm co người trên xe lăn, nói với con gái. “Không sao, cùng lắm gọi Lục Sâm tới. Mặc dù tên đó như khúc gỗ nhưng dù sao vẫn là nguyên soái, chắc chắn sẽ bảo vệ được cái mạng nhỏ của ta.”
Tai thú trên đầu Triều Dương khẽ run, gật đầu đồng ý. “Chú Lục Sâm có lẽ đánh được Thẩm Du Hi.”
Sau khi nhóm Tiến sĩ rời đi, ban đầu Thích Triều còn hơi không quen, ngồi xem hoạt hình với hai đứa nhỏ một lúc. Thích Triều cào tóc, cảm thấy mình nên làm việc rồi
Hắn nhìn hai búp bê bên cạnh, đứng dậy nói với hai đứa. “Ba xuống tầng hầm, hai đứa ngoan ngoãn ở phòng khách nhé. Có chuyện gì thì xuống dưới tìm ba.”
“Vâng ạ!” Li Bạch cười lộ hai chiếc răng nanh.
Lan Lạc ở bên cạnh cũng gật đầy, nở nụ cười rạng rỡ. “Con sẽ ngoan ngoãn xem hoạt hình ạ.”
Búp bê trong nhà đều rất thông minh, Thích Triều mỉm cười xoa đầu hai đứa, đi lên phòng sách lấy hộp đựng Song Kính rồi xuống tầng hầm.
Từ sau cuộc thi, Thích Triều hiếm khi xuống đây. Gần một tuần không quét tước, tầng hầm đã phủ đầy bụi bặm. Dọn dẹp một hồi Thích Triều mới ngồi vào bàn làm việc mở hộp ra.
Hắn liếm bờ môi khô khóc, gọi hệ thống một tiếng.
[Ký chủ, có chuyện gì sao?]
Hệ thống đang dỗ dành ký chủ nhõng nhẽo ở bên kia, nghe thấy Thích Triều gọi liền chạy qua. Nó biết Thích Triều bình thường sẽ không gọi nó, nếu có thì chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Ta muốn hỏi chuyện sức mạnh tinh thần của ta là như thế nào?” Thích Triều quan sát trái tim của búp bê trong hộp kính, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hai viên pha lê đỏ lạnh lẽo.
Sức mạnh tinh thần của ký chủ?
Hệ thống mù mờ. [Sức mạnh tinh thần của ký chủ xảy ra chuyện gì ư?]
Thích Triều bị câu hỏi của hệ thống làm cho nghẹn họng. Hắn tưởng hệ thống sẽ biết gì đó, ai ngờ thông tin nó có còn ít hơn cả mình.
“Sức mạnh tinh thần của ta có thể truyền vào mẫu thạch đã được thợ chế tác khác đánh thức.” Thích Triều giải thích, sau đó hỏi. “Mi có biết chuyện này là sao không?”
Hệ thống bó tay.
Nó chỉ là hệ thống thợ thủ công, công việc chính là hỗ trợ thợ thủ công hoàn thành nhiệm vụ, địa vị ở tổng cục cũng không cao, quyền hạn rất thấp.
Nghe thấy thắc mắc của ký chủ, hệ thống suy nghĩ rồi đáp. [Ký chủ chờ một lát, tôi sẽ đi hỏi tổng cục.]
Nói xong câu đó hệ thống liền rời đi.
Thích Triều không biết khi nào hệ thống sẽ quay lại, hắn không nghĩ nhiều nữa. Thích Triều hỏi vậy là vì muốn viết sức mạnh tinh thần của mình có thể giúp Song Kính không.
Hệ thống cũng không rõ nên tạm thời chỉ đành chờ kết quả.
Thích Triều đặt chiếc hộp vào góc bàn, hắn không biết rằng có những đốm sáng xanh từ trong người mình bay ra. Chúng dường như biết mục đích của mình là gì, chậm rãi đáp xuống hai viên pha lê màu đỏ.
Hai viên pha lê đỏ ảm đạm sau khi hấp thụ đốm sáng cũng không có thay đổi gì, hệt như những người đã gần đất xa trời, khó mà có phản ứng.
Thích Triều lấy một bản thiết kế từ túi tài liệu, đây là bản vẽ Thiên Cẩu trong cuộc thi lần trước. Vì thời gian vòng thi chỉ có ba giờ, nhiều chi tiết Thích Triều vẫn chưa khắc họa kỹ càng.
Hôm nay Thích Triều định xử lý bản thiết kế để hoàn thiện hơn. Khi tập trung làm việc, Thích Triều thường quên mất thời gian, bút chì liên tục tô tô vẽ vẽ trên giấy, đến khi tỉnh lại, hai búp bê nhỏ không biết đã đứng cạnh hắn từ bao giờ.
Thích Triều dừng bút, mỉm cười nói. “Hai đứa xuống đây làm gì? Có chuyện gì thế?”
“Mười hai giờ rồi ạ, ba ba phải ăn cơm.” Li Bạch hăng hái nói, đôi mắt màu hổ phách dưới mặt nạ sáng lấp lánh.
Lan Lạc nắm tay Li Bạch cũng gật đầu.
Bình thường giờ này là giờ ăn cơm của cả nhà, hôm nay Thích Triều mải làm việc nên quên mất chuyện này.
Hắn đứng dậy xoa đầu hai búp bê, cười cười. “Xin lỗi nhé, ba không để ý thời gian, giờ ba đi nấu cơm ngay đây.”
“Ba ba không cần nấu cơm, con và Lan Lạc đã làm xong rồi!” Li Bạch cười lộ hai chiếc răng nanh, hào hứng véo con. “Lần này cái nồi không nổ ạ!”
“Đúng ạ, Li Bạch và Lan Lạc đã cùng nấu cháo.”
Lan Lạc cười rạng rỡ, quả nhiên lần trước là anh cả làm nổ nồi, không có anh cả, cậu nhóc và Li Bạch làm bữa trưa rất suôn sẻ.
Thích Triều nhìn hai búp bê, vài giây sau, hắn cúi xuống ôm chặt hai đứa.
Sao hai đứa nhỏ lại ngoan thế này?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Li Bạch rất thích được ba ba khen, mắt cậu bé híp lại một đường, hệt như một chú hồ ly nhỏ láu lỉnh.
Lan Lạc bên cạnh thì có chút mất tự nhiên.
Cậu nhóc thích được Thích Triều xoa đầu, nhưng kiểu ôm thế này vẫn chưa quen lắm. Mặc dù hơi gượng gạo, song ánh mắt Lan Lạc vẫn lộ ra ý cười, rõ ràng rất thích được đối xử như vậy.
Li Bạch và Lan Lạc chỉ nấu cháo, cụ thể là vo gạo rồi cho vào nồi, nồi cơm điện ở Lam Tinh sẽ tự động thêm nước nấu chín. Đến giờ Thích Triều vẫn chưa hiểu tại sao lần trước đám Mạc Tư lại làm nổ nồi được.
Trong phòng khách, Thích Triều cực kỳ nể mặt hai búp bê, vừa húp cháo vừa khen. Li Bạch và Lan Lạc được hắn dỗ cười không ngớt.
Khi một nhà ba người đang ăn uống vui vẻ, quang não bên cạnh bỗng rung lên.
Lan Lạc tò mò hỏi. “Có phải là cha không ạ?”
Cậu nhóc còn nhớ cha đã nói khi nào tới nơi sẽ gửi tin cho bọn họ
“Ừm, đúng rồi.”
Thích Triều nhìn khung trò chuyện quen thuộc trên quang não, hắn cười nói. “Cha con nhắn là đã đến nơi rồi.”
Hắn chụp ảnh bát cháo do Lan Lạc và Li Bạch nấu gửi qua, muốn khoe khoang một chút.
Tiến sĩ: [Li Bạch và Lan Lạc chu đáo quá.]
Thích Triều ngẩng lên nói với Lan Lạc và Li Bạch. “Anh Thẩm khen hai đứa rất chu đáo đấy.”
Nghe Thích Triều truyền đạt lại lời khen của cha, Lan Lạc rõ ràng càng vui vẻ hơn, Li Bạch cũng cười híp mắt, đung đưa hai chân.
Thích Triều nhìn biểu cảm trên mặt hai đứa nhỏ, vừa định trêu chọc vài câu quang não lại rung lên. Trên khung chat với Tiến sĩ xuất hiện một bức ảnh.
Bức ảnh này hiển nhiên vừa được chụp. Trong ảnh có thể thấy trên chiếc khăn trải bàn màu trắng là một đĩa bánh ngọt hình bông hoa màu đỏ.
Ngón tay trắng nõn đặt trên mép đĩa, móng tay cắt tỉa gọn gàng, đáng yêu, còn thu hút hơn cả món tráng miệng bên cạnh.
Ánh mắt Thích Triều dừng trên bàn tay đó một lúc lâu mới nhìn sang tin nhắn của Thẩm Du Hi.
Tiến sĩ: [Đây là bánh ngọt mà con gái mới làm.]
Con gái?
Thích Triều chưa từng hỏi Tiến sĩ đã chế tạo bao nhiêu búp bê,. Ở phương diện nào đó thì đây là vấn đề riêng tư, song Tiến sĩ nói vậy thì hẳn anh không ngại mấy chuyện này.
Cha Triều: [Trông ngon quá, cô bé khéo tay thật đấy. Nhóc con tên gì vậy?]
Tiến sĩ: [Con bé tên Xích Yêu, là một cô nhóc còn hoạt bát hơn cả A Cốt.]
Hoạt bát hơn cả A Cốt sao.
Thích Triều nhớ đến dáng vẻ A Cốt nghêu ngao hát lại có chút buồn cười, hắn ngẩng đầu nhìn Lan Lạc, cười hỏi. “Xích Yêu là em gái hay chị gái của con thế?”
Lời này vừa nói ra, cái nĩa trong tay Lan Lạc đột nhiên rơi xuống bàn, cậu nhóc cất giọng cứng ngắc. “Em...em gái ạ.”
Lan Lạc ngập ngừng dò hỏi. “Sao chủ nhân lại hỏi về Xích Yêu ạ? Cha nói với người ạ?”
“Ừm, anh Thẩm vừa gửi ảnh, nói là Xích Yêu làm bánh cho anh ấy.” Thích Triều phát hiện giọng điệu Lan Lạc có chút kỳ lạ, hắn thắc mắc: “Con sao thế? Có chuyện gì sao?”
Bánh ngọt? Lan Lạc dường như nhớ đến chuyện gì không hay, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đây là lần đầu tiên Thích Triều thấy biểu cảm này của Lan Lạc, Li Bạch cũng tò mò nhìn qua.
Lan Lạc nhận ra mình để lộ quá nhiều, cậu nhóc vội lắc đầu, nở nụ cười xán lạn. “Không có gì ạ, tại lâu rồi con không gặp Xích Yêu nên có hơi không quen.”
Lâu rồi không gặp?
Cũng đúng, bởi vì nguyên nhân nào đó mà Tiến sĩ đưa Lan Lạc tới hội đấu giá. Tính ra cũng gần một năm cậu nhóc không được gặp em gái rồi.
Cha Triều: [Anh Thẩm, hình như Lan Lạc rất nhớ em gái. Nếu hôm nào Xích Yêu rảnh có thể để hai đứa nhỏ video call không? Hoặc lần sau anh qua thì đưa Xích Yêu tới chơi luôn.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiến sĩ: [Được, để hôm nào gọi video nhé.]
Lan Lạc nhìn Thích Triều cúi đầu tập trung gõ gõ quang não, có vẻ không nghi ngờ lời mình nói liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cơm. Ở nơi Thích Triều và Li Bạch không thấy, ánh mắt Lan Lạc trở nên u ám.
Cậu ghét anh cả và anh hai, nhưng so với A Dư và Xích Yêu thì cậu vẫn thích ở chung với hai anh hơn.
A Dư và Xích Yêu là ác quỷ.
Lan Lạc thở dài, may mắn nhất khi rời khỏi khu Cam Phần là không phải gặp A Dư và Xích Yêu nữa.
Bên kia, Thích Triều và Thẩm Du Hi đã hẹn xong thời gian call video. Hắn không nói chuyện này cho Lan Lạc, dự định sẽ tặng cậu nhóc một bất ngờ lớn.
Chắc Lan Lạc sẽ rất vui vẻ khi được thấy em gái đây.
Thích Triều nghĩ vậy, đôi mắt nâu đậm tràn ngập ý cười.
Tiến sĩ không tiếp tục gửi tin nhắn nữa, Thích Triều tiếp tục cười đùa với hai búp bê nhỏ. Một lát sau, quang não lại rung lên.
Ban đầu Thích Triều còn tưởng là Thẩm Du Hi nhắn nhưng lúc mở ra mới phát hiện là Kiều Thịnh.
Kiều Thịnh: [Chiều nay cậu có thời gian không? Có muốn cùng đi xem mỏ khoáng không]
Thích Triều và Kiều Thịnh không mấy thân thiết, mới chỉ nói chuyện với nhau được mấy câu.
Hắn nhìn ra Kiều Thịnh cố ý tiếp cận mình, theo những gì Thích Triều biết về Kiều Thịnh, đối phương không phải kiểu người sẽ chủ động kết bạn.
Nhưng mục đích của ông ta là gì Thích Triều cũng không rõ. Nhớ tới hệ thống từng rất để ý Kiều Thịnh, khóe môi Thích Triều nhếch lên, hắn cảm thấy chuyện này khá thú vị.
Cha Triều: [Được thôi, vừa lúc mỏ khoáng Hiệp hội cho đều là số liền nhau.]
Thích Triều muốn biết Kiều Thịnh đang mưu tính điều gì. Hắn cười nói với hai đứa nhỏ trong nhà. “Chiều nay ba ba có việc phải ra ngoài với người ta, các con có muốn đi cùng không?”
“Đi ạ!”
Hai búp bê nhỏ có niềm đam mê mãnh liệt đối với việc ra ngoài chơi.
Cùng lúc đó, Kiều Thịnh đọc tin nhắn của Thích Triều, ngáp một cái rồi quăng quang não sang một bên.
Ông ta như một bệnh nhân bệnh nặng nằm liệt trên xe lăn, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm trần nhà.
Triều Dương vẫy vẫy cái đuôi lông xù mới của mình. Cô nàng vừa chọn váy để buổi chiều mặc vừa nói. “Cha, chiều nay chúng ta sẽ giết Thích Triều ạ? Lần trước hắn không chết, nếu hôm nay Triều Dương tự ra tay chắc chắn sẽ xử lý được!”
“Không cần.” Giọng Kiều Thịnh có chút chán nản. “Thẩm Du Hi tha cho người ta, chuẩn bị triển khai kế hoạch dự phòng rồi.”
Đây là chuyện thuộc hạ của ông điều tra được. Tất nhiên đây là những thứ Thẩm Du Hi cố tình cho ông ta biết. Nếu Thẩm Du Hi không muốn tiết lộ, thuộc hạ của ông ta làm sao có thể điều tra được gì.
Ngón tay Kiều Thịnh gõ gõ lên tay vịn xe lăn, Thẩm Du Hi cố tình cho hắn biết chuyện này rốt cuộc muốn làm gì?
Triều Dương mới nghe đến ba chữ Thẩm Du Hi, trong mắt đã lóe lên sát ý, cái đuôi lông xù cũng dựng đứng, dường như cô nàng nhớ lại cảnh tượng cha mình nằm sõng soài trong vũng máu.
“Anh ta sao lại tùy tiện bỏ quân cờ này như vậy?” Triều Dương không hiểu, cho dù quân cờ này không dùng được nữa thì theo phong cách của họ, nhất định sẽ bắt người tới sân huấn luyện, tránh làm Hiệp hội nghi ngờ.
“Không biết được.”
Đây cũng là điều Kiều Thịnh không thể lý giải, ông ta sờ cằm nói. “Thế nên ta muốn xem rốt cuộc Thích Triều có gì đặc biệt mà lại khiến cái tên đa nghi kia yên tâm thả hắn ở đây.”
“Cha, nếu chúng ta chủ động tiếp cận Thích Triều có khiến Thẩm Du Hi không vui không ạ?”
Triều Dương mím môi, cô nàng không sợ những búp bê trong nhà Thẩm Du Hi, nhưng chị gái đã đến Hiệp hội, phải đến tối mới về. Trong thời gian này mà có chuyện gì xảy ra, cô nàng sợ mình sẽ không bảo vệ được người cha yếu ớt.
“Tất nhiên là có.” Kiều Thịnh rất hiểu người kia, nếu Thẩm Du Hi biết hắn tiếp cận Thích Triều, chắc chắn sẽ giết tới tận đây.
Tuy nhiên, bây giờ chắc chắn Thẩm Du Hi không có thời gian.
Kiều Thịnh cân nhắc, kế hoạch thứ hai của Thẩm Du Hi không khác gì đi trên lưỡi dao, chỉ cần sơ sẩy sẽ thất bại thảm hại, sao có thể để ý tới Thích Triều bên này.
Ông ta yên tâm co người trên xe lăn, nói với con gái. “Không sao, cùng lắm gọi Lục Sâm tới. Mặc dù tên đó như khúc gỗ nhưng dù sao vẫn là nguyên soái, chắc chắn sẽ bảo vệ được cái mạng nhỏ của ta.”
Tai thú trên đầu Triều Dương khẽ run, gật đầu đồng ý. “Chú Lục Sâm có lẽ đánh được Thẩm Du Hi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro